GẶP THỨ NHAM NHỞ…
Vừa trải qua một chuyện ngỡ ngàng bật ngửa, tưởng cảm động hoá cảm lạnh. Mấy bà đọc rút kinh nghiệm nha.
Sáng nay đem xe đi bảo dưỡng nên phải đi grab, sẵn tạt qua quán quen làm tô bún bò. Vỉa hè chứ cũng 70k/tô, đắt nhưng mà nó ngon. Vừa ăn xong dợm đứng lên thì thấy có một cậu tài xế công nghệ trẻ tuổi ngồi xuống đối diện (xin giấu tên hãng). Tui nhanh miệng kêu cô chủ tính tiền để cậu ta ngồi một mình cho thoải mái. Trong lúc rút ví bỗng nghe cậu ta lí nhí “trả giùm em 1 tô luôn nha chị, chạy ế quá”. Dòm bộ đồ bạc thếch và vẻ mặt đen nhẻm thì bản tánh trắc ẩn nổi lên, vui vẻ bảo “ok, chị mời, ăn thoải mái đi”.
Trả tiền cho cả 2 xong, tôi mở đt tính book xe đi thì cậu ta nói: chị có xe chưa, hay đợi em ăn xong em chở chị cho. Thật ra tôi muốn đi liền, mà nhớ cái câu “nay chạy ế quá” lại động lòng thương người lần nữa, tôi quyết định ở lại giúp cậu thêm 1 cuốc xe .
Thế là tôi ngồi đó ôm dt bấm chờ cậu ăn xong, thậm chí còn trấn an: em cứ ăn thong thả đi, không cần gấp đâu, chị chờ được. Cậu ta vừa ăn cứ liếc liếc tôi, ánh mắt kì kì (mà lát sau tôi mới biết tại sao).
Ăn xong cậu ta nổ máy, đưa mũ, tôi leo lên xe. Cậu ta hỏi đi đâu, tôi bảo lên Q1. Trong đầu nghĩ, cậu này tự trọng đó chứ, chắc không muốn mang tiếng xin mình tô bún nên trả lại bằng cuốc xe. Tôi dặn lòng sẽ vẫn trả đủ cho cậu, thấy vui vì làm được đôi chuyện tốt…
Đang cảm động với chính mình bỗng nghe giọng cậu ta ngoái ra sau nói thì thào: “giờ đi khách sạn nào chị”. Trời mẹ ơi, tôi tưởng nghe lầm, líu lưỡi la lớn. Gì ông cố, khách sạn gì cha nội, khùng hả. “Ủa chứ đi đâu chị”. Đi làm chứ đi đâu cha. Ủa vậy hả.. Xong chả im im gầm gầm chạy tiếp.
Tôi ngồi dịch ra xa, lạnh cả sống lưng. Xe đang trên cầu Saigon, nhảy xuống cũng không được. Mà việc gì phải sợ, tôi ngồi yên thản nhiên chỉ đường, coi như chưa nghe gì. Thánh thần thiên địa ơi, có chuyện này thật hả trời. Là bà nội nào thiếu thốn mồi chài cả tài xế để mấy ổng quen thói? Hay mấy ông cố này truyền miệng nhau cách kiếm tiền nhanh hơn chạy xe?
Dừng xe ngay trước đài, cậu ta vẫn còn cố vớt vát: không đi khách sạn thiệt hả chị. Tui dòm thẳng cái gương mặt đen nhẻm mà giờ không thấy tội nghiệp chỉ thấy nham nhở. Công nhận tự tin bà cố, phải chi ổng cỡ Quang trong “Mưa đỏ” thì đáng tha thứ, đằng này xấu còn đóng vai ác nữa trời. Tôi vẫn đưa 50k tiền cước rồi đi thẳng, nói gì lúc này cũng vô nghĩa.
Dạo này lòng trắc ẩn của tui toàn gặp gì đâu không, tính làm chuyện cảm động mà toàn gặp cảm lạnh, riết ai dám làm người tốt nữa trời!
NGÔ NHƯ QUỲNH
Ảnh minh họa copy