Mấy thằng sống tiêu cực.
Lý do đa số đến từ sự quan tâm của công chúng.
Đó là khi t nhìn thấy những thằng trẻ trâu cô hồn chặn đường trêu ghẹo một cô gái hiền lành, tụi nó trông rất mất dạy. T biết rằng bọn nó có lòng thích cô gái ấy nhưng chẳng biết gây ấn tượng thế nào, và kèm theo một sự tò mò, như con đực dò xét con cái xem con cái có đồng ý chấp nhận mình không. Chỉ có điều bọn nó có quá ít sự dạy dỗ, chỉ biết cách mang khó chịu đến người khác để tìm kiếm sự cảm thông, từ đó xác định được người khác có thích mình hay không, nếu cảm thông và cười vui trước sự khó chịu đó thì chắc hẳn là đã thích ở một khía cạnh nào đó, còn nếu vẫn khó chịu ư..? Bọn hắn sẽ bắt đầu tô vẽ lên người mình những điều tốt đẹp nhất có thể, thật hay giả khó xác định, nhưng chắc chắn là sau đó hắn sẽ tiếp tục xuất hiện trước mặt cô gái ấy và gây khó chịu. Đến đây hắn cho rằng nếu cô gái ấy không thích tất cả những gì mình đang có, thì chắc chắn là sẽ tiếp tục khó chịu, còn nếu có thích thì sẽ nguôi hơn một chút, dù tiêu cực thì vẫn thế. Như vậy là những kẻ này luôn gây khó chịu để tìm sự cảm thông của người khác, với mục đích là để muốn biết có bao nhiêu người thích mình, từ đó xác định người nên kết giao quan hệ.
Loại thứ hai, bọn này đa số thông minh, nhưng có tâm hồn không trong sáng. Bọn nó thường đề xuất những phương án có cách giải quyết rất tiêu cực, nhưng chính bọn nó không bao giờ nhúng tay vào làm, mà chỉ xúi. Tao gặp loại này ít lần và cũng rất mệt mỏi, vì bọn nó nguy hiểm vkl. Bọn nó thường bị hiểu lầm là người khờ dạy, ngây ngô không có kinh nghiệm sống, đó là vỏ bọc của bọn nó đấy. Để khi xúi người gây ra hậu quả thì bọn nó chẳng bị trách ngược, vì ai cũng thấy rõ ràng trước mắt bọn nó là những thằng ngu, còn thằng nghe lời xúi lanh lẹ tài lanh thiếu não nhất thời.
Bọn này lại thông minh thêm ở điểm là chỉ luôn xuất hiện ở sau lưng những thằng ngu hay những thằng tiêu cực như ở đầu bài, mục đích là lợi dụng những thằng ngu kia để làm lá chắn, để làm công cụ thực hiện mục đích của mình. Và, tùy vào chỉ số IQ của bọn nó, sẽ quyết định nên " tuổi thọ của công cụ, lá chắn ", người càng thông minh sẽ càng biết cách giữ những thằng ngu kia sống lâu, để mang lại lợi ích dài dài.
Một loại nữa, bọn này có phương thức hành động xém xém loại 2, nhưng không phải lợi dụng người khác để thực hiện ý đồ. Bọn này đưa ra những phương án ngu để thử trình độ của người bị xúi, nếu nghe theo thì ngu rồi, bọn nó sẽ không bao giờ chơi với ngu, còn biết suy xét thì bọn nó ưng. Có đôi lúc bọn này đơn giản làm vậy chỉ để mục đích tấu hài, có lúc không ai khác mà chính bản thân bọn nó sẽ là người thực hiện phương án đó, giống như một diễn viên hài kịch đưa ra phương án sai lầm và thực hiện đó như là điều đúng đắng nhất hắn có thể nghĩ ra được, và khán giả sẽ bật cười trước một thằng ngu. Những bọn này nếu thông minh thì hoàn toàn có thể trở thành diễn viên hài đấy, vì xã hội này không thiếu những người luôn đưa ra phương án ngu ngốc, họ chính là đối tượng bị nhập vai ví dụ để châm biếm trong vở kịch của bọn chúng.
