Truyện: Kẻ Đi Săn - phóng tác dựa trên vụ Đ.behead

ntsu

Gió lạnh đầu buồi
Dựa trên một sự kiện có thật, về một kẻ có sở thích bệnh hoạn là khao khát được ch*t đ*u, và hành động của những người biết về việc ấy.

***
Hắn không bao giờ quên một cảnh phim được chiếu trên tivi, về thế giới của các loài côn trùng. Trong cảnh đó, một vài con bọ trong một giai đoạn sống, đã tự nhiên bò lên cây nhiều ngày nằm chờ sẵn. Sau đó, loài động vật săn mồi khác tìm thấy nó, khống chế và ăn thịt nó, trong khi nó không hề kháng cự.

Hắn vẫn nhớ cảm giác bối rối khi xem cảnh này, hồi còn là một đứa trẻ. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn được dạy rằng, thế giới tự nhiên là một cuộc sống tranh sinh tồn - các loài sinh vật luôn tìm mọi cách sống sót. Hắn chỉ không ngờ, lại có một số con vật chủ động tìm cách để bị ăn thịt mà không có lý do.

Những hình ảnh đó chìm sâu trong những tầng ký ức hắn, qua bao thăng trầm cuộc đời. Để rồi, những bóng tối hắn tưởng như đã từng quên lãng, một ngày nào đó đã trỗi dậy đòi quyền tồn tại.

Đêm hôm trước, con gái hắn nói với cha rằng, con mèo mun đã đi mất rồi. Con bé đi học về và không thấy nó đâu nữa. Lạ ở chỗ, con mèo bỏ đi dù cuộc sống vốn đang rất đủ đầy. Gia đình hắn khá giả, vợ chồng con cái hắn rất yêu thương con mèo. Thậm chí, nó còn bị thiến để bớt động dục. Nhưng nó vẫn bỏ đi. Nó đang tìm kiếm điều gì?

Ngay đêm đó, giấc mơ từ kí ức cũ hiện về. Hắn hoá thành một con bọ giáp xác trên cây, đang tận hưởng ánh nắng, uống sương sớm, nhấm nháp lá cây, hoàn toàn tự do tự tại. Bỗng nhiên từ đằng xa một sinh vật lưỡng cư khổng lồ bò đến, chuẩn bị ăn thịt hắn. Giây phút ấy, thời gian như dừng lại, hắn tự nhiên lại không sợ hãi, không bối rối, mà chỉ nằm thật yên, nín thở chờ đợi một điều gì đó xảy ra. Cứ như thể hắn đã chờ đợi điều này từ rất, rất lâu rồi. Sinh vật đến trước hắn, ngửi ngửi một chút, rồi nhắm mắt. Dường như nó đang thực hiện một nghi thức tâm linh nào đó. Rồi lập tức, nó há miệng, phóng cái lưỡi ra, cắt ngang cổ hắn. Khoảnh khắc đó, hắn giật mình tỉnh dậy.

Mồ hôi đầm đìa, đáy quần ướt sũng, tim đập thình thịch, hắn nằm trên giường, có hơi ngỡ ngàng trước thực tại. Mất một lúc, hắn mới hoàn hồn, nhớ ra mình là một người đàn ông thành đạt, có một vợ và hai con, có nhà lầu và xe hơi, công việc quản lý kinh doanh, tài khoản ngân hàng và nhiều thứ khác nữa.

Nhưng dường như hắn đã quên. Suốt bao năm sống với địa vị này, một giấc mơ lạ khiến hắn quên tất cả. Cứ như hắn còn một cuộc đời ở đâu đó chưa được sống, nhưng vẫn đang tiếp diễn, vẫn quẩn quanh đâu đây. Không hiểu sao, giấc mơ vừa xong vô cùng sống động và chân thực, còn cuộc sống hiện tại thì như một ảo giác không thực.

Và hắn cũng nhớ ra, cái cảm giác trống trải bấy lâu nay cũng vừa được khỏa lấp. Chỉ tiếc là, nó đang ngày một xa dần, xa dần, khi hắn trở lại cuộc sống thường nhật.

Hắn ăn sáng với con, hôn vợ tạm biệt trước khi đi làm, rồi bước lên xe. Dòng xe cộ tấp nập. Đèn đỏ, đèn xanh, rồi lại đèn đỏ. Ngã tư rồi, ngã năm. Trong lúc dừng xe, hắn bất chợt hoảng hốt. Hắn như thế này đã bao nhiêu năm?

***

“Con mèo này đã ăn trộm cá ở gian hàng của tôi. Nếu là mèo ta thì tôi đã đánh chết tươi. Nhưng nhìn kỹ lại, đây là giống mèo quý. Trên cổ còn đeo xích bạc ghi địa chỉ và số điện thoại nhà mình. Thế là tôi mang tới đây.”

Người thanh niên dừng xe trước cửa nhà hắn, tay trao con mèo run lẩy bẩy. Con gái hắn chưa kịp nhận, liền lập tức, mèo nhảy bổ xuống, phi ngay vào nhà.

“Thật không biết cảm ơn anh ra sao.” Vợ hắn nói.

“Ôi dào… mèo mả gà đồng ấy mà.” Y đáp.

Vừa lúc ấy hắn đi đâu về, sẵn tiện lấy đồ đi câu cá bèn nói:

“Cậu đi câu cùng tôi không. Câu được con nào tặng cậu luôn, xem như bù đắp chỗ cá bị mèo ăn mất.”

