Ukraine – Khúc bi ca của một nền độc lập

Ftm

Con chim biết nói
Poland
60gdpziw.jpg


Mùa Đông đang đến.

Ukraine không còn chiến đấu để thắng, họ chiến đấu để không thua, và cái giá là máu – từng lít, từng ngày, từng người lính 19 tuổi chết ở Pokrovsk với 17 quả đạn pháo cuối cùng trong kho, giữa vòng vây Nga siết chặt từ Myrnohrad và Kostyantynivka. Họ biết rõ Brussels cần Orban và Fico như cầu nối ngầm, như van xả áp, để gửi những lời thì thầm mềm mỏng đến Moscow trong khi vẫn lên án Putin trên truyền hình - (ông ta đáng bị vậy, con quỷ đáng nguyền rủa). Nhưng Brussels vẫn cần ông ta, như một quyền lực lớn để tránh kịch bản hạt nhân.
Trong nhận thức cay đắng của Zelensky, biết rằng: Trump sẽ ép nhượng bộ, biết NATO sợ Article 5, biết cầu Kerch là biểu tượng không được động đến – vì nếu sập sau vụ nổ dưới trụ cột tháng 6/2025, Putin có thể kéo cả thế giới xuống hố hạt nhân. Ukraine vẫn đổ máu, không phải vì hy vọng được cứu, mà vì chỉ có máu mới mua được thời gian.
Thời gian ấy không phải để chờ một sắc màu ngẫu hứng trong bức tranh vốn đã hỗn loạn này, mà để Nga cũng tự chảy máu đến chết trong cuộc chiến tiêu hao. Mỗi drone, mỗi Flamingo bay tới những nhà máy lọc dầu và cơ sở năng lượng Nga – như Ryazan Oil Refinery, Volgograd Refinery, Tuapse (Krasnodar), Nizhny Novgorod (Lukoil), Novokuibyshevsk (Samara). 160 cuộc tấn công UAV và tên lửa vào Kstovo, Oryol, Kaluga, và Tatarstan... Mỗi ngày khi Pokrovsk còn đứng vững là một ngày Putin gần hơn đến cái chết chính trị – không phải bởi tên lửa phương Tây, mà bởi nội các của chính mình. Khi nhà máy Volgograd bốc cháy lần thứ 2, khi tuyến đường sắt Bryansk bị cắt 40% tiếp tế, khi giá xăng ở Nga tăng kỷ lục và người dân xếp hàng ở Moscow để mua với giá đắt hơn 30% (điều chưa từng có) thì Gerasimov sẽ làm gì? Theo kịch bản đáng mong đợi nhất, ông ta sẽ đứng dậy, cùng Patrushev, Mishustin, và nói: “Đã đến lúc ngài nên nghỉ ngơi.” Không tiếng súng. Không đảo chính đẫm máu. Chỉ có một cánh cửa đóng lại – và nước Nga sụp đổ từ bên trong.

Có lẽ Zelensky thừa hiểu rằng: Brussels sẽ không đồ sát Orban hay Fico. Họ sẽ để hai con cừu đen này tự làm cú twist khi Nga yếu đi – hoặc để Tisza thay thế Orban trong một cuộc bầu cử lặng lẽ, sau khi EU siết Druzhba vì giá dầu Urals sụt giảm. Dù thế nào, cầu nối sẽ vẫn tồn tại, vì châu Âu cần Moscow để không chết cùng Ukraine, và Ukraine cần châu Âu để không chết một mình. Cả thế giới này đều thực dụng: không ai muốn chiến tranh hạt nhân, không ai muốn Nga tan rã quá nhanh, không ai muốn Ukraine thắng tuyệt đối.

Chỉ có Ukraine không được chọn.

Nhưng trong sự cay đắng ấy vẫn còn ánh sáng của thép:
Họ không cần đánh sập cầu Kerch.
Họ chỉ cần sống đủ lâu.
Mỗi ngày máu rơi ở Donbass là một ngày Putin gần cái chết hơn trên ngai vàng rỉ sét. Mỗi nhà máy cháy ở Volgograd hoặc Tuapse là một ngày nội các Nga dao động. Mỗi cuộc tấn công vào Moscow là một ngày dân chúng Nga nếm mùi sợ hãi. Và khi ngày ấy đến – khi Putin bị chính người của mình áp giải ra khỏi Kremlin, có thể, với tư thế nằm và hai chân hướng ra ngoài, hoặc đơn giản hơn: một cái xác hói đầu bay vèo qua cửa sổ...

Khi cầu Kerch vẫn đứng nhưng không còn xe Nga chạy qua – thì chiến thắng sẽ không thuộc về Brussels, không thuộc về Washington, không thuộc về NATO.

Chiến thắng thuộc về những người lính không tên, chết ở Pokrovsk với 17 quả đạn cuối cùng.
Họ không sống để thấy ngày ấy.
Nhưng cái chết của họ sẽ khiến ngày ấy đến.
Và đó là sự thật bi thảm nhất, lạnh lùng nhất, nhưng cũng là hy vọng sống còn

Không có kỵ sĩ áo trắng hay vị hoàng tử nào đến từ phương Đông hay phương Tây.
Chỉ có máu, đất, và thời gian.
Và thời gian – cuối cùng – liệu có thuộc về những người kiên nhẫn đổ máu trên quê hương mình?
Wt2V5ND.jpg

Slava Ukraine!
 
Sửa lần cuối:
Vì sao đến tận giờ phút này lãnh tụ putin vĩ đại vẫn chưa cho thành lập cái gọi là mặt trận dân tộc giải phóng miền tây Ukraine
 

Có thể bạn quan tâm

Top