Và thêm một loại nữa, cũng là tiêu cực trước nhưng với mục đích phòng thủ. Loại này từ nhỏ tâm lý bị chấn thương do bạo hành . Ờ thực tế tao chưa gặp loại người này bao giờ, nên khó nói chuẩn xác.
Trong cuộc sống chúng ta luôn phải đối mặt với những hoàn cảnh, mỗi hoàn cảnh đều có rất nhiều phương án để lựa chọn, cách giải quyết sẽ nói lên con người của bạn, phương án lựa chọn sẽ nói lên kinh nghiệm của bạn, phương án đi trước cách giải quyết.
Ví dụ :
Bạn làm giáo viên, trong giờ học có nhóm em không chú ý bài giảng. Lúc này bạn có những phương án như :
- Đập bàn để tất cả chú ý ( 1 )
- Chỉ mặt từng em (2)
- Gọi một em trong đó trả lời câu hỏi(3)
Còn cách giải quyết :
1. Tiếp tục giảng bài, vì tất cả các em đã chú ý
2. Đề nghị các em chú ý, tiếp tục giảng bài
3. Ra hình phạt hoặc phần thưởng vì các em trả lời sai hoặc đúng.
Ta thấy ở phương án có cách giải quyết là 1,2 không gây ra nhiều ảnh hưởng khác biệt với những học sinh còn lại. Nếu đập bàn hay chỉ thẳng mặt rồi chọn cách giải quyết là tiếp tục giảng bài, thì mỗi một em trong số nhiều em hoặc cả lớp đều nhận được sự ảnh hưởng giống nhau từ cái đập bàn. Nếu mỗi lần học sinh không chú ý thì chọn phương án đó và chỉ có cách giải quyết đó, thì rõ ràng là giáo viên không biết dạy rồi.
Vì nếu cứ chọn phương án 1,2, thì cuối cùng đâu có em nào được dạy dỗ rõ ràng, đều là chung chung với nhau cả, trong khi dạy đúng là phải tập trung bồi những em giỏi và nâng những em yếu, những em không chú ý đó có khi gồm những em giỏi và yếu, nếu chỉ dừng lại ở đập bàn nhắc nhở rồi thôi thì cái lớp này sẽ đéo nên người được.
Nếu chọn phương án có cách giải quyết số 3, thì có thể vừa thành công mục đích yêu cầu sự chú ý, vừa xác định được các em giỏi và dở, vừa đưa ra hình phạt và phần thưởng để làm gương cho những em còn lại, vừa ảnh hưởng đúng cách cho những em cần phải ảnh hưởng, có thể phát huy những em giỏi và bồi lấp những em dở. Đây là phương án tốt, nhưng hơi phí thời gian làm chậm trễ việc giảng dạy cho cả lớp.
Kết :
Trong hoàn cảnh vi phạm này, giáo viên có kinh nghiệm sẽ biết chọn phương án thích hợp nhất, ví dụ như bài giảng hoặc môn học đó quan trọng hay không quan trọng, hay số lần tái phạm của học sinh. Nếu lần đầu hay bài giảng dễ thì chọn phương án đập bàn, lần hai hoặc bài giảng quan trọng thì chọn chỉ thẳng mặt, và cao hơn nữa là gọi từng em trả lời. Giáo viên có thể lồng ghép phương án này với phương án nọ, như đập bàn rồi kêu một em trả lời câu hỏi, nhưng buộc phải giải quyết thõa đáng để tâm lý các em không bị tổn thương vì cảm thấy bất công. Giải quyết thõa đáng đơn giản là nếu học sinh không chú ý và bị đập bàn gọi trả lời, nếu đúng thì nên chọn cách giải quyết là khen thưởng, chứ không nên chọn cách giải quyết là tiếp tục giảng bài. Dù có lồng ghép hai phương án thì tốt nhất nên đưa ra cách giải quyết thõa đáng nhất, nếu không thỏa đáng sẽ nói lên con người của giáo viên là người bất công.
Người càng ít kinh nghiệm càng ít phương án, dẫn đến cách giải quyết có khi rất lỗi thời hoặc sai hoàn cảnh.