“Ý hay đấy.”

Thế là hai người ngồi câu cá suốt buổi chiều. Người thanh niên kia không vợ còn, không một tấc đất cắm dùi, là dân xa xứ tới đây làm ăn, chỉ làm công việc vặt vãnh như giao hàng, tạp vụ, khuân vác ở chợ cá. Mặc dù mới đầu ba mươi tuổi, nhưng gương mặt y ngót phải bốn mươi.

Không hiểu sao một người như vậy lại lặn lội tới đây trả mèo, mà không cần hậu tạ.

Cậu ta châm điếu thuốc, hút hết điếu này đến điều khác, rồi giật lia lịa, rồi lại hút thuốc. Tàn thuốc đầy dưới chân. Hắn cười:

“Xem ra cậu có năng khiếu câu cá đấy nhỉ.”

Y đáp:

“Cũng đơn giản thôi anh. Chỗ ít bị câu, cá lại tự tìm đến mồi, chỗ hay bị câu thì cá chê mồi. Bởi vì cá thèm cảm giác mạnh, ngoạm hờ lấy mồi mà bị giật lên. Con nào kịp nhả ra thì bay vèo rơi tõm xuống nước, thế là như được tái sinh lần nữa, đang chán đời lại thành vui sống.”

“Nghe như triết lý nhân sinh ấy nhỉ.” Hắn nói, không khỏi thích thú với con người này.

***

Từ ấy về sau, hễ đi câu cá hắn lại rủ y đi cùng. Người kia lao động tự do nên muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ. Hắn tặng hẳn y một bộ đồ câu mới toanh. Một người có tài câu cá luôn có sức hấp dẫn nào đó, giống như con bạc giỏi luôn có bạn bè vây quanh, dù chẳng cho người ta một đồng nào.

Một ngày kia, như thường lệ sau khi xếp ghế và đặt cần, y lại châm điếu thuốc. Hắn chăm chú quan sát bãi lau sậy đằng xa, nước động liên tục, dường như có luồng cá đẻ. Nếu đúng thì xách cần ra đấy là ăn đậm.

“Anh này. Em có ước muốn là bị người khác ch*t đ*u đấy.”

Hắn giật mình. Người ngồi cạnh vẫn phì phèo điếu thuốc, tay buông cần như mọi ngày. Hắn hỏi lại:

“Sao cơ?”

“Em muốn bị người khác ch*t đ*u mình.”

Cách nói năng vẫn như chuyện phiếm hàng ngày, nhưng lời lẽ vô cùng kinh dị, như được nói bởi con người khác - một bóng ma xuất thần đang hiện hữu ở ngay đây, làm hắn rợn hết cả tóc gáy. Nhưng vì vẻ đạo mạo, hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, gắng gượng hỏi lại:

“Sao tự nhiên lại muốn thế?”

Người kia đáp:

“Em cũng không biết nữa. Tự dưng ý định nảy ra trong đầu thôi. Có xúc cảm gì đó không thể diễn tả được. Em biết, điều này thật ghê tởm, nên phải thật chỗ thân tình em mới nói.”

Mồi câu động động, nhưng hắn quên khuấy việc câu cá, quên luôn cả luồng cá đẻ. Người thanh niên vẫn liên tục hút thuốc và giật, như thể chuyện là lẽ thường tình.

“Đã đành là sở thích riêng độc lạ, nhưng ai sẽ là người làm? Ai sẽ đứng ra ch*t đ*u giùm cậu? Chưa kể còn bị gánh tội.”

“Nếu làm chuyện ấy ở trong rừng sâu thì không ai biết. Chẳng ai quan tâm tung tích em đâu. Họ chỉ nghĩ em biến mất là đi trốn nợ, hoặc đến vùng khác làm ăn. Người nhà còn chẳng biết em còn sống hay đã chết nữa là. Ch*t xong rồi, chôn cái đ*u dưới ba tấc đất, thế là xong. Còn xương thịt dần hoai mục. Chó tha quạ mổ người ta cũng chỉ nghĩ là xương động vật.”

Hắn nghe cũng xuôi tai. Y tường thuật bình thản và cẩn thận tới mức chính hắn cũng quên đi tính chất bệnh hoạn của câu chuyện. Lúc sực nhớ ra, hắn hỏi:

“Sao cậu lại kể việc này với tôi.”

“À. Anh là người duy nhất được nghe đấy. Chỉ hai chúng ta được biết thôi. Ba người lại không hay. Hôm nay em mới dám kể, vì em nghĩ anh sẽ là người chặt…”

Hắn sững người một hồi lâu, lại giả vờ chú tâm tới câu cá, kiểm mồi. Thả cần xong rồi, hắn hỏi, nửa đùa nửa thật:

“Cậu dám phó thác cho tôi cả tính mạng không? Ngộ nhỡ lúc sắp thi hành, cậu sợ quá thì sao? Đừng có chạy đi báo án đấy nhé.”

Y cười:

“Anh yên tâm, ta sẽ tập dượt vài lần. Đến địa điểm, nằm xuống, kê đ*u lên thớt. Một tay anh cầm dao chực chờ sẵn. Bao giờ hô một hai ba! thì giả vờ ch*t xuống bên cạnh. Vài lần như thế, bao giờ anh cảm thấy ổn thì cứ việc ch*t thật. Làm thế thì em không biết trước cái chết, anh cũng bình tĩnh hơn.”

