Nhà tao 2 đời đảng viên, đến đời tao làm phản động mõm.
Khốn nạn, nghĩ mà cay ông Trọng, đang yên đang lành quy định chức vụ nọ kia phải do đảng viên làm. Thế là bố tao phải làm cán bộ mặt trận xóm gì đấy. Làm đảng viên quèn 30 năm ko sao giờ về hưu bệnh tật lại bị dí làm cán bộ. Ăn rồi đi lo chuyện bao đồng, lúc này họp, lúc kia thông báo, lúc khác biên bản, lúc lúc nọ lại tập huấn. Mà việc làng thì quanh quẩn bà cái tào lao ko, mẹ kiếp, từ bật loa báo bão, kéo đèn cho hội phụ nữ tập văn nghệ, ông A đau, bà B mất, quét dọn đường làng.v.v.v.v Quyền rơm vạ đá, mất t.gian mà đc cái khỉ gì đâu.
Khuyên từ chức ra khỏi Đ mà ko nghe. Phận làm con chẳng nhẽ lại nặng lời. Hơn nữa thế hệ cũ hoàn cảnh khác, nghĩ khác, đành phải tôn trọng dù trong lòng bất mãn.
Khuyên anh em ko nên vào đảng, trừ khi ăn lương công chức phải vào. Thời trước thông tin đó nhà nước quản, dân còn tin chút ít, giờ thì hết rồi. Sáng mắt sáng lòng, Đ cái lol mà Đ.
Tao cũng biết Đ cũng có nhiều thành phần, tao ko vơ đũa cả nắm như mấy thằng bất mãn hận đời. Nhưng có trăm ngàn con đường, người tử tế, có đầu óc ai lại vào Đ.
Đứng chung hàng ngũ với tụi ngu ác là sự sỉ nhục.
Nếu phải vào tù hoặc làm đảng viên, tao chọn vào tù.