Đức Phật sau khi chứng ngộ, ngài đã thuyết pháp liên tục 42 năm.
Đức Phật trong suốt quãng đời, ngài không cho phép ai ghi lại những gì ngài nói. Lý do là nếu vừa nghe vừa viết, bạn sẽ không thể tập trung hoàn toàn. Bạn phải nghe, lắng nghe một cách mãnh liệt, với cả thể xác và tâm hồn, để cho những lời giảng của Đức Phật chìm sâu vào trong tâm tư của bạn.
Sau khi ngài nhập niết bàn, việc đầu tiên các đệ tử làm là ghi lại những gì họ nhớ được.
Và bây giờ, khi các đệ tử ghi chép lại những lời giảng đó, họ nhận ra một điều kì lạ. Những gì họ ghi lại là khác nhau. Những gì họ nhớ được là khác nhau.
32 tông phái xuất hiện. Bên nào cũng khẳng định rằng "đây mới chính là những gì Đức Phật đã nói".
Duy nhất chỉ có tôn giả ananda, người đệ tử thân cận nhất của đức phật, bằng tất cả sự khiêm cung của mình, ông ấy nói rằng: "tôi đã nghe.... ".
Chứ không phải là "đức phật đã nói".
Ta chưa đắc đạo, làm sao ta có thể nghe một cách trung thực từ một người đã đắc đạo. Ta sẽ giải thích, ta sẽ pha trộn nó với những ý tưởng riêng của ta. Và với sự khiêm tốn ấy, những điều Ananda đã nhớ lại và viết ra trở thành những bộ kinh cơ bản của Phật giáo.
Tất cả những bộ kinh ấy đều bắt đầu bằng câu:
"Tôi Đã Nghe như thế này...... "
***
Bạn đọc những bộ kinh này và thấy thật khó hiểu, thậm chí vô nghĩa.
Bởi vì chúng không được dành cho bạn.
Bạn biết Đức Phật dạy tứ diệu đế, khổ tập diệt đạo.
Nhưng với xá lợi phất, Đức Phật nói Rằng "không khổ, tập, diệt, đạo. Không có trí huệ, không có chứng đắc"
Nhìn vào trong xá lợi phất , phật cảm thấy ông đã hiểu, giờ đây ông có thể đi xa hơn, bây giờ Đức Phật có thể nói cho ông những gì mà trước đây ngài không thể nói được.
Do đó, xá lợi phất, bây giờ tôi có thể nói cho ông rằng, Không có khổ, rằng đó chỉ là một giấc mơ, mọi người đang đau khổ trong mơ. Và không có nguyên nhân (tập), mọi người đều ham muốn trong mơ. Và không có chấm dứt (diệt), toàn bộ con đường (đạo) chỉ có trong mơ.
---kinh bát nhã ---
Với tôn giả Tu Bồ Đề , Đức Phật nói rằng:
Tất cả các pháp hữu vi
Đều Như mộng huyễn
Như sương như điện chớp
Hãy quán chiếu như thế.
--- kinh kim cang---
Và với ma ha ca diếp.
Đức Phật thậm chí không nói một lời nào. Mà chỉ im lặng, nở một nụ cười, trao cho ông bông hoa, và nói với đám đông:
- Tất cả những gì có thể nói được bằng lời. Ta đã nói cho các vị. Và điều không thể nói được bằng lời, ta đã trao cho ma ha ca diếp. Chìa khóa của giáo huấn.
Và đó là giai thoại niêm hoa vi tiếu, là khởi nguyên của thiền.
***
Giờ đây hơn 2500 năm sau, Bạn đi vào phòng của một vị bác sĩ đã chết, lục lọi những toa thuốc cũ kỹ, khó hiểu, thậm chí chê bai, châm biếm, chửi bới.
Nhưng hãy kiên nhẫn, hãy tìm thêm, biết đâu bạn sẽ tìm được một bài thuốc hợp với chính mình.
Nếu bạn từ chối hiểu, dè bỉu rằng nó vô nghĩa, thì mọi chuyện sẽ đơn giản kết thúc.
Nhưng nếu bạn thử nhiều hơn một chút nữa. Nghĩ rằng mình chưa đủ sức để hiểu. Thì Khi này sẽ có thách thức, có cảm hứng, và có hi vọng.