Y nói nhẹ như gió thoảng. Sau đó hai người không nói thêm câu nào nữa, cả khi đến lúc về.

Đêm hôm ấy hắn trằn trọc không sao ngủ được, cứ nghĩ về câu chuyện lúc chiều. Hắn mường tượng mình là đao phủ chuyên hành quyết những tội phạm thời trung cổ - những suy nghĩ ma mị cứ nối tiếp nhau. Tim hắn đập rộn ràng, mặt mũi nóng bừng khi nghĩ về chuyện ấy.

Tại sao hắn phải làm, nhưng tại sao hắn lại không làm. Người thanh niên kia không tiết lộ lý do cụ thể, nhưng điều này lại làm hắn vô cùng cuốn hút.

***

“Cậu làm tôi nhớ lại về hồi xưa.” Lúc hai người ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, hắn nói. “Lúc còn bé, tôi từng thấy có loài bọ đang sống bình thường theo bầy đàn, đột nhiên tách riêng ra, rồi leo lên cây, dâng thân xác đợi loài khác ăn thịt. Tôi muốn biết cảm giác của cậu giống thế không?”

Người thanh niên đáp:

“Anh vẫn muốn tìm lý do à. Thực ra chẳng có mục đích gì. Trên đời này vô vàn những thứ diễn ra mà không có nguyên do. Đơn giản nó chỉ xảy ra thôi.”

Sau đó y mở điện thoại, cho hắn xem một địa điểm trong rừng. Đó là trạm kiểm lâm cũ bị bỏ hoang, cách nơi này khoảng 20 cây số. Có ổ khoá nhưng thực ra đã hoen gỉ, giật mạnh là chốt khoá bung ra sẽ vào được, nên chẳng ai kiểm tra. Hiếm hoi lắm có người đi ngang qua, cũng chỉ nghĩ là đã khoá rồi.

“Em đã chuẩn bị địa điểm rồi, giờ chỉ đợi ngày giờ là vào việc. Sau khi em đi, anh cứ dùng chiếc điện thoại này, để người ta nghĩ em còn sống. Chỉ cần không tương tác là được.”

Không thể tin nổi người này cực kỳ nghiêm túc và tỉ mỉ về kế hoạch của mình, khiến hắn tự thấy mình trở thành mảnh ghép cuối cùng trong di nguyện kỳ lạ này. Hai người lên xe ô tô, hắn đưa tới đúng địa điểm trong định vị. Hệt như lời người kia kể, một trạm kiểm lâm đổ nát nằm sâu trong rừng, lạnh lẽo và heo hút.

“Có đồ nghề đây rồi, anh có muốn làm luôn không?” Y giơ ra một đoạn dây thừng, một chiếc thớt và một con dao đồ tể. Hắn thất kinh. Thấy vậy, y cười: “Chỉ là diễn tập thôi. Anh không cần làm thật đâu. Diễn tập cũng mang lại cảm giác nào đó ta chưa được biết.”
Y lời, hắn xuống xe. Hai người mở cửa bước vào, bên trong hoang tàn và đổ nát, chỉ có chút ánh sáng hắt xuống từ khe trống trên mái tôn. Người thanh niên cởi áo, sau đó để hắn trói chặt, còn mình gối đầu lên cái thớt, gương mặt trông tự nhiên như không có gì là sợ hãi. Còn hắn cầm con dao, cứ run lẩy bẩy, cảm giác buồn nôn chực chờ cổ họng.

“Đếm một hai ba đi.”

Y nhắm mắt, cắn chặt hai hàm răng, nín thở. Còn hắn gắng gượng, dốc sức bình sinh nhấc con dao lên. Vừa dứt câu, con dao băm xuống cái Phập!. Y không hề né tránh hay kháng cự dù chỉ một khắc. Con dao chặt vào mảnh thớt bên cạnh cổ.

“Tốt lắm.”

Y nhắm mắt, mỉm cười, thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm, dường như vừa trải qua khoái cảm nào đó. Còn hắn không khỏi bàng hoàng, gương mặt tái mét, đoạn vứt con dao rơi leng keng bên cạnh, ngồi phịch xuống đất, không nói lên lời.

Cứ như hắn vừa gi*t ngu*i thật vậy.

***

Trong giấc mơ, hắn thấy mình là con mèo mun, nhưng đột nhiên giữa căn nhà quen thuộc lại thấy cảm giác ngột ngạt, bí bách vô cùng. Hắn ăn thức ăn như nhai rơm, đi qua đi lại, đờ đẫn như mất trí. Nhưng rồi hắn thấy cửa sổ, cánh cửa sáng loáng dẫn ra thế giới ngoài kia, đến một vùng đất nào đó chưa từng được biết đến. Thế là hắn phi thẳng ra ngoài. Nhưng bên ngoài căn nhà không có gì, chỉ là vùng không gian trắng khổng lồ vô tận. Sau đó hắn rơi xuống, cảm giác hẫng một nhịp, giật mình thức giấc giữa đêm.

Vẫn là một vợ hai con đang ngủ say, chăn ấm nệm êm, cuộc sống diễn ra thường nhật. Không ai hay biết về cuộc phiêu lưu kì lạ mà hắn đang đi. Hắn thấy mình bị chia tách giữa hai thế giới - ánh sáng và bóng tối. Mỗi bên lại có một bổn phận riêng, rõ ràng đến kì lạ.

