Sai thì đéo sai nhưng tự tin vãi lồn

.
Bài toán đầu tư công là bài bọn châu Âu châu Mỹ nó đẻ ra chơi từ TK 19 chưa có phải mỗi ông VN biết đéo đâu ?
Và khi dịch bệnh chủng nó 100% đéo đầu tư công hoặc đầu tư công nhưng chỉ là số nhỏ so với phúc lợi xã hội.
Vì sao ?
1. Phúc lợi xã hội thông qua phát tiền cho dân sẽ là khoản chi 1 lần, và đến từng thằng dân, lạm phát khó tránh nhưng hậu quả đéo lâu dài và khó xác định như đầu tư công. Dịch bệnh là ngắn hạn, ta dùng giải pháp ngắn hạn giải quyết chứ đéo ai làm giải pháp nó lê thê, hậu quả xử lý kéo dài làm đéo gì ?
Vậy hậu quả có thể là gì ?
- Tăng chênh lệch giàu nghèo, bất bình đẳng xã hội. Tiền đầu tư công VD : xây đường xây cơ sở hạ tầng sẽ dồn tiền cực nhiều vào các công ty sân sau, cá nhân trung gian chính sách, các bên thụ hưởng chính của chính sách - mày có thể hiểu là giám đốc các công ty xây dựng, làm đường sẽ ăn đầy mồm, quản lý bậc trung có của ăn của để, công nhân thì có ăn, nhưng đm dân nghèo thì thường đéo liên quan gì đến cái này, thậm chí không đủ đk tham gia vào xây dựng, hậu quả là càng đầu tư công, chênh lệch giàu nghèo càng khủng khiếp, nó sẽ tạo siêu áp lực lên xã hội và hệ thống chính trị.
- Các sản phẩm đầu tư công vội vã chất lượng lúc lồn nào cũng như con cặc. Tao đéo phải ví dụ về đường vừa làm xong đã nứt, trường học xây cho bò, bệnh viện bỏ hoang, vừa làm đã xuống cấp... Thậm chí đến cái vô thưởng vô phạt như tượng đài cũng rơi cmn gạch, hay đơn giản gần nhất là vỉa hè lát đá vĩnh cửu, độ bền 70 năm, 2 năm là nát vì mưa nắng cái địt tổ nhà chúng nó. Các cái đó sẽ yêu cầu bảo dưỡng, sửa chữa cực nhiều, mày đầu tư hạ tầng kiểu đó sẽ như con nghiện, càng xây nhiều về sau càng phải bù tiền vào nhiều, là gánh nặng đéo thể tính cho nền kinh tế - vì đéo ai biết cái gì hỏng, bao giờ hỏng và hỏng thì sửa bao nhiêu tiền mà thống kê tính toán ?
2. Bóp méo nền kinh tế thậm tệ.
- do đầu tư công nhiều, dẫn đến đây là ngành có lợi cho kinh doanh, tiền nhà nước, bú được là lên vàng lên bạc chất đầy nhà chẳng mấy chốc, nó sẽ kéo tụt cán cân kinh tế về ngành xây dựng hoặc bất kỳ ngành nào mà chính sách công nghiêng về dẫn đến các hậu quả không thể lường trước.
Tao sẽ có 2 ví dụ về đầu tư công kiểu này cho mày, một tây, một ta.
- Đức cuối TK 19 đầu TK 20, chính sách công của Đế quốc Đức đã nghiêng về sản xuất vũ khí, phương tiện chiến tranh, cứ làm súng, đóng tàu hay bất cứ thứ gì liên quan đến chiến tranh sẽ được ưu đãi cực lớn, Hoàng gia Phổ bỏ hẳn tiền góp vốn vào xưởng đóng tàu chiến, kết quả là cả xã hội dù thiếu cực nhiều nhưng đều chạy đua bỏ hết tiền ngân sách vào đầu tư chiến tranh, hậu quả nghiêm trọng là dân càng ngày càng khó khăn, chính phủ buộc phải gây căng thẳng với các nước để giải thích cho chính sách ưu đãi công nghiệp vũ khí của mình với người dân, súng đạn, tàu chiến còn nhiều hơn cả bệnh viện, trường học chạy đua với Anh, Pháp cả nước đóng tàu chiến, nhịn ăn cũng phải đóng tàu chiến. Làm nhiều rồi để làm gì ? Thì phang nhau chứ còn làm sao.
- Việt Nam và Trung Quốc cuối TK 20. 2 nước này quá u mê vào đầu tư cơ sở hạ tầng, đam mê đến độ lấy chỉ số GDP - mà chỉ số này làm đẹp cực dễ bằng đầu tư xây dựng công - làm chiến tích thăng tiến. Các doanh nghiệp xây dựng phát triển vô số kể, tất cả nhưng thằng giàu nhất, giàu nhanh nhất thời điểm này đều liên quan đến xây dựng công trình công, thậm chí kéo theo hàng loạt những thằng ăn theo khác như nhập khẩu vật tư dùng trong xây dựng, sản xuất các sản phẩm xây dựng, và cả một nền kinh tế cũng đu theo. Thế nhiều công ty xây dựng, nhiều nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng thế thì làm gì ? Thì đổ vào bất động sản chứ làm sao ? Đổ vào rồi thì làm sao ? Thì đẩy giá đất chứ còn thế nào nữa ? Một sự việc tưởng như đơn giản là xây dựng cơ bản điện đường trường trạm cuối cùng đẩy cả nền kinh tế theo hướng phân lô bán nền, bóng bất động sản bơm to như con bò, giờ đéo ai cũng sợ nó nổ, nó nổ là cả nền kinh tế lăn ra oẳng.
Vấn đề có thể có ít, có thể có nhiều, có thể đúng có thể sai vì đéo ai tính toán chuẩn xác được ? Nhưng hậu quả lờ mờ thì rất nhiều người cảm thấy, thế nên các nước Châu Âu và châu Mỹ không quá đam mê vào đầu tư công một cách điên cuồng, bất chấp là điều rất dễ hiểu.