Có 3 nguyên nhân chính :
1. Đéo biết làm gì khác. Này ko phải tôi dè bỉu anh em nhà nước, mà thực sự là cái môi trường này nó thế, tất cả các kỹ năng trong cơ quan nhà nước mà các ace học được phải đến tầm 90% đéo dùng đc vào việc gì, mà cũng đéo phải mỗi Việt Nam như thế mà Âu Mỹ cũng thế, do đó lương người nhà nước ở Âu Mỹ nó cao, vì đéo cao thì ko ai đi vào làm 1 cái ngành nghề chỉ có 1 thằng sử dụng làm đéo gì cho nó nhọc, đến khi nó đá mình ra thì mấy chục năm kiến thức của ae gần như vứt sọt rác.
2. Bản tính của các cá nhân đó là như thế. Này cũng ko phải tôi dè bỉu ae, nhưng có những con người thực sự hướng nội, ghét bon chen và muốn ổn định. Ví dụ như thủ thư, quản lý viện bảo tàng hay các chuyên gia xử lý cổ vật chẳng hạn, họ cũng là những người có tâm lý như vậy, ngại các công việc thay đổi quá nhanh, ko muốn phải tiếp xúc quá nhiều với người khác ... Do đó rất nhiều người lựa chọn việc làm trong nhà nước vì nó thực sự phù hợp với họ. Tôi biết cá biệt vẫn có những thành phần năng động, giỏi ngoại giao, chỗ nào cũng chui rúc được vào nhà nước, nhưng nó vẫn là cá biệt, chỉ khoảng vài % những người như thế trong 1 tập thể nhưng họ quá nổi bật làm người ngoài ko nhận ra bản chất thật sự của nhóm này.
3. Chưa chắc là công việc trong nhà nước chỗ nào cũng "ăn" được, nhưng ae trong nhà nước thật là tuyệt cmn vời, ngồi với nhau thì lúc Lồn nào cũng nói như thể trong cơ quan chỗ nào cũng "đầy" chỗ "ăn" việc này gián tiếp làm ace đớp no "bánh vẽ" tạo ra tâm lý mong chờ tương lai không thiết thực về việc một tương lai tươi sáng hơn sẽ đến, khó khăn nhục nhã hiện tại nó chỉ là tạm thời , sẽ đến lúc bạn khá hơn, nói chung là ace tự bơm doping cho nhau lúc nào đéo hay nên toàn là ng lạc quan cả.