Hôm nay lại đến phiên tập dượt. Hắn định bụng sẽ làm thật luôn để người kia không ngờ tới, và cũng để chấm dứt thật nhanh những trải nghiệm này, sau đó quay về cuộc sống cũ, sống bình lặng như không có gì xảy ra. Hành trình này cũng nên dừng lại.

Trong căn nhà cũ, le lói chút ánh sáng héo hắt. Y nằm sẵn, vẫn vô tư mà không biết cái chết đang đến gần. Hắn khi này đã bình tĩnh hơn, tay cầm dao chực chờ, thở hắt ra vài nhịp lấy dũng khí. Khi hắn giơ lên, toan bổ mạnh xuống, đột nhiên tiếng cười khúc khích vang lên. Hắn giật bắn mình, ngã lăn ra đất.

Người thanh niên kia… đang cười!

Hắn kinh hãi nhòm dậy, thấy người này vừa nhắm mắt, vẫn cười mà không dừng lại được. Đây không còn là con người nữa. Y như một thực thể nào đó, vốn không thuộc về thế giới này. Một cảm giác hoảng loạn xâm chiếm hắn, hệt như lần đầu tiên. Mường tượng về việc sau khi xử tử xong, chỉ còn một mình hắn với thi thể tên quái nhân này trong căn phòng giữa rừng là một điều hãi hùng.
Bản năng trỗi dậy, hắn vất dao, mở toang cửa chạy ra ngoài, leo lên xe ô tô và phóng đi. Lúc lùi xe khỏi nơi đáng sợ đó, hắn vẫn thấy hình ảnh người kia nằm cười khúc khích trên đất, như quên mất toàn bộ thực tại này.
 
Sửa lần cuối:
***

(Vài tháng sau)

Hôm nay là sinh nhật con gái. Mọi người đến nhà hắn ăn uống nhậu nhẹt. Hắn bế con lên, cùng thổi nến bánh sinh nhật, sau đó vỗ tay hoan hô.

Cũng kể từ ngày ấy, hắn không mơ thấy những giấc mơ lạ nữa. Cũng không còn liên lạc với cậu thanh niên kia. Thực ra hắn cũng có để ý, tài khoản của cậu ta từ đó đến nay không bao giờ sáng đèn. Chứng tỏ cậu ta không còn hoạt động. Hắn cũng không tò mò gì hơn, chỉ muốn quên sạch chuyện cũ đi. Có lẽ cậu ta cũng như hắn, trở lại cuộc sống thường; hoặc cũng có khi cậu ta lại đi tìm một đao phủ khác, để thoả mãn sở thích biến thái bệnh hoạn của mình. Ai mà biết được. Hắn chỉ yên tâm một điều, cậu ta không muốn liên hệ gì với mình nữa. Nếu ai đó biết việc này, cuộc sống của hắn sẽ bị đảo lộn hoàn toàn.

Cuối buổi sinh nhật, hắn ngồi chơi xơi nước, lướt điện thoại. Đang xem qua danh sách bạn bè, chợt hắn thấy tài khoản người kia đã sáng đèn trở lại. Không ngờ sau vài tháng hoạt động lại, nhưng hầu như không tương tác với ai, kể cả hắn.

Hắn sực nhớ rằng người này từng nói sẽ giao chiếc điện thoại cho ai đó. Liệu có thật là thanh niên đã tìm đến đao phủ khác, và tự mình phó thác sinh mệnh cho gã chăng? Hăn đơn giản vẫn đang còn sống. Cơn tò mò nổi lên, hắn ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi nhắn:

  • Cậu đã tìm được người ch*t đ*u chưa?

Tài khoản đó hiện đã xem tin nhắn. Nhưng không phản hồi. Một lúc sau, có tin nhắn lại

  • Chặt rồi. Gọn ghẽ là đằng khác.

Hắn thất kinh, cảm giác nóng ran khắp cơ thể, nhưng vẫn không khỏi hoài nghi. Nhạc sinh nhật xập xình, con gái hắn chạy tới ôm vai bá cổ, nhưng hắn đẩy đi chỗ khác.

  • Nếu đã chặt, hẳn cậu biết mục đích ch*t của loài côn trùng ấy chứ?

Hắn cố lái sang câu chuyện lúc hai người ở quán cà phê, về hành vi kỳ lạ của loài bọ tự dâng xác cho con khác ăn thịt. Chỉ hai người biết về việc ấy, nên hắn muốn thăm dò xem đây thực sự là người thứ ba không, hay chỉ đơn giản là cậu thanh niên đang đùa cợt.

Tài khoản hiện đã xem, nhưng không phản hồi. Hắn dường như có câu trả lời cho riêng mình. Cũng không định đào sâu nữa, bèn dậy chơi với con gái, thì đột nhiên có tin nhắn lại:

  • Tôi biết. Là do nấm.

  • Nấm? Hắn ngạc nhiên vô cùng, bèn nhắn lại.
  • Đúng vậy. Một vài con côn trùng đã ăn phải nấm kí sinh. Nấm này xâm chiếm não trạng của bọ, điều khiển nó bò lên cây đợi con mồi khác. Khi loài khác ăn bọ, chúng cũng bị nhiễm nấm, và cứ thế, trở thành vật chủ lan truyền tới đối tượng tiếp theo.

Hắn không thể tin những gì đang đọc, lập tức nhắn lại:
  • Thật sự cậu còn sống hay đã chết, trả lời tôi đi.

Và đây cũng là tin nhắn cuối cùng của cuộc trò chuyện. Sau đó tài khoản lại không hoạt động nữa, mọi nghi hoặc của hắn cũng dấy lên không ngừng.