Đức Phật trong suốt quãng đời, ngài không cho phép ai ghi lại những gì ngài nói. Lý do là nếu vừa nghe vừa viết, bạn sẽ không thể tập trung hoàn toàn. Bạn phải nghe, lắng nghe một cách mãnh liệt, với cả thể xác và tâm hồn, để cho những lời giảng của Đức Phật chìm sâu vào trong tâm tư của bạn.
Sau khi ngài nhập niết bàn, việc đầu tiên các đệ tử làm là ghi lại những gì họ nhớ được.
Và bây giờ, khi các đệ tử ghi chép lại những lời giảng đó, họ nhận ra một điều kì lạ. Những gì họ ghi lại là khác nhau. Những gì họ nhớ được là khác nhau.
32 tông phái xuất hiện. Bên nào cũng khẳng định rằng "đây mới chính là những gì Đức Phật đã nói".
Duy nhất chỉ có tôn giả ananda, người đệ tử thân cận nhất của đức phật, bằng tất cả sự khiêm cung của mình, ông ấy nói rằng: "tôi đã nghe.... ".
Chứ không phải là "đức phật đã nói".
Ta chưa đắc đạo, làm sao ta có thể nghe một cách trung thực từ một người đã đắc đạo. Ta sẽ giải thích, ta sẽ pha trộn nó với những ý tưởng riêng của ta. Và với sự khiêm tốn ấy, những điều Ananda đã nhớ lại và viết ra trở thành những bộ kinh cơ bản của Phật giáo.
Tất cả những bộ kinh ấy đều bắt đầu bằng câu:
"Tôi Đã Nghe như thế này...... "
***
Bạn đọc những bộ kinh này và thấy thật khó hiểu, thậm chí vô nghĩa.
Bởi vì chúng không được dành cho bạn.
Bạn biết Đức Phật dạy tứ diệu đế, khổ tập diệt đạo.
Nhưng với xá lợi phất, Đức Phật nói Rằng "không khổ, tập, diệt, đạo. Không có trí huệ, không có chứng đắc"
Nhìn vào trong xá lợi phất , phật cảm thấy ông đã hiểu, giờ đây ông có thể đi xa hơn, bây giờ Đức Phật có thể nói cho ông những gì mà trước đây ngài không thể nói được.
Do đó, xá lợi phất, bây giờ tôi có thể nói cho ông rằng, Không có khổ, rằng đó chỉ là một giấc mơ, mọi người đang đau khổ trong mơ. Và không có nguyên nhân (tập), mọi người đều ham muốn trong mơ. Và không có chấm dứt (diệt), toàn bộ con đường (đạo) chỉ có trong mơ.
---kinh bát nhã ---
Với tôn giả Tu Bồ Đề , Đức Phật nói rằng:
Tất cả các pháp hữu vi
Đều Như mộng huyễn
Như sương như điện chớp
Hãy quán chiếu như thế.
--- kinh kim cang---
Và với ma ha ca diếp.
Đức Phật thậm chí không nói một lời nào. Mà chỉ im lặng, nở một nụ cười, trao cho ông bông hoa, và nói với đám đông:
- Tất cả những gì có thể nói được bằng lời. Ta đã nói cho các vị. Và điều không thể nói được bằng lời, ta đã trao cho ma ha ca diếp. Chìa khóa của giáo huấn.
Và đó là giai thoại niêm hoa vi tiếu, là khởi nguyên của thiền.
***
Giờ đây hơn 2500 năm sau, Bạn đi vào phòng của một vị bác sĩ đã chết, lục lọi những toa thuốc cũ kỹ, khó hiểu, thậm chí chê bai, châm biếm, chửi bới.
Nhưng hãy kiên nhẫn, hãy tìm thêm, biết đâu bạn sẽ tìm được một bài thuốc hợp với chính mình.
Nếu bạn từ chối hiểu, dè bỉu rằng nó vô nghĩa, thì mọi chuyện sẽ đơn giản kết thúc.
Nhưng nếu bạn thử nhiều hơn một chút nữa. Nghĩ rằng mình chưa đủ sức để hiểu. Thì Khi này sẽ có thách thức, có cảm hứng, và có hi vọng.

Sửa lần cuối: