Ước mơ của tôi là mở 1 quán nước

ntsu

Con Chym bản Đôn
Nằm bên cạnh trục đường nhựa, dòng xe qua lại không ngừng, xe lớn, xe nhỏ đều có. Con đường này mới được giải phóng và mở rộng cách đây không lâu. Bên vệ đường vẫn chỉ có đồng ruộng, một vài con đường mòn dẫn vào thôn xóm tiêu điều.
Quán nước nhỏ của tôi nằm bên vệ đường, dưới bóng cây bàng rộng lớn. Quán trước đây thuộc về ông bà già, vốn chỉ lợp mái lá đơn sơ. Sau khi ông mất, cháu nội đón lên tỉnh, nó nhượng quá này cho tôi với với giá 20tr.
Tôi bắn mái tôn, mở thêm một sàn nhỏ, mắc võng cho khách nằm. Tôi trồng vài khóm hoa xung quanh cho thêm màu sắc.
Khách ở đây đa phần là các đoàn du lịch về qua, cũng có khi là người đi đạp xe. Nông dân làm đồng về cũng tạt qua uống chè nghỉ ngơi. Đôi lúc có người chờ xe buýt lên tỉnh cũng ngồi quán tôi đợi.
Tôi bán nước ngọt, nước dừa, bia chai, chè xanh, nhân trần, nước vối. Thi thoảng là những thức uống tôi tự làm cho mình, như sữa đậu, nước đỗ đen, trà lá dứa, chanh muối, sữa ngô. Một cái bếp con con tôi đặt trong góc dưới tán cây, chiên rán xúc xích, lạp xưởng, cá viên theo yêu cầu của khách. Nhiều người nhỡ bữa đợi xe thường ăn mì tôm cầm hơi, tôi ốp thêm quả trứng gà nhà cho đủ chất.
Dưới nắng chiều, túi bánh đa lủng lẳng, bên cạnh nào là bim bim, kẹo bánh, bỏng ngô, cá chỉ, khô mực. Trong tủ lạnh tôi cất vài nắm nem. Đêm hè mát, đội nhậu về uống nước thường gọi vài lon bia nhắm thêm.
Lời lãi chẳng thu được bao nhiêu. Ngày tôi túc tắc 2 3 trăm nghìn, cũng chỉ bằng công nhân, nhưng được cái nhẹ nhàng. Một mình mình làm, chẳng áp lực doanh số hay dèm pha đàm tiếu. Điều tôi hạnh phúc nhất là được gặp gỡ mọi người, quan sát họ. Mỗi người dù lạ dù quen đều là 1 câu chuyện. Có ông nông dân than thở chuyện đền bù đất ruộng. Có cậu sinh viên hay bắt xe lên thành phố hay lo nghĩ về tương lai. Có người đang đi trốn nợ biệt xứ, có người mới từ nước ngoài về. Dù chỉ bán cho cốc nước như cảm giác như bán cho họ sự an tâm, trên chuyến hành trình vất vả cuộc đời.
Một năm trôi qua, một vài người ăn mặc tươm tất đến quán tôi. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ họ là khách qua đường thôi, nhưng sau đó một người đưa cho tôi xem văn bản. Đó là quyết định thu hồi đất…
 

Có thể bạn quan tâm

Top