Lý do đa số đến từ sự quan tâm của công chúng.
Đó là khi t nhìn thấy những thằng trẻ trâu cô hồn chặn đường trêu ghẹo một cô gái hiền lành, tụi nó trông rất mất dạy. T biết rằng bọn nó có lòng thích cô gái ấy nhưng chẳng biết gây ấn tượng thế nào, và kèm theo một sự tò mò, như con đực dò xét con cái xem con cái có đồng ý chấp nhận mình không. Chỉ có điều bọn nó có quá ít sự dạy dỗ, chỉ biết cách mang khó chịu đến người khác để tìm kiếm sự cảm thông, từ đó xác định được người khác có thích mình hay không, nếu cảm thông và cười vui trước sự khó chịu đó thì chắc hẳn là đã thích ở một khía cạnh nào đó, còn nếu vẫn khó chịu ư..? Bọn hắn sẽ bắt đầu tô vẽ lên người mình những điều tốt đẹp nhất có thể, thật hay giả khó xác định, nhưng chắc chắn là sau đó hắn sẽ tiếp tục xuất hiện trước mặt cô gái ấy và gây khó chịu. Đến đây hắn cho rằng nếu cô gái ấy không thích tất cả những gì mình đang có, thì chắc chắn là sẽ tiếp tục khó chịu, còn nếu có thích thì sẽ nguôi hơn một chút, dù tiêu cực thì vẫn thế. Như vậy là những kẻ này luôn gây khó chịu để tìm sự cảm thông của người khác, với mục đích là để muốn biết có bao nhiêu người thích mình, từ đó xác định người nên kết giao quan hệ.
Loại thứ hai, bọn này đa số thông minh, nhưng có tâm hồn không trong sáng. Bọn nó thường đề xuất những phương án có cách giải quyết rất tiêu cực, nhưng chính bọn nó không bao giờ nhúng tay vào làm, mà chỉ xúi. Tao gặp loại này ít lần và cũng rất mệt mỏi, vì bọn nó nguy hiểm vkl. Bọn nó thường bị hiểu lầm là người khờ dạy, ngây ngô không có kinh nghiệm sống, đó là vỏ bọc của bọn nó đấy. Để khi xúi người gây ra hậu quả thì bọn nó chẳng bị trách ngược, vì ai cũng thấy rõ ràng trước mắt bọn nó là những thằng ngu, còn thằng nghe lời xúi lanh lẹ tài lanh thiếu não nhất thời.
Bọn này lại thông minh thêm ở điểm là chỉ luôn xuất hiện ở sau lưng những thằng ngu hay những thằng tiêu cực như ở đầu bài, mục đích là lợi dụng những thằng ngu kia để làm lá chắn, để làm công cụ thực hiện mục đích của mình. Và, tùy vào chỉ số IQ của bọn nó, sẽ quyết định nên " tuổi thọ của công cụ, lá chắn ", người càng thông minh sẽ càng biết cách giữ những thằng ngu kia sống lâu, để mang lại lợi ích dài dài.
Một loại nữa, bọn này có phương thức hành động xém xém loại 2, nhưng không phải lợi dụng người khác để thực hiện ý đồ. Bọn này đưa ra những phương án ngu để thử trình độ của người bị xúi, nếu nghe theo thì ngu rồi, bọn nó sẽ không bao giờ chơi với ngu, còn biết suy xét thì bọn nó ưng. Có đôi lúc bọn này đơn giản làm vậy chỉ để mục đích tấu hài, có lúc không ai khác mà chính bản thân bọn nó sẽ là người thực hiện phương án đó, giống như một diễn viên hài kịch đưa ra phương án sai lầm và thực hiện đó như là điều đúng đắng nhất hắn có thể nghĩ ra được, và khán giả sẽ bật cười trước một thằng ngu. Những bọn này nếu thông minh thì hoàn toàn có thể trở thành diễn viên hài đấy, vì xã hội này không thiếu những người luôn đưa ra phương án ngu ngốc, họ chính là đối tượng bị nhập vai ví dụ để châm biếm trong vở kịch của bọn chúng.
