Trâu Lái Xe
Trưởng lão
nhẽ phải: xin lỗi tau chỉ là tml lái xe
dưng tau trình còi nên đéo có chuyện mà xin lỗi
đầu xuân tau la liếm ăn cắp vìa xàmlol cho các m lãm
cảm ơn tml photphet
Cái Đầu: chào chú Lỗ Đít. Ỉa khỏe chứ?
Lỗ Đít: Ơn giời! Vưỡn bác ạ, tuy thi thoảng có táo bón, té re.
Cái Đầu: Cũng là sự thường. Như tôi đây lắm lúc cũng đau bỏ mẹ.
Lỗ Đít: Em tưởng bác vưỡn khỏe. Bác mà nhọc chúng em cũng khổ lây.
Cái Đầu: Tại năm nay đói kém, bao thứ phải lo toan. Cứ đà này thì dính K mà chết.
Lỗ Đít: Bác cứ gở mồm. Hay để em nghĩ hộ cho bác?
Cái Đầu: Chú làm công tác xả thải thì biết đếch gì mà nghĩ?
Lỗ Đít: Tại bác không biết chứ em cũng nghĩ ngợi mông lung lắm. Tỷ như xả thế nào cho khoa học, tốt đời đẹp phân và quan trọng là...đúng chỗ.
Cái Đầu: Chú nói nghe hay. Nhưng thật ra không ổn. Ỉa thì nhằm ban sáng, định kì nó mới tốt. Đằng này cứ tắc chú mới thông, bất kể giờ giấc. Sản phẩm thải ra lúc bãi, lúc viên, chả khuôn hình định dạng. Chưa kể còn hay ỉa bậy, toa lét không vào mà lại cứ ra...Bờ Hồ.
Lỗ Đít: Oan cho em. Phân sống, phân chín là do...đầu vào. Ỉa sáng, ỉa trưa do thằng dạ dày nó làm ăn tắc trách. Nhưng việc em ỉa bậy Bờ Hồ thì đúng là có thật. Vừa mát mẻ lại bớt dậy mùi. Mới lại toa lét công cộng An-nam nó thiếu quá. Vác được bác đít đến nơi thì đã ị mất ra quần.
Cái Đầu: Ngụy biện, đổ lỗi. Chú học đâu cái thói đó đấy?
Lỗ Đít: Nào em có học đâu đâu. Tại bác chỉ đạo thế mà?
Cái Đầu: Bố láo thây! Tôi đỉnh cao, thượng tầng, sáng suốt, làm sao có thể chỉ đạo thế được. Chú nói thế khác gì bảo tôi là chú.
Lỗ Đít: Em xin lỗi bác. Nhưng nhẽ có thế thật. Chứ tự dưng em làm sao dám.
Cái Đầu: Thôi được rồi. Để tôi bảo gã bác sĩ quen nó kiểm tra lại. Ai lại làm ăn thế. Chết!
Cái Đầu: Anh xem não bộ tôi có vấn đề gì không mà thằng Lỗ Đít nó bảo tôi chỉ đạo sai lạc.
Bác Sĩ: Anh cần chụp phim hay bổ đôi để xem cho thấu đáo?
Cái Đầu: Bổ thì sao mà chụp thì sao?
Bác Sĩ: À, chụp thì chỉ thấy hiện tượng, còn bổ sẽ thấy bản chất.
Cái Đầu: Hiện tượng thì sao mà bản chất thì sao?
Bác Sĩ: À, hiện tượng là để xét bệnh, còn bản chất thì để chữa bệnh.
Cái Đầu: Liệu tôi có bệnh gì không?
Bác Sĩ: Thì đã chụp hay bổ đâu mà biết.
Cái Đầu: Thế thôi. Đầu tôi chứ có phải lỗ đít đâu mà anh thò panh cắt trĩ. Tôi về. Không khám xét gì sất.
Cái Đầu: Tôi đi khám về rồi. Bác sĩ bảo không sao. Vẫn minh mẫn, thơm tho, sạch sẽ.
Lỗ Đít: Thế hóa ra là tại em ạ.
Cái Đầu: Thì hẳn. Không nhẽ tại tôi.
Lỗ Đít: Nhưng chúng ta là một thực thể thống nhất, từ thượng tầng như bác đến hạ tầng như em. Chả có nhẽ...???
Cái Đầu: Ý chú là chúng ta chả liên quan đếch gì nhau à?
