Johnny Lê Nữu Vượng
Già làng

Hỡi ôi!
Trời Tehran mịt mù khói lửa,
Đất Ba Tư ngập chìm mộng bá vương.
Kìa giáo chủ, danh vang Ỉa Rặn,
Tự xưng thần thánh, ngự giữa cung vàng.
Năm xưa tài trợ, tiền rải như mưa,
Hamas, Hezbollah, Syria, ai mà chẳng ham!
Miệng hô đánh Israel, dẹp Do Thái,
Tay vung đô la, mộng đế quốc tràn đầy.
Than ôi!
Cậy thần thánh, tưởng mình bất tử,
Ai ngờ Israel, grab bomb chẳng kiêng nể.
Tận giường ngủ, bom rơi vang chấn,
Giáo chủ Ỉa Rặn, hồn xiêu phách lạc.
Hỡi ôi, mộng bá vương tan tành,
Cung điện lộng lẫy, giờ chỉ đống gạch tan!
Ngày trước, giáo chủ oai phong lẫm liệt,
Hô một tiếng, tướng lĩnh quỳ nghe.
Hamas tung hoành, Hezbollah nổ súng,
Syria khói lửa, Israel phải kinh.
Nào ngờ đâu, trời cao có mắt,
Bom Israel rơi, chẳng chừa thánh nhân.
Giáo chủ Ỉa Rặn, ôi thôi đứt gánh,
Mộng thiên đường, giờ chỉ là mây khói!
Hỡi ôi!
Thiên đường hứa, 72 trinh nữ,
Tướng lĩnh đi trước, húp sạch chẳng chừa.
Giáo chủ đến sau, ôm đầu than thở,
Chỉ còn vỏ chuối, lẻ loi giữa đường.
Ôi thảm thay! Thánh nhân cũng khóc,
Mộng thần quyền, tan như bọt biển!
Nay hồn giáo chủ, lơ lửng chín tầng,
Chẳng biết về đâu, thiên đường hay địa ngục?
Hỡi ôi! Israel, tay không khoan nhượng,
Bom grab rơi, giáo chủ hóa mây hồng.
Than ôi, đời bá vương ngắn ngủi,
Tên Ỉa Rặn, lưu danh muôn thuở!
Kính thưa hồn phách giáo chủ,
Cúi xin siêu thoát, chớ oán trời cao.
Bom Israel, chẳng phân thánh tục,
Giấc mộng Ba Tư, tan tành một sớm!
Trời Tehran mịt mù khói lửa,
Đất Ba Tư ngập chìm mộng bá vương.
Kìa giáo chủ, danh vang Ỉa Rặn,
Tự xưng thần thánh, ngự giữa cung vàng.
Năm xưa tài trợ, tiền rải như mưa,
Hamas, Hezbollah, Syria, ai mà chẳng ham!
Miệng hô đánh Israel, dẹp Do Thái,
Tay vung đô la, mộng đế quốc tràn đầy.

Than ôi!
Cậy thần thánh, tưởng mình bất tử,
Ai ngờ Israel, grab bomb chẳng kiêng nể.
Tận giường ngủ, bom rơi vang chấn,
Giáo chủ Ỉa Rặn, hồn xiêu phách lạc.
Hỡi ôi, mộng bá vương tan tành,
Cung điện lộng lẫy, giờ chỉ đống gạch tan!
Ngày trước, giáo chủ oai phong lẫm liệt,
Hô một tiếng, tướng lĩnh quỳ nghe.
Hamas tung hoành, Hezbollah nổ súng,
Syria khói lửa, Israel phải kinh.
Nào ngờ đâu, trời cao có mắt,
Bom Israel rơi, chẳng chừa thánh nhân.
Giáo chủ Ỉa Rặn, ôi thôi đứt gánh,
Mộng thiên đường, giờ chỉ là mây khói!
Hỡi ôi!
Thiên đường hứa, 72 trinh nữ,
Tướng lĩnh đi trước, húp sạch chẳng chừa.
Giáo chủ đến sau, ôm đầu than thở,
Chỉ còn vỏ chuối, lẻ loi giữa đường.
Ôi thảm thay! Thánh nhân cũng khóc,
Mộng thần quyền, tan như bọt biển!
Nay hồn giáo chủ, lơ lửng chín tầng,
Chẳng biết về đâu, thiên đường hay địa ngục?
Hỡi ôi! Israel, tay không khoan nhượng,
Bom grab rơi, giáo chủ hóa mây hồng.
Than ôi, đời bá vương ngắn ngủi,
Tên Ỉa Rặn, lưu danh muôn thuở!
Kính thưa hồn phách giáo chủ,
Cúi xin siêu thoát, chớ oán trời cao.
Bom Israel, chẳng phân thánh tục,
Giấc mộng Ba Tư, tan tành một sớm!