Để mất Buôn Mê dễ dàng vào tay bắc việt, thực hiện phản kích ko thành công, tuy nhiên quân đoàn 2 của tướng Phú chưa bị tổn thất mấy, chủ yếu là quân phòng thủ buôn mê bị bắt và tiêu diệt hoàn toàn nhưng toán quân ở đây ít, đổi lại bên bv cũng chịu tổn thất từ các hoạt đông nghi binh do quân nghi binh ít mà vẫn phải cố tấn công vào các điểm phòng thủ dày của vnch. Trận phản kích chiếm lại buôn mê bất thành đơn giản là bởi quá gấp rút, hấp tấp, tính toán chưa kỹ, điều quân vội vàng, và ngoài ra BV đang tập trung đa số quân ở đây gồm cả 4 sư đoàn nên vnch lúc này đánh vào buôn mê là khó. Quân số bây giờ xấp xỉ nhau, bắc việt phối hợp và tác chiến bài bản nhuần nhuyễn, mưu mẹo hơn nhưng vnch vẫn vượt trội về trang bị, nhất là không quân, kèo bây giờ vẫn là kèo cân
-Trưa ngày 14/3 đã diễn ra cuộc họp quân sự nhằm tìm giải pháp cho mặt trận Tây Nguyên. Tướng Phú xin thêm máy bay, lính bộ binh và 1-2 lữ đoàn dù, Phú tính trước rằng BV kiểu gì cũng phải tung quân đi các nơi để chiếm nốt phần còn lại của tây nguyên (cái này đúng), Phú tính xin thêm tăng viện để củng cố phòng thủ-nhất là cụm kontum-pleiku, quân Bắc Việt đánh vào sẽ phải chịu tổn thất, nếu vnch trụ vững đc thì dần đần lực lượng BV sẽ bị bào mòn đi, thêm việc điều quân để đi chiếm các nơi khác ở Tây Nguyên sẽ dẫn đến buôn mê ko còn tập trung đông quân như lần phản kích 1 nữa-khi này phú sẽ từ thế phòng thủ đổi qua phản kích và đánh chiếm lại buôn mê. Kế hoạch này của Phú khá ok, nếu được duyệt thì khả năng giao tranh phải nhiều tháng, thậm chí cả năm trời và tổn thất bên BV sẽ khá lớn, nhưng Thiệu ko nghe, và đã mất tin vào phú, Thiệu nói: "Với khả năng và lực lượng ta đang có, chắc chắn chúng ta không thể bảo vệ được tất cả lãnh thổ muốn bảo vệ. Như vậy chúng ta nên tái phối trí lực lượng và bảo vệ những vùng đông dân, trù phú, vì những vùng đất đó mới thực sự quan trọng"- Ý thiệu ở đây là bỏ vùng ít dân như Tây Nguyên, chỉ tập trung về bảo vệ miền đông và xung quanh SG vì những chỗ này là đồng bằng, đông dân, cho quân đoàn 2 rút về rồi cùng qđ 3 bảo vệ khu 3. Và Thiệu quyết định rút toàn bộ quân khỏi Tây Nguyên về đồng bằng, tái phối trí lại lực lượng. Phú bị cho ra rìa hẳn, ko cho chỉ đạo và cũng ko được nêu ý kiến nữa. Sau khi thảo luận nhiều lần về việc chọn đường rút quân, Nguyễn Văn Thiệu và các tướng lĩnh đã quyết định rút theo đường số 7 vì họ cho rằng, con đường đó tuy xấu nhưng gây được bất ngờ cho đối phương-Ý thiệu là chọn đường số 7 thay vì đường chính thì BV sẽ ko ngờ tới nên sẽ rút suôn sẻ, tuy nhiên Thiệu lại ko tính rằng nếu lỡ bị BV phát hiện kế hoạch, đường số 7 hẹp hơn, xấu hơn đường chính thì VNCH sẽ rất khó phá vây và đầu đuôi khó cứu được nhau
- Và thảm họa đã diễn ra trên đường số 7, tối rảnh t viết tiếp
-Trưa ngày 14/3 đã diễn ra cuộc họp quân sự nhằm tìm giải pháp cho mặt trận Tây Nguyên. Tướng Phú xin thêm máy bay, lính bộ binh và 1-2 lữ đoàn dù, Phú tính trước rằng BV kiểu gì cũng phải tung quân đi các nơi để chiếm nốt phần còn lại của tây nguyên (cái này đúng), Phú tính xin thêm tăng viện để củng cố phòng thủ-nhất là cụm kontum-pleiku, quân Bắc Việt đánh vào sẽ phải chịu tổn thất, nếu vnch trụ vững đc thì dần đần lực lượng BV sẽ bị bào mòn đi, thêm việc điều quân để đi chiếm các nơi khác ở Tây Nguyên sẽ dẫn đến buôn mê ko còn tập trung đông quân như lần phản kích 1 nữa-khi này phú sẽ từ thế phòng thủ đổi qua phản kích và đánh chiếm lại buôn mê. Kế hoạch này của Phú khá ok, nếu được duyệt thì khả năng giao tranh phải nhiều tháng, thậm chí cả năm trời và tổn thất bên BV sẽ khá lớn, nhưng Thiệu ko nghe, và đã mất tin vào phú, Thiệu nói: "Với khả năng và lực lượng ta đang có, chắc chắn chúng ta không thể bảo vệ được tất cả lãnh thổ muốn bảo vệ. Như vậy chúng ta nên tái phối trí lực lượng và bảo vệ những vùng đông dân, trù phú, vì những vùng đất đó mới thực sự quan trọng"- Ý thiệu ở đây là bỏ vùng ít dân như Tây Nguyên, chỉ tập trung về bảo vệ miền đông và xung quanh SG vì những chỗ này là đồng bằng, đông dân, cho quân đoàn 2 rút về rồi cùng qđ 3 bảo vệ khu 3. Và Thiệu quyết định rút toàn bộ quân khỏi Tây Nguyên về đồng bằng, tái phối trí lại lực lượng. Phú bị cho ra rìa hẳn, ko cho chỉ đạo và cũng ko được nêu ý kiến nữa. Sau khi thảo luận nhiều lần về việc chọn đường rút quân, Nguyễn Văn Thiệu và các tướng lĩnh đã quyết định rút theo đường số 7 vì họ cho rằng, con đường đó tuy xấu nhưng gây được bất ngờ cho đối phương-Ý thiệu là chọn đường số 7 thay vì đường chính thì BV sẽ ko ngờ tới nên sẽ rút suôn sẻ, tuy nhiên Thiệu lại ko tính rằng nếu lỡ bị BV phát hiện kế hoạch, đường số 7 hẹp hơn, xấu hơn đường chính thì VNCH sẽ rất khó phá vây và đầu đuôi khó cứu được nhau
- Và thảm họa đã diễn ra trên đường số 7, tối rảnh t viết tiếp