***
Từ những ngày sau, không ngày nào hắn không bị ám ảnh bởi chuyện cũ. Những giấc mơ lạ kỳ cứ liên tiếp xuất hiện. Cứ nhắm mắt lại, cảnh tượng căn nhà trống ở giữa rừng lại hiện lên.

Hắn vờ lái xe chở vợ và con cái đi dã ngoại gần khu vực đó. Trong lúc bọn họ chơi bên suối, hắn lang thang một mình tới cái trạm kiểm lâm. Vẫn khung cảnh hoang vắng ngày nào. Cánh cửa đóng kín, ổ khoá vẫn còn, cách thức cài khoá nhìn từ ngoài vào trông như đang khoá, như kì thực là không - vẫn còn y nguyên. Hắn mở chốt, tay run bần bật, lấy hết sức bình sinh mở cửa. Có thể cảnh tượng kinh hoàng sẽ xuất hiện lập tức.

Bên trong như cũ, không gian trống trơn. Thậm chí không hề có chiếc thớt, dây thừng hay con dao, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng những ám ảnh lại hiện lên. Câu trả lời chưa thoả mãn, hắn lại mở cửa bước ra.

Cảm giác dường như có ai đang nhìn mình, hắn bất giác nhìn quanh, lại thấy hơi sợ. Rừng rậm, rừng rậm, chỉ toàn là rừng rậm. Hắn bước thật nhanh tới khu trại, lấy lý do đau bụng để chở vợ con về.

Hôm sau hắn tìm đến chợ cá, cố gắng tìm lai lịch của người thanh niên. Một chủ tiệm ở đó xác nhận y đã nghỉ việc từ vài tháng trước rồi, trùng với ngày cuối cùng mà hắn và y còn liên lạc. Cũng không ai đi tìm vì lao động thời vụ đến và đi là chuyện thường tình. Thậm chí y còn bỏ lại cả thẻ căn cước. Ở xã hội này không có thẻ căn cước thì không làm được bất cứ điều gì. Trên đó có ghi địa chỉ quê quán, điều đó nảy ra trong hắn một ý tưởng táo bạo.

Lẽ nào y lại về quê? Nơi đó không xa, cứ thử làm một chuyến đến hỏi xem sao.

Nghĩ là làm, cơn dày vò lấn át mọi xúc cảm trong hắn, thôi thúc hắn lên đường. Xe ô tô về đến làng, hắn hỏi dò từng nhà một. Mọi người chỉ tới một căn nhà cũ kĩ, nằm xiêu vẹo ở góc làng. Mấy người xóm giếng đi vào, dẫn ra một bà lão lẫn lẫn, nói rằng đây là mẹ y:

  • Nó bỏ làng đi phải chục năm nay rồi! Trông kia, mẹ già mà bị tâm thần không ai nuôi nấng, chẳng có con cháu gì, làng xóm chúng tôi phải chung vào mỗi người một tay để giúp bà ấy. Chết thật, có mỗi người con mà bất hiếu.
Hắn từ biệt họ bằng một tiếng thở dài. Xem chừng tung tích của người kia đến đây là hết.

Giấc mơ lạ kỳ lại xuất hiện. Hắn thấy mình là một loài lưỡng cư khổng lồ. Phía đằng xa, người thanh niên kia bò đến trong thân thể của con bọ. Loài nấm kí sinh đã ăn sâu vào trí não y, và mọc đầy trên lưng. Hắn bò tới. Y đã nằm đợi sẵn, nhắm mắt mỉm cười. Như một sứ mệnh được ước định sẵn, hắn nuốt trọn y vào bụng, và từ từ, cảm nhận nấm xâm chiếm tâm trí của mình, từ hiện thực tới mơ hồ, từ ánh sáng tới bóng tối. Tất thảy chìm vào hư vô.

(Hết)
 
Sửa lần cuối:
Dựa trên một sự kiện có thật, về một kẻ có sở thích bệnh hoạn là khao khát được ch*t đ*u, và hành động của những người biết về việc ấy.

***
Hắn không bao giờ quên một cảnh phim được chiếu trên tivi, về thế giới của các loài côn trùng. Trong cảnh đó, một vài con bọ trong một giai đoạn sống, đã tự nhiên bò lên cây nhiều ngày nằm chờ sẵn. Sau đó, loài động vật săn mồi khác tìm thấy nó, khống chế và ăn thịt nó, trong khi nó không hề kháng cự.

Hắn vẫn nhớ cảm giác bối rối khi xem cảnh này, hồi còn là một đứa trẻ. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn được dạy rằng, thế giới tự nhiên là một cuộc sống tranh sinh tồn - các loài sinh vật luôn tìm mọi cách sống sót. Hắn chỉ không ngờ, lại có một số con vật chủ động tìm cách để bị ăn thịt mà không có lý do.

Những hình ảnh đó chìm sâu trong những tầng ký ức hắn, qua bao thăng trầm cuộc đời. Để rồi, những bóng tối hắn tưởng như đã từng quên lãng, một ngày nào đó đã trỗi dậy đòi quyền tồn tại.

Đêm hôm trước, con gái hắn nói với cha rằng, con mèo mun đã đi mất rồi. Con bé đi học về và không thấy nó đâu nữa. Lạ ở chỗ, con mèo bỏ đi dù cuộc sống vốn đang rất đủ đầy. Gia đình hắn khá giả, vợ chồng con cái hắn rất yêu thương con mèo. Thậm chí, nó còn bị thiến để bớt động dục. Nhưng nó vẫn bỏ đi. Nó đang tìm kiếm điều gì?

