Johnny Lê Nữu Vượng
Già làng

Bên ngoài, chiến sự từ Ukraine, vũ khí Nga sụp đổ đến Trung Đông Iran mất hết không quân, Syria sụp đổ ; bên trong, sóng ngầm chính trị và quyền lực khiến quân đội Việt Nam phải “xốc lại đội hình”. Nhưng sự xốc này không nhằm chống ngoại xâm, mà có thể là để… chống nội loạn, chống tan rã niềm tin và chuẩn bị đối phó với hậu quả nếu “trục độc tài toàn cầu” sụp đổ dây chuyền.
Lý do bất an: Ngọn lửa từ bạn đồng minh ý thức hệ
Nhìn kỹ lại, các điểm nóng trên thế giới đều có điểm chung: chế độ độc tài bị đẩy đến ngưỡng sinh tử. Nga bị cô lập, Iran chao đảo, Myanmar khủng hoảng, và Trung Quốc cũng đang âm ỉ rạn nứt. Những “người anh em” trong liên minh ngầm của Đảng CSVN đều đang bị thử lửa.
Việt Nam không thể đứng ngoài. Bởi khi một “mắt xích” rạn, cả chuỗi sẽ rung chuyển. Quân đội Việt Nam, vốn được nuôi dưỡng bằng ngân sách khổng lồ, lại là lực lượng được giao nhiệm vụ bảo vệ chế độ, không phải đất nước. Nếu trật tự toàn cầu thay đổi, họ sẽ là “tuyến phòng thủ cuối” cho thể chế. Và họ biết rõ: tuyến này đang lung lay.
Quân đội thời bình: Đội hình diễu binh, nhưng không biết đánh trận, chỉ đánh 3/ trên mạng.
Từ lâu, quân đội không còn là lực lượng chiến đấu đúng nghĩa. Họ đi diễn tập, đi bán rau, xây biệt thự và trao sao phong tướng nhiều như phát kẹo. Mỗi khi có biến, ngư dân ra khơi với cờ đỏ, còn tướng lĩnh thì… bám đất. Họ từng để lính Trung Quốc diễu binh trên sân nhà, còn ngoài khơi – Hoàng Sa, Trường Sa chẳng dám lên tiếng.
Giờ đây, khi Quân ủy họp bàn “sẵn sàng chiến đấu”, có thật là họ đang chuẩn bị đánh trận? Hay là chuẩn bị cho một cuộc tái cơ cấu quyền lực, trong bối cảnh các phe phái như Công an, Hưng Yên đang chiếm thế thượng phong?
Biển Đông : điểm nổ
Nếu xung đột Trung – Mỹ lan sang Biển Đông, quân đội Việt Nam sẽ bị kéo vào “cuộc chơi” không mong muốn. Nhưng đây không phải là trận đánh bảo vệ lãnh thổ mà có thể là trận đánh phân định số phận chế độ.
Liệu quân đội có chọn đánh cho Tổ quốc, hay vẫn tiếp tục đánh để bảo vệ nhóm lợi ích và ghế quyền lực? Câu hỏi này là cốt lõi của sự bất an.
- Quân đội không bất an vì kẻ thù bên ngoài mà vì bức tường niềm tin nội bộ đang rạn nứt.
- Họ lo khi thế giới thay đổi, họ không còn lý do tồn tại trong vai “lá chắn bảo vệ chế độ”. Và họ đang sợ nhất… chính là người dân khi thức tỉnh.
Khi một chế độ độc tài bắt đầu “căng cơ phòng ngự” trước các biến động toàn cầu, thì đó là dấu hiệu rằng họ biết ngày sụp đổ không còn xa.

Lý do bất an: Ngọn lửa từ bạn đồng minh ý thức hệ
Nhìn kỹ lại, các điểm nóng trên thế giới đều có điểm chung: chế độ độc tài bị đẩy đến ngưỡng sinh tử. Nga bị cô lập, Iran chao đảo, Myanmar khủng hoảng, và Trung Quốc cũng đang âm ỉ rạn nứt. Những “người anh em” trong liên minh ngầm của Đảng CSVN đều đang bị thử lửa.
Việt Nam không thể đứng ngoài. Bởi khi một “mắt xích” rạn, cả chuỗi sẽ rung chuyển. Quân đội Việt Nam, vốn được nuôi dưỡng bằng ngân sách khổng lồ, lại là lực lượng được giao nhiệm vụ bảo vệ chế độ, không phải đất nước. Nếu trật tự toàn cầu thay đổi, họ sẽ là “tuyến phòng thủ cuối” cho thể chế. Và họ biết rõ: tuyến này đang lung lay.
Quân đội thời bình: Đội hình diễu binh, nhưng không biết đánh trận, chỉ đánh 3/ trên mạng.
Từ lâu, quân đội không còn là lực lượng chiến đấu đúng nghĩa. Họ đi diễn tập, đi bán rau, xây biệt thự và trao sao phong tướng nhiều như phát kẹo. Mỗi khi có biến, ngư dân ra khơi với cờ đỏ, còn tướng lĩnh thì… bám đất. Họ từng để lính Trung Quốc diễu binh trên sân nhà, còn ngoài khơi – Hoàng Sa, Trường Sa chẳng dám lên tiếng.
Giờ đây, khi Quân ủy họp bàn “sẵn sàng chiến đấu”, có thật là họ đang chuẩn bị đánh trận? Hay là chuẩn bị cho một cuộc tái cơ cấu quyền lực, trong bối cảnh các phe phái như Công an, Hưng Yên đang chiếm thế thượng phong?
Biển Đông : điểm nổ
Nếu xung đột Trung – Mỹ lan sang Biển Đông, quân đội Việt Nam sẽ bị kéo vào “cuộc chơi” không mong muốn. Nhưng đây không phải là trận đánh bảo vệ lãnh thổ mà có thể là trận đánh phân định số phận chế độ.
Liệu quân đội có chọn đánh cho Tổ quốc, hay vẫn tiếp tục đánh để bảo vệ nhóm lợi ích và ghế quyền lực? Câu hỏi này là cốt lõi của sự bất an.
- Quân đội không bất an vì kẻ thù bên ngoài mà vì bức tường niềm tin nội bộ đang rạn nứt.
- Họ lo khi thế giới thay đổi, họ không còn lý do tồn tại trong vai “lá chắn bảo vệ chế độ”. Và họ đang sợ nhất… chính là người dân khi thức tỉnh.
Khi một chế độ độc tài bắt đầu “căng cơ phòng ngự” trước các biến động toàn cầu, thì đó là dấu hiệu rằng họ biết ngày sụp đổ không còn xa.