Tổng hợp 1 số vụ án man rợ ở vn trong quá khứ

Vụ án cả làng giết người cướp của.
Tháng 5 năm Chính Hoà thứ 15 (1694) thời vua Lê Hy Tông chúa Trịnh Căn, triều đình phát hiện một vụ án chấn động, trải dài 20 năm, liên quan đến hơn ba trăm sinh mạng. Làng Đa Giá Thượng (vùng Kẽm Trống, Ninh Bình ngày nay) đường núi nhỏ hẹp hiểm trở, lại có nhiều hang hốc. Dân làng ấy đặt riêng khoán ước với nhau, dựng điếm canh đón người qua lại hoặc ngủ trọ tại xã, đến đêm thì bắt giết đi, quăng xác xuống vực rồi cướp lấy của cải.

Việc này kéo dài hơn 20 năm, xương trắng chất thành đống. Theo sử sách vụ án, Làng Đa Giá Thượng nằm ở phía nam, sát bến đò Khuốt, trên đường thiên lý Bắc - Nam, ngay dưới chân dãy núi đá vôi trùng điệp, hiểm trở. Có một bọn trộm cướp hung đồ, khống chế được tất cả các chức sắc trong làng cùng theo, dần dần hình thành cả một làng ăn cướp, có quy định khoán ước với nhau rất chặt chẽ.

Vì vậy, hoạt động phạm pháp của cả làng này kéo dài trên 20 năm mà không hề lọt ra ngoài. Chúng lập ra một nhà trạm ven bến đò Khuốt thuộc sông Đáy trên đường thiên lý với "vỏ bọc" là một nghề kinh doanh ăn uống và nghỉ trọ. Chủ quán lúc nào cũng cung cấp đầy đủ rượu ngon có pha thuốc mê, chuốc cho khách no say. Khi khách đang ăn thì có người đi qua hỏi chủ quán:

  • Nhà hàng mai có bò không, cho chúng tôi mượn với nhé!
  • Có.
  • Bò béo hay bò gầy?
  • Bò béo!
Khách nghe thế không ngờ rằng đó là ám hiệu của bọn cướp với nhau. Bò béo tức là khách giàu có. Bò gầy là khách nghèo. Bọn cướp căn cứ vào ám hiệu của chủ quán mà quyết định hành động hay không. Đêm đến, khách đang say giấc nồng thì chúng xông vào, trói giật cánh khuỷu, nhét giẻ vào miệng, lôi lên núi đá.

Trên núi có một cái hang rất sâu gọi là Kẽm Trống, chúng xô khách xuống hang rồi về chia nhau tiền bạc. Vào một hôm xa giá của chúa Trịnh Căn đi qua cửa Đại Hưng thì gặp một người phụ nữ, đầu đội một lá đơn, sụp lạy trước kiệu, bị quân lính xua đuổi nhưng nhất quyết không chịu lùi. Chúa cho dừng kiệu rồi sai người dẫn người này tới hỏi chuyện thì mới biết chồng cô đã bị bọn cướp giết, còn cô ấy bị bắt về làm vợ một tên tướng cướp rồi sau hai năm mới trốn ra được.

Khi nghe xong câu chuyện và xem đơn của cô, chúa lập tức sai Thạc quận công Lê Thì Hải đem 2.000 quân tiến thẳng về Gia Viễn, bí mật áp sát làng Đa Giá Thượng. Chiều hôm ấy, có một thầy lang đi qua đò Khuốt rồi vào làng Đa Giá Thượng. Ăn xong, khách nằm lăn ra ngủ. Nửa đêm hôm đó, bọn cướp xông vào.

Khách bị trói giật cánh khuỷu, nhét giẻ vào miệng rồi bị dẫn lên hang núi. Nhưng, bọn cướp chưa kịp ra tay thì những tiếng hô vang trong đêm tối làm trấn động cả núi rừng. Tiếng reo hò của 2.000 quân sĩ đồng loạt nổi lên, vây bọc toàn bộ làng Đa Giá Thượng. Kết quả có đến 290 tên bị bắt. 52 tên đầu sỏ bị hành quyết.

Số còn lại bị chặt ngón tay rồi đưa đi khổ sai ở các châu xa. Làng Đa Giá Thượng bị xóa sổ. Người ta đẵn tre làm thang, nối dây thòng xuống hang Kẽm Trống, xúc được vô số hài cốt, đem lên hỏa táng... Gần đây, tìm trong kho sách Hán Nôm ở Thư viện Viện Nghiên cứu Hán Nôm, các nhà nghiên cứu phát hiện thấy có bài Văn tế xót thương u hồn ở xã Đa Giá Thượng (Chuẩn tuất u hồn tại Đa Giá Thượng xã tế văn).
Ts đường núi hiểm trở heo hút mà thương nhân du khách vẫn ghé qua nhỉ nghe tả khá là sầm uất
 
Mày làm tao nhớ trong Thủy Hử có Tôn Nhị Nương bán bánh bao nhân thịt người.
Ở VN cũng có vụ kiểu này, khoảng những năm 90 tại HN, cũng có 1 quán phở , giết khách vãng lai rồi xẻ thịt làm phở thay cho thịt bò... Khách hàng đến quán này ăn còn khen ngon... Ko biết, lúc những ông khách này biết đc sự thật thì cảm nghĩ thế nào nhỉ? Vụ này hình như đc viết trên báo an ninh thế giới.
Trung quốc rộng hơn nhiều người hơn nên án giết người hơn Việt Nam nhiều.
 