Ngay đêm đó, giấc mơ từ kí ức cũ hiện về. Hắn hoá thành một con bọ giáp xác trên cây, đang tận hưởng ánh nắng, uống sương sớm, nhấm nháp lá cây, hoàn toàn tự do tự tại. Bỗng nhiên từ đằng xa một sinh vật lưỡng cư khổng lồ bò đến, chuẩn bị ăn thịt hắn. Giây phút ấy, thời gian như dừng lại, hắn tự nhiên lại không sợ hãi, không bối rối, mà chỉ nằm thật yên, nín thở chờ đợi một điều gì đó xảy ra. Cứ như thể hắn đã chờ đợi điều này từ rất, rất lâu rồi. Sinh vật đến trước hắn, ngửi ngửi một chút, rồi nhắm mắt. Dường như nó đang thực hiện một nghi thức tâm linh nào đó. Rồi lập tức, nó há miệng, phóng cái lưỡi ra, cắt ngang cổ hắn. Khoảnh khắc đó, hắn giật mình tỉnh dậy.

Mồ hôi đầm đìa, đáy quần ướt sũng, tim đập thình thịch, hắn nằm trên giường, có hơi ngỡ ngàng trước thực tại. Mất một lúc, hắn mới hoàn hồn, nhớ ra mình là một người đàn ông thành đạt, có một vợ và hai con, có nhà lầu và xe hơi, công việc quản lý kinh doanh, tài khoản ngân hàng và nhiều thứ khác nữa.

Nhưng dường như hắn đã quên. Suốt bao năm sống với địa vị này, một giấc mơ lạ khiến hắn quên tất cả. Cứ như hắn còn một cuộc đời ở đâu đó chưa được sống, nhưng vẫn đang tiếp diễn, vẫn quẩn quanh đâu đây. Không hiểu sao, giấc mơ vừa xong vô cùng sống động và chân thực, còn cuộc sống hiện tại thì như một ảo giác không thực.

Và hắn cũng nhớ ra, cái cảm giác trống trải bấy lâu nay cũng vừa được khỏa lấp. Chỉ tiếc là, nó đang ngày một xa dần, xa dần, khi hắn trở lại cuộc sống thường nhật.

Hắn ăn sáng với con, hôn vợ tạm biệt trước khi đi làm, rồi bước lên xe. Dòng xe cộ tấp nập. Đèn đỏ, đèn xanh, rồi lại đèn đỏ. Ngã tư rồi, ngã năm. Trong lúc dừng xe, hắn bất chợt hoảng hốt. Hắn như thế này đã bao nhiêu năm?

***

“Con mèo này đã ăn trộm cá ở gian hàng của tôi. Nếu là mèo ta thì tôi đã đánh chết tươi. Nhưng nhìn kỹ lại, đây là giống mèo quý. Trên cổ còn đeo xích bạc ghi địa chỉ và số điện thoại nhà mình. Thế là tôi mang tới đây.”

Người thanh niên dừng xe trước cửa nhà hắn, tay trao con mèo run lẩy bẩy. Con gái hắn chưa kịp nhận, liền lập tức, mèo nhảy bổ xuống, phi ngay vào nhà.

“Thật không biết cảm ơn anh ra sao.” Vợ hắn nói.

“Ôi dào… mèo mả gà đồng ấy mà.” Y đáp.

Vừa lúc ấy hắn đi đâu về, sẵn tiện lấy đồ đi câu cá bèn nói:

“Cậu đi câu cùng tôi không. Câu được con nào tặng cậu luôn, xem như bù đắp chỗ cá bị mèo ăn mất.”

“Ý hay đấy.”

Thế là hai người ngồi câu cá suốt buổi chiều. Người thanh niên kia không vợ còn, không một tấc đất cắm dùi, là dân xa xứ tới đây làm ăn, chỉ làm công việc vặt vãnh như giao hàng, tạp vụ, khuân vác ở chợ cá. Mặc dù mới đầu ba mươi tuổi, nhưng gương mặt y ngót phải bốn mươi.

Không hiểu sao một người như vậy lại lặn lội tới đây trả mèo, mà không cần hậu tạ.

Cậu ta châm điếu thuốc, hút hết điếu này đến điều khác, rồi giật lia lịa, rồi lại hút thuốc. Tàn thuốc đầy dưới chân. Hắn cười:

“Xem ra cậu có năng khiếu câu cá đấy nhỉ.”

Y đáp:

“Cũng đơn giản thôi anh. Chỗ ít bị câu, cá lại tự tìm đến mồi, chỗ hay bị câu thì cá chê mồi. Bởi vì cá thèm cảm giác mạnh, ngoạm hờ lấy mồi mà bị giật lên. Con nào kịp nhả ra thì bay vèo rơi tõm xuống nước, thế là như được tái sinh lần nữa, đang chán đời lại thành vui sống.”

“Nghe như triết lý nhân sinh ấy nhỉ.” Hắn nói, không khỏi thích thú với con người này.

***

Từ ấy về sau, hễ đi câu cá hắn lại rủ y đi cùng. Người kia lao động tự do nên muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ. Hắn tặng hẳn y một bộ đồ câu mới toanh. Một người có tài câu cá luôn có sức hấp dẫn nào đó, giống như con bạc giỏi luôn có bạn bè vây quanh, dù chẳng cho người ta một đồng nào.