Lỗ Đít: Là bác nói đấy nhá. Có nhẽ em cũng nên đi gặp tay bác sĩ quen.
dưng tau trình còi nên đéo có chuyện mà xin lỗi
đầu xuân tau la liếm ăn cắp vìa xàmlol cho các m lãm
cảm ơn tml photphet
Cái Đầu: chào chú Lỗ Đít. Ỉa khỏe chứ?
Lỗ Đít: Ơn giời! Vưỡn bác ạ, tuy thi thoảng có táo bón, té re.
Cái Đầu: Cũng là sự thường. Như tôi đây lắm lúc cũng đau bỏ mẹ.
Lỗ Đít: Em tưởng bác vưỡn khỏe. Bác mà nhọc chúng em cũng khổ lây.
Cái Đầu: Tại năm nay đói kém, bao thứ phải lo toan. Cứ đà này thì dính K mà chết.
Lỗ Đít: Bác cứ gở mồm. Hay để em nghĩ hộ cho bác?
Cái Đầu: Chú làm công tác xả thải thì biết đếch gì mà nghĩ?
Lỗ Đít: Tại bác không biết chứ em cũng nghĩ ngợi mông lung lắm. Tỷ như xả thế nào cho khoa học, tốt đời đẹp phân và quan trọng là...đúng chỗ.
Cái Đầu: Chú nói nghe hay. Nhưng thật ra không ổn. Ỉa thì nhằm ban sáng, định kì nó mới tốt. Đằng này cứ tắc chú mới thông, bất kể giờ giấc. Sản phẩm thải ra lúc bãi, lúc viên, chả khuôn hình định dạng. Chưa kể còn hay ỉa bậy, toa lét không vào mà lại cứ ra...Bờ Hồ.
Lỗ Đít: Oan cho em. Phân sống, phân chín là do...đầu vào. Ỉa sáng, ỉa trưa do thằng dạ dày nó làm ăn tắc trách. Nhưng việc em ỉa bậy Bờ Hồ thì đúng là có thật. Vừa mát mẻ lại bớt dậy mùi. Mới lại toa lét công cộng An-nam nó thiếu quá. Vác được bác đít đến nơi thì đã ị mất ra quần.
Cái Đầu: Ngụy biện, đổ lỗi. Chú học đâu cái thói đó đấy?
Lỗ Đít: Nào em có học đâu đâu. Tại bác chỉ đạo thế mà?
Cái Đầu: Bố láo thây! Tôi đỉnh cao, thượng tầng, sáng suốt, làm sao có thể chỉ đạo thế được. Chú nói thế khác gì bảo tôi là chú.
Lỗ Đít: Em xin lỗi bác. Nhưng nhẽ có thế thật. Chứ tự dưng em làm sao dám.
Cái Đầu: Thôi được rồi. Để tôi bảo gã bác sĩ quen nó kiểm tra lại. Ai lại làm ăn thế. Chết!
Cái Đầu: Anh xem não bộ tôi có vấn đề gì không mà thằng Lỗ Đít nó bảo tôi chỉ đạo sai lạc.
Bác Sĩ: Anh cần chụp phim hay bổ đôi để xem cho thấu đáo?
Cái Đầu: Bổ thì sao mà chụp thì sao?
Bác Sĩ: À, chụp thì chỉ thấy hiện tượng, còn bổ sẽ thấy bản chất.
Cái Đầu: Hiện tượng thì sao mà bản chất thì sao?
Bác Sĩ: À, hiện tượng là để xét bệnh, còn bản chất thì để chữa bệnh.
Cái Đầu: Liệu tôi có bệnh gì không?
Bác Sĩ: Thì đã chụp hay bổ đâu mà biết.
Cái Đầu: Thế thôi. Đầu tôi chứ có phải lỗ đít đâu mà anh thò panh cắt trĩ. Tôi về. Không khám xét gì sất.
Cái Đầu: Tôi đi khám về rồi. Bác sĩ bảo không sao. Vẫn minh mẫn, thơm tho, sạch sẽ.
Lỗ Đít: Thế hóa ra là tại em ạ.
Cái Đầu: Thì hẳn. Không nhẽ tại tôi.
Lỗ Đít: Nhưng chúng ta là một thực thể thống nhất, từ thượng tầng như bác đến hạ tầng như em. Chả có nhẽ...???
Cái Đầu: Ý chú là chúng ta chả liên quan đếch gì nhau à?
Lỗ Đít: Là bác nói đấy nhá. Có nhẽ em cũng nên đi gặp tay bác sĩ quen.