Ts đường núi hiểm trở heo hút mà thương nhân du khách vẫn ghé qua nhỉ nghe tả khá là sầm uất
Sợ nhất là cảnh sát giết người kìa bên tàu trong sách đó có vụ thằng cảnh sát trưởng với cục trưởng giết 2 con nữ cảnh sát đi bán diêm vì quay video tống tiền 2 thằng đó đi mua diêm.
 
thằng lol này đang pr content youtube bẩn ah, mấy cái lol này coi phát triển dc cái đéo gì
 
nhiều ng hợp sức nhé mày, công an xã đấy, nhưng xóa dấu vết hơi ngu, nghiệp vụ thì có, nhưng ngu thì vẫn cứ ngu
Thời đấy công an xã là bán chuyên trách, đéo phải chính quy, chỉ được tập huấn quản lý địa bàn chứ có nghiệp vụ Lồn
 
Có vụ ở miền núi nhà ông bộ đội biên phòng bắt giết nhầm con gà của bọn tộc hàng xóm.Thằng tộc kia cay cú giết đứa con ông bộ đội như giết gà làm cơm luôn.Sau ông bộ đội vác ak xả chết thằng kia không biết thật không
Vụ này hồi bé tao cũng được nghe kể
 
[CHẶT ĐẦU NGƯỜI YÊU, THẢM ÁN KINH HOÀNG TẠI CĂN PHÒNG 1106]

Nhắc đến Nguyễn Đức Nghĩa hẳn là nhiều người vẫn cảm thấy rùng mình khi nhớ lại tội ác mà y gây ra. Bởi ít ai ngờ được, người có khuôn mặt tri thức, được bà con lối xóm nhận xét là hiền lành, thậm chí còn là "con nhà người ta" trong mắt nhiều gia đình với thành tích học tập khá giỏi, lại có thể giết người một cách tàn nhẫn như vậy.

Nguyễn Đức Nghĩa (26 tuổi, thường trú 112 đường Điện Nước, tổ 7 phường Lãm Hà, Kiến An, TP. Hải Phòng) sinh ra trong gia đình có bố mẹ đều là công nhân. Năm 2002, Nghĩa thi đỗ vào học tại Khoa Quản trị kinh doanh quốc tế - K41 - Trường ĐH Ngoại thương Hà Nội. Đến ngày 5/4/2003, Nghĩa bị Công an quận Thanh Xuân (Hà Nội) bắt và xử phạt hành chính về hành vi “Cố ý gây thương tích”. Năm 2004, Nghĩa bị ốm nên nghỉ học một năm. Năm 2006, Nghĩa chuyển vào học tiếp tại lớp A1 - K42 Trường ĐH Ngoại thương Hà Nội.

Trong quá trình học lớp A1 - K42, Nghĩa quen và yêu bạn học cùng lớp là chị N.P.Linh (26 tuổi, ở phố Minh Khai, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội). Cuối năm 2007, Nghĩa và chị Linh chia tay. Năm 2008, Nghĩa tốt nghiệp Trường ĐH Ngoại thương Hà Nội nhưng chưa được cấp bằng tốt nghiệp do còn nợ điểm. Từ tháng 7/2008 đến tháng 12/2008, Nghĩa là nhân viên Công ty TNHH Vĩnh Sinh (trụ sở tại Tòa nhà 18T2 phố Lê Văn Lương, Hà Nội). Sau đó, Nghĩa không có nơi ở cố định tại Hà Nội, không có việc làm.

Cuối năm 2007, sau khi chia tay chị N.P.Linh, Nghĩa quen và yêu Hoàng Thị Yến (ở phòng 1101, nhà G4 Trung Yên, phường Trung Hòa, quận Cầu Giấy, Hà Nội; là sinh viên chương trình đào tạo hợp tác quốc tế - Trường ĐH Bách khoa - Genetic, Singapore). Từ ngày 23/4 đến ngày 5/5/2010, Yến cùng bà nội về quê tại xã Đức Chính, huyện Đông Triều, tỉnh Quảng Ninh. Yến đã đưa chìa khóa phòng 1101, chìa khóa xe máy Yamaha Sirius BKS 14P6-1296 cho Nghĩa. Ngày 3/5, Nghĩa gọi điện thoại hẹn chị Linh đến phòng 1101 chơi. Tiếp đó, khoảng 12h30 ngày 4/5, Nghĩa lại gọi điện rủ chị Linh đến nhà Yến. Tại đây Nghĩa và chị Linh đã chơi game trên mạng internet trong phòng ngủ của Yến.

