Duckknightx
Con chim biết nói

Ở Việt Nam, con nít chưa dứt sữa đã bị dí vào trường mầm non tư thục 2 củ/tuần, ăn không no, ngủ không yên. Rồi vào lớp 1 là bắt đầu vòng xoay “trường điểm – lớp chọn – giáo viên chủ nhiệm quyền lực”. Đứa nào chậm nhịp là bị coi như hạ đẳng. Cả xã hội như cuộc đua chó, đứa nào cũng phải gồng.
Qua Mỹ?
Chẳng ai care con mày mấy tuổi, học lớp nào. Miễn không phạm pháp, sống tử tế là được. Học thì từ từ, ai thích gì học nấy. 18 tuổi mới bắt đầu căng não, chứ không phải 8 tuổi đã học toán lớp 5, học thêm thứ 7 chủ nhật, rồi về khóc ướt gối.
Đi Mỹ, học phí đại học rẻ hơn đám du học sinh mấy lần
Mấy ông bà hay hỏi: “Qua Mỹ chi mắc dữ?”
Xin lỗi chứ con có thẻ xanh, học phí đại học rẻ bằng 1/3 so với tụi quốc tế. Chưa kể: học bổng, vay chính phủ, miễn phí sách vở, trợ cấp này nọ.
Học Stanford, Harvard cũng có cửa, miễn chứng minh đủ năng lực và chịu khó apply.
Không ai thèm ganh đua kiểu “con nhà người ta”
Ở Việt Nam:
– “Con chị được học sinh giỏi 8 năm liền đó em.”
– “Thằng cu nhà tôi đang luyện thi Ielts từ lớp 3.”
– “Cháu nhà tôi học song ngữ từ khi còn trong bụng mẹ.”
Qua Mỹ:
– “Ồ con bạn học cái gì? Vẽ à? Nice! Tao thấy nó vẽ đẹp đấy.”
Không ai quan tâm con mày là thần đồng hay con giời. Ai cũng lo sống cho bản thân, dạy con biết tự tin, không sợ sai, học vì muốn giỏi, không phải để làm bố mẹ nở mày nở mặt.
Lương trả xứng đáng, không có chuyện “em chưa có kinh nghiệm nên lương thấp”
Ở Việt Nam:
Thực tập là đi photo, pha trà, lau bàn cho sếp.
Qua Mỹ:
Thực tập ở Facebook, Google? 11.000 đô/tháng.
Miễn mày làm được việc, có kỹ năng. Không cần biết mày bao nhiêu tuổi, có bằng tiến sĩ hay không.
Mỹ nhìn năng lực, không nhìn họ hàng.
Qua Mỹ?
Chẳng ai care con mày mấy tuổi, học lớp nào. Miễn không phạm pháp, sống tử tế là được. Học thì từ từ, ai thích gì học nấy. 18 tuổi mới bắt đầu căng não, chứ không phải 8 tuổi đã học toán lớp 5, học thêm thứ 7 chủ nhật, rồi về khóc ướt gối.
Đi Mỹ, học phí đại học rẻ hơn đám du học sinh mấy lần
Mấy ông bà hay hỏi: “Qua Mỹ chi mắc dữ?”
Xin lỗi chứ con có thẻ xanh, học phí đại học rẻ bằng 1/3 so với tụi quốc tế. Chưa kể: học bổng, vay chính phủ, miễn phí sách vở, trợ cấp này nọ.
Học Stanford, Harvard cũng có cửa, miễn chứng minh đủ năng lực và chịu khó apply.
Không ai thèm ganh đua kiểu “con nhà người ta”
Ở Việt Nam:
– “Con chị được học sinh giỏi 8 năm liền đó em.”
– “Thằng cu nhà tôi đang luyện thi Ielts từ lớp 3.”
– “Cháu nhà tôi học song ngữ từ khi còn trong bụng mẹ.”
Qua Mỹ:
– “Ồ con bạn học cái gì? Vẽ à? Nice! Tao thấy nó vẽ đẹp đấy.”
Không ai quan tâm con mày là thần đồng hay con giời. Ai cũng lo sống cho bản thân, dạy con biết tự tin, không sợ sai, học vì muốn giỏi, không phải để làm bố mẹ nở mày nở mặt.
Lương trả xứng đáng, không có chuyện “em chưa có kinh nghiệm nên lương thấp”
Ở Việt Nam:
Thực tập là đi photo, pha trà, lau bàn cho sếp.
Qua Mỹ:
Thực tập ở Facebook, Google? 11.000 đô/tháng.
Miễn mày làm được việc, có kỹ năng. Không cần biết mày bao nhiêu tuổi, có bằng tiến sĩ hay không.
Mỹ nhìn năng lực, không nhìn họ hàng.
Tóm lại: Đi Mỹ không phải vì mê “cờ bông”
Mà vì:- Không muốn con gồng từ nhỏ tới lớn.
- Không muốn nó lớn lên chỉ biết sợ điểm thấp, sợ bị so sánh.
- Không muốn nó thành “robot biết thi nhưng không biết sống”.
- Và vì muốn con có cơ hội thật – không phải vé số.