Mới banking 1 củ
Không cần cám ơn tao đâu
Có gì đâu, cứu một mạng người bằng xây bảy tháp phù đồ, xưa nay ông bà đã dạy ‘lá lành đùm lá rách’, ‘một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ’, giúp người chính là giúp mình thôi, gieo nhân nào thì gặt quả nấy, có khi một bát cơm sẻ nửa lại thành phúc phần đời đời. Miếng khi đói mới là miếng cho quý, gói khi no cũng còn đượm tình; ‘của cho không bằng cách cho’, cho đi một hạt thóc cũng bằng ngàn câu hứa suông. Người với người như bầu với bí, ‘tối lửa tắt đèn có nhau’, tình nghĩa san sẻ thì mới trọn đạo làm người.
Nghĩ mà xem, ‘thương người như thể thương thân’, ‘máu chảy ruột mềm’, có ai sống trên đời mà dám vỗ ngực rằng mình chẳng bao giờ cần đến sự cưu mang của kẻ khác. Hôm nay ta chìa tay ra nâng một bàn tay run rẩy, mai này biết đâu chính ta được đỡ dậy giữa cơn phong ba. Đời là cõi tạm, ‘sống gửi thác về’, còn chi quý bằng một tấm lòng. Phải chi ai ai cũng giữ được câu: ‘bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn’, thì nhân gian này nào còn cảnh oán hờn sầu tủi.
Mà, nghĩa tình đâu phải tính bằng cân đong đo đếm; có khi chỉ một ánh mắt thương, một câu hỏi han cũng đủ ấm lòng kẻ lữ hành giữa chốn gió sương. Người xưa đã nói: ‘Một giọt máu đào hơn ao nước lã’, mà tình người, tình đời, khi chan hòa, có thể hóa giải muôn vàn hờn tủi. ‘Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra’, ta mang ơn sinh thành dưỡng dục, lại thêm ơn bè bạn, xóm giềng. Một nụ cười trao đi là mười nụ cười nhận lại; một bàn tay dang ra là cả ngàn ân tình đáp trả.
Cho nên, của tùy tơ tóc mà nghĩa so nghìn trùng, tưởng nhỏ nhoi như hạt cát mà lại bao la như biển rộng. Người khôn thì lấy tình làm gốc, kẻ hiền thì xem nhân nghĩa là bờ, bởi đời chẳng ai sống mãi, chỉ còn lại dấu chân nghĩa cử. Hôm nay ngồi nhẩn nha một chén trà, ta nhớ câu: ‘Ở hiền gặp lành’, ‘Gieo gió thì gặt bão’, ‘Có đức mặc sức mà ăn’. Ấy vậy, gieo mầm thiện vào lòng người khác, tức là vun một vườn hoa cho chính tâm hồn mình, hương sắc nở ngát, lan xa đến nghìn trùng mây gió. Và rồi, khi ta ngẫm lại, tất cả huy hoàng phù du chỉ còn là hư ảnh, duy chỉ có lòng tốt là còn ở lại cùng năm tháng, như vầng trăng treo trên trời cao, sáng mãi, dịu dàng, bất tận.