Khoảng 21h30 ngày 4/5/2010, khi chị Linh đang đứng soi gương, chải đầu để ra về, Nghĩa đã bí mật lấy con dao nói trên, cầm bên tay phải, bất ngờ đâm vào lưng phía trên, bên phải chị Linh khiến nạn nhân tử vong ngay sau đó. Ngồi một hồi để nghĩ cách phi tang, xóa dấu vết, Nghĩa lấy máy điện thoại của chị Linh nhắn tin vào điện thoại của Nguyễn Việt H. - em trai ruột nạn nhân với nội dung nhờ H. nói với bố mẹ là Linh sẽ đi có việc khoảng 2 ngày mới về, điện thoại hết pin, đừng liên lạc. Đồng thời Nghĩa cũng dùng máy điện thoại này nhắn tin cho bà Trần Phương Linh (55 tuổi, ở quận Hai Bà Trưng, Hà Nội; là quản lý văn phòng tổ chức phi chính phủ R. nơi chị Linh làm việc) với nội dung: gia đình Linh có việc nên Linh phải đi Nghệ An 2 ngày. Sau đó, Nghĩa tắt điện thoại của chị Linh, tháo sim...

Sau khi đã phong tỏa thông tin của nạn nhân, Nghĩa bắt tay vào phi tang thi thể, y kéo xác nạn nhân vào nhà tắm, tìm trong bếp một con dao chặt xương, bước đầu chặt rời phần đầu của nạn nhân, tiếp theo y chặt thêm mười ngón tay, mục đích để khi thi thể bị phát hiện thì sẽ khó lòng nhận dạng được. Xong xuôi, Nghĩa lấy chăn cuốn thi thể nạn nhân, vác ra ngoài, rẽ trái, theo lối cầu thang bộ thoát hiểm số 1 lên tầng 12, tiếp tục đi men theo mép phải hành lang để tránh camera giám sát của tòa nhà và theo cầu thang bộ thoát hiểm số 2, đưa xác nạn nhân giấu vào phòng kỹ thuật rác trên tầng 13.

Để phi tang các vết máu, Nghĩa quay lại phòng 1101 lấy chổi lau nhà, lau chùi con đường mình vừa đi qua cũng như các dấu tích trong nhà Yến. Số quần áo dính máu của mình và chiếc chăn bọc xác nạn nhân được Nghĩa cho vào túi ni-lông, giấu trong tủ quần áo. Phần đầu và mười ngón tay cũng được cho vào túi bóng để trong balo, đợi thời điểm thích hợp sẽ đem ra ngoài tẩu tán nốt.

Sau khi gây án, Nghĩa lục túi xách màu tím, ví màu trắng của chị Linh thấy có chìa khóa, vé gửi xe máy, 2 thẻ ATM, chứng minh thư, một số giấy tờ và 2.000 đồng. Khoảng 6h ngày 5/5, Nghĩa đem giấy tờ tùy thân của chị Linh đốt tại chậu rửa bát rồi mang các tài sản của chị Linh (máy tính xách tay Compaq Presario V300, điện thoại di động Sony Ericsson W580i...) xuống nhà để xe.

Lấy được xe máy Honda SCR màu trắng BKS 30F3-0895 của nạn nhân, Nghĩa đi đến nhiều điểm trong phường Trung Hòa để phi tang các tang vật (vứt ví của chị LINH tại điểm tập kết xe rác gần Trạm biến áp số 1 đường Trung Kính, vứt con dao đâm nạn nhân ở thùng rác trong vườn hoa Trung Yên, vứt túi xách tại bãi rác thuộc khu đất dự án Nam Trung Yên...). Tiếp đó, Nghĩa đến cửa hàng bán đồ gia dụng của anh Nguyễn Khắc S. (42 tuổi) tại E7 Thanh Xuân Bắc (Thanh Xuân, Hà Nội) mua 2 con dao về để tại nhà Yến để thay thế cho 2 con dao đã vứt đi.

Gần 9h ngày 5/5, Nghĩa đến tiệm cầm đồ ở 240 đường Láng (Đống Đa, Hà Nội) “cắm” máy tính xách tay của chị LINH lấy 5 triệu đồng. Xe máy SCR của chị Linh bị Nghĩa thế chấp tại 524 đường Láng để rút chiếc xe máy Yamaha Sirius của Yến ra sử dụng (trước đó, Nghĩa “cắm” xe Sirius lấy 11 triệu đồng).