Một ngày kia, như thường lệ sau khi xếp ghế và đặt cần, y lại châm điếu thuốc. Hắn chăm chú quan sát bãi lau sậy đằng xa, nước động liên tục, dường như có luồng cá đẻ. Nếu đúng thì xách cần ra đấy là ăn đậm.

“Anh này. Em có ước muốn là bị người khác ch*t đ*u đấy.”

Hắn giật mình. Người ngồi cạnh vẫn phì phèo điếu thuốc, tay buông cần như mọi ngày. Hắn hỏi lại:

“Sao cơ?”

“Em muốn bị người khác ch*t đ*u mình.”

Cách nói năng vẫn như chuyện phiếm hàng ngày, nhưng lời lẽ vô cùng kinh dị, như được nói bởi con người khác - một bóng ma xuất thần đang hiện hữu ở ngay đây, làm hắn rợn hết cả tóc gáy. Nhưng vì vẻ đạo mạo, hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, gắng gượng hỏi lại:

“Sao tự nhiên lại muốn thế?”

Người kia đáp:

“Em cũng không biết nữa. Tự dưng ý định nảy ra trong đầu thôi. Có xúc cảm gì đó không thể diễn tả được. Em biết, điều này thật ghê tởm, nên phải thật chỗ thân tình em mới nói.”

Mồi câu động động, nhưng hắn quên khuấy việc câu cá, quên luôn cả luồng cá đẻ. Người thanh niên vẫn liên tục hút thuốc và giật, như thể chuyện là lẽ thường tình.

“Đã đành là sở thích riêng độc lạ, nhưng ai sẽ là người làm? Ai sẽ đứng ra ch*t đ*u giùm cậu? Chưa kể còn bị gánh tội.”

“Nếu làm chuyện ấy ở trong rừng sâu thì không ai biết. Chẳng ai quan tâm tung tích em đâu. Họ chỉ nghĩ em biến mất là đi trốn nợ, hoặc đến vùng khác làm ăn. Người nhà còn chẳng biết em còn sống hay đã chết nữa là. Ch*t xong rồi, chôn cái đ*u dưới ba tấc đất, thế là xong. Còn xương thịt dần hoai mục. Chó tha quạ mổ người ta cũng chỉ nghĩ là xương động vật.”

Hắn nghe cũng xuôi tai. Y tường thuật bình thản và cẩn thận tới mức chính hắn cũng quên đi tính chất bệnh hoạn của câu chuyện. Lúc sực nhớ ra, hắn hỏi:

“Sao cậu lại kể việc này với tôi.”

“À. Anh là người duy nhất được nghe đấy. Chỉ hai chúng ta được biết thôi. Ba người lại không hay. Hôm nay em mới dám kể, vì em nghĩ anh sẽ là người chặt…”

Hắn sững người một hồi lâu, lại giả vờ chú tâm tới câu cá, kiểm mồi. Thả cần xong rồi, hắn hỏi, nửa đùa nửa thật:

“Cậu dám phó thác cho tôi cả tính mạng không? Ngộ nhỡ lúc sắp thi hành, cậu sợ quá thì sao? Đừng có chạy đi báo án đấy nhé.”

Y cười:

“Anh yên tâm, ta sẽ tập dượt vài lần. Đến địa điểm, nằm xuống, kê đ*u lên thớt. Một tay anh cầm dao chực chờ sẵn. Bao giờ hô một hai ba! thì giả vờ ch*t xuống bên cạnh. Vài lần như thế, bao giờ anh cảm thấy ổn thì cứ việc ch*t thật. Làm thế thì em không biết trước cái chết, anh cũng bình tĩnh hơn.”

Y nói nhẹ như gió thoảng. Sau đó hai người không nói thêm câu nào nữa, cả khi đến lúc về.

Đêm hôm ấy hắn trằn trọc không sao ngủ được, cứ nghĩ về câu chuyện lúc chiều. Hắn mường tượng mình là đao phủ chuyên hành quyết những tội phạm thời trung cổ - những suy nghĩ ma mị cứ nối tiếp nhau. Tim hắn đập rộn ràng, mặt mũi nóng bừng khi nghĩ về chuyện ấy.

Tại sao hắn phải làm, nhưng tại sao hắn lại không làm. Người thanh niên kia không tiết lộ lý do cụ thể, nhưng điều này lại làm hắn vô cùng cuốn hút.

***

“Cậu làm tôi nhớ lại về hồi xưa.” Lúc hai người ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, hắn nói. “Lúc còn bé, tôi từng thấy có loài bọ đang sống bình thường theo bầy đàn, đột nhiên tách riêng ra, rồi leo lên cây, dâng thân xác đợi loài khác ăn thịt. Tôi muốn biết cảm giác của cậu giống thế không?”

Người thanh niên đáp:

“Anh vẫn muốn tìm lý do à. Thực ra chẳng có mục đích gì. Trên đời này vô vàn những thứ diễn ra mà không có nguyên do. Đơn giản nó chỉ xảy ra thôi.”

Sau đó y mở điện thoại, cho hắn xem một địa điểm trong rừng. Đó là trạm kiểm lâm cũ bị bỏ hoang, cách nơi này khoảng 20 cây số. Có ổ khoá nhưng thực ra đã hoen gỉ, giật mạnh là chốt khoá bung ra sẽ vào được, nên chẳng ai kiểm tra. Hiếm hoi lắm có người đi ngang qua, cũng chỉ nghĩ là đã khoá rồi.