Và thêm một loại nữa, cũng là tiêu cực trước nhưng với mục đích phòng thủ. Loại này từ nhỏ tâm lý bị chấn thương do bạo hành . Ờ thực tế tao chưa gặp loại người này bao giờ, nên khó nói chuẩn xác.
Trong cuộc sống chúng ta luôn phải đối mặt với những hoàn cảnh, mỗi hoàn cảnh đều có rất nhiều phương án để lựa chọn, cách giải quyết sẽ nói lên con người của bạn, phương án lựa chọn sẽ nói lên kinh nghiệm của bạn, phương án đi trước cách giải quyết.
Ví dụ :
Bạn làm giáo viên, trong giờ học có nhóm em không chú ý bài giảng. Lúc này bạn có những phương án như :
- Đập bàn để tất cả chú ý ( 1 )
- Chỉ mặt từng em (2)
- Gọi một em trong đó trả lời câu hỏi(3)
Còn cách giải quyết :
1. Tiếp tục giảng bài, vì tất cả các em đã chú ý
2. Đề nghị các em chú ý, tiếp tục giảng bài
3. Ra hình phạt hoặc phần thưởng vì các em trả lời sai hoặc đúng.
Ta thấy ở phương án có cách giải quyết là 1,2 không gây ra nhiều ảnh hưởng khác biệt với những học sinh còn lại. Nếu đập bàn hay chỉ thẳng mặt rồi chọn cách giải quyết là tiếp tục giảng bài, thì mỗi một em trong số nhiều em hoặc cả lớp đều nhận được sự ảnh hưởng giống nhau từ cái đập bàn. Nếu mỗi lần học sinh không chú ý thì chọn phương án đó và chỉ có cách giải quyết đó, thì rõ ràng là giáo viên không biết dạy rồi.
Vì nếu cứ chọn phương án 1,2, thì cuối cùng đâu có em nào được dạy dỗ rõ ràng, đều là chung chung với nhau cả, trong khi dạy đúng là phải tập trung bồi những em giỏi và nâng những em yếu, những em không chú ý đó có khi gồm những em giỏi và yếu, nếu chỉ dừng lại ở đập bàn nhắc nhở rồi thôi thì cái lớp này sẽ đéo nên người được.
Nếu chọn phương án có cách giải quyết số 3, thì có thể vừa thành công mục đích yêu cầu sự chú ý, vừa xác định được các em giỏi và dở, vừa đưa ra hình phạt và phần thưởng để làm gương cho những em còn lại, vừa ảnh hưởng đúng cách cho những em cần phải ảnh hưởng, có thể phát huy những em giỏi và bồi lấp những em dở. Đây là phương án tốt, nhưng hơi phí thời gian làm chậm trễ việc giảng dạy cho cả lớp.
Kết :
Trong hoàn cảnh vi phạm này, giáo viên có kinh nghiệm sẽ biết chọn phương án thích hợp nhất, ví dụ như bài giảng hoặc môn học đó quan trọng hay không quan trọng, hay số lần tái phạm của học sinh. Nếu lần đầu hay bài giảng dễ thì chọn phương án đập bàn, lần hai hoặc bài giảng quan trọng thì chọn chỉ thẳng mặt, và cao hơn nữa là gọi từng em trả lời. Giáo viên có thể lồng ghép phương án này với phương án nọ, như đập bàn rồi kêu một em trả lời câu hỏi, nhưng buộc phải giải quyết thõa đáng để tâm lý các em không bị tổn thương vì cảm thấy bất công. Giải quyết thõa đáng đơn giản là nếu học sinh không chú ý và bị đập bàn gọi trả lời, nếu đúng thì nên chọn cách giải quyết là khen thưởng, chứ không nên chọn cách giải quyết là tiếp tục giảng bài. Dù có lồng ghép hai phương án thì tốt nhất nên đưa ra cách giải quyết thõa đáng nhất, nếu không thỏa đáng sẽ nói lên con người của giáo viên là người bất công.
Người càng ít kinh nghiệm càng ít phương án, dẫn đến cách giải quyết có khi rất lỗi thời hoặc sai hoàn cảnh.