“Em đã chuẩn bị địa điểm rồi, giờ chỉ đợi ngày giờ là vào việc. Sau khi em đi, anh cứ dùng chiếc điện thoại này, để người ta nghĩ em còn sống. Chỉ cần không tương tác là được.”

Không thể tin nổi người này cực kỳ nghiêm túc và tỉ mỉ về kế hoạch của mình, khiến hắn tự thấy mình trở thành mảnh ghép cuối cùng trong di nguyện kỳ lạ này. Hai người lên xe ô tô, hắn đưa tới đúng địa điểm trong định vị. Hệt như lời người kia kể, một trạm kiểm lâm đổ nát nằm sâu trong rừng, lạnh lẽo và heo hút.

“Có đồ nghề đây rồi, anh có muốn làm luôn không?” Y giơ ra một đoạn dây thừng, một chiếc thớt và một con dao đồ tể. Hắn thất kinh. Thấy vậy, y cười: “Chỉ là diễn tập thôi. Anh không cần làm thật đâu. Diễn tập cũng mang lại cảm giác nào đó ta chưa được biết.”
Y lời, hắn xuống xe. Hai người mở cửa bước vào, bên trong hoang tàn và đổ nát, chỉ có chút ánh sáng hắt xuống từ khe trống trên mái tôn. Người thanh niên cởi áo, sau đó để hắn trói chặt, còn mình gối đầu lên cái thớt, gương mặt trông tự nhiên như không có gì là sợ hãi. Còn hắn cầm con dao, cứ run lẩy bẩy, cảm giác buồn nôn chực chờ cổ họng.

“Đếm một hai ba đi.”

Y nhắm mắt, cắn chặt hai hàm răng, nín thở. Còn hắn gắng gượng, dốc sức bình sinh nhấc con dao lên. Vừa dứt câu, con dao băm xuống cái Phập!. Y không hề né tránh hay kháng cự dù chỉ một khắc. Con dao chặt vào mảnh thớt bên cạnh cổ.

“Tốt lắm.”

Y nhắm mắt, mỉm cười, thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm, dường như vừa trải qua khoái cảm nào đó. Còn hắn không khỏi bàng hoàng, gương mặt tái mét, đoạn vứt con dao rơi leng keng bên cạnh, ngồi phịch xuống đất, không nói lên lời.

Cứ như hắn vừa gi*t ngu*i thật vậy.

***

Trong giấc mơ, hắn thấy mình là con mèo mun, nhưng đột nhiên giữa căn nhà quen thuộc lại thấy cảm giác ngột ngạt, bí bách vô cùng. Hắn ăn thức ăn như nhai rơm, đi qua đi lại, đờ đẫn như mất trí. Nhưng rồi hắn thấy cửa sổ, cánh cửa sáng loáng dẫn ra thế giới ngoài kia, đến một vùng đất nào đó chưa từng được biết đến. Thế là hắn phi thẳng ra ngoài. Nhưng bên ngoài căn nhà không có gì, chỉ là vùng không gian trắng khổng lồ vô tận. Sau đó hắn rơi xuống, cảm giác hẫng một nhịp, giật mình thức giấc giữa đêm.

Vẫn là một vợ hai con đang ngủ say, chăn ấm nệm êm, cuộc sống diễn ra thường nhật. Không ai hay biết về cuộc phiêu lưu kì lạ mà hắn đang đi. Hắn thấy mình bị chia tách giữa hai thế giới - ánh sáng và bóng tối. Mỗi bên lại có một bổn phận riêng, rõ ràng đến kì lạ.

Hôm nay lại đến phiên tập dượt. Hắn định bụng sẽ làm thật luôn để người kia không ngờ tới, và cũng để chấm dứt thật nhanh những trải nghiệm này, sau đó quay về cuộc sống cũ, sống bình lặng như không có gì xảy ra. Hành trình này cũng nên dừng lại.

Trong căn nhà cũ, le lói chút ánh sáng héo hắt. Y nằm sẵn, vẫn vô tư mà không biết cái chết đang đến gần. Hắn khi này đã bình tĩnh hơn, tay cầm dao chực chờ, thở hắt ra vài nhịp lấy dũng khí. Khi hắn giơ lên, toan bổ mạnh xuống, đột nhiên tiếng cười khúc khích vang lên. Hắn giật bắn mình, ngã lăn ra đất.

Người thanh niên kia… đang cười!

Hắn kinh hãi nhòm dậy, thấy người này vừa nhắm mắt, vẫn cười mà không dừng lại được. Đây không còn là con người nữa. Y như một thực thể nào đó, vốn không thuộc về thế giới này. Một cảm giác hoảng loạn xâm chiếm hắn, hệt như lần đầu tiên. Mường tượng về việc sau khi xử tử xong, chỉ còn một mình hắn với thi thể tên quái nhân này trong căn phòng giữa rừng là một điều hãi hùng.
Bản năng trỗi dậy, hắn vất dao, mở toang cửa chạy ra ngoài, leo lên xe ô tô và phóng đi. Lúc lùi xe khỏi nơi đáng sợ đó, hắn vẫn thấy hình ảnh người kia nằm cười khúc khích trên đất, như quên mất toàn bộ thực tại này.
Viết tiếp đi
Bxfdqj.jpg
 

Có thể bạn quan tâm

Top