Sau khi bán chiếc điện thoại W580i của nạn nhân cho cửa hàng điện thoại số 8 ngõ 110 Trần Duy Hưng (Trung Hòa, Cầu Giấy, Hà Nội), khoảng 11h cùng ngày, Nghĩa đem theo các túi nilon các phần thi thể còn lại của nạn nhân ra bến xe Mỹ Đình bắt xe về Quảng Ninh. Khoảng 14h, Nghĩa xuống xe, đi ra cầu Cấm (xã Hưng Đạo, huyện Đông Triều, tỉnh Quảng Ninh) để vứt các túi nilon trên xuống sông Cầm. Sau đó, Nghĩa lên xe buýt đi về nhà bố mẹ đẻ Yến ở xã Đức Chính, huyện Đông Triều để đón Yến và bà nội Yến về Hà Nội.

Sáng 6/5, Nghĩa ra chợ Trời (Phố Huế, Hà Nội) mua biển số xe máy 14P8-0310 hết 520.000 đồng. 14h cùng ngày, Nghĩa đến tiệm cầm đồ 524 đường Láng để chuộc lại xe máy Sirius, lấy xe SCR đi dán ni-lông màu đen tại 540 đường Láng. Sau khi đổi màu sắc và lắp BKS giả cho xe SCR, Nghĩa quay lại 524 đường Láng đặt chiếc xe này để “nhổ” xe Sirius.

Những ngày sau đó, Nghĩa không ở một nơi cố định, có lúc ngủ tại các quán internet, thỉnh thoảng đến nhà Yến chơi. Phát hiện vết máu trên giường, Nghĩa đã lấy tay chấm mực trong lọ mực của Yến dùng hàng ngày để bôi lên các vết máu đó.

Chiều 8/5, Nghĩa đến nhà Yến, lấy túi đựng quần áo dính máu, chiếc chăn dùng bọc xác nạn nhân, biển số 30F3-0895 cho vào ba-lô, đi xe khách về Hải Phòng. Đến Bến xe Niệm Nghĩa, Nghĩa đi bộ lên cầu Niệm ném biển số xuống sông. Tối cùng ngày, Nghĩa quay lại cây cầu này tẩu tán túi nilon đựng quần áo dính máu rồi đi đến cầu An Đồng ném nốt chiếc ba-lô chứa chăn và 3 viên gạch xuống sông.

Đến ngày 17/5, khi biết thi thể chị Linh đã được phát hiện trên tầng 13 nhà G4 Trung Yên, Nghĩa bỏ trốn lên nhà anh họ là Nguyễn Văn H. (46 tuổi, ở tổ 18 phường Quang Trung, TP. Thái Nguyên) rồi bị cơ quan điều tra bắt giữ vào ngày 18/5.

Nhớ lại quá trình đánh án, trung tá Lê Việt Dũng, Phó trưởng phòng Kỹ thuật hình sự - Công an thành phố Hà Nội, kể nửa ngày đánh vật với thi thể đang trong quá trình phân hủy mạnh và bầu không khí đặc quánh mùi tử khí, các anh xác định nạn nhân cao khoảng 1m55, độ tuổi 22-25. Trước khi bị phân xác, nạn nhân tử vong do vết đâm thấu phổi từ phía sau dẫn đến mất máu cấp. Thời gian xảy ra ít nhất đã 15 ngày.

Dấu vết cực kỳ quan trọng những vết máu li ti đã chuyển sang màu đen vẫn để lại trên tường và bậc cửa ra vào sân thượng được trung tá Dũng phát hiện. Lần theo những dấu máu này, anh nhận thấy nó tiếp tục kéo dài xuống đến chiếu nghỉ của tầng 11 thì biến mất. Như vậy, có đến 90% khả năng là điểm xuất phát của vụ án xảy ra tại tầng 11 của tòa nhà. Tuy nhiên, cơ quan công an không ghi nhận bất cứ trường hợp cư dân nào ở đây mất tích. Vậy bị hại là ai? Liệu có khả năng thủ phạm đã điều nạn nhân từ nơi khác đến đây rồi ra tay hạ sát?

Câu hỏi này nhanh chóng được các trinh sát giải đáp bằng cách bí mật xác minh tất cả các căn hộ của tầng 11. Duy nhất chỉ có căn hộ số 1101 là chưa tiếp cận được. Bằng các biện pháp nghiệp vụ, trung tá Dũng cũng lọt được vào căn hộ này. Chủ hộ là một cô gái tên Hoàng Thị Yến - sinh viên đại học tại Hà Nội hiện đang đi vắng, chỉ có bà của Yến đang ở nhà.

Trung tá Dũng nhận ra một số dấu hiệu khác lạ của căn phòng ngủ khi bức tường tại đây có một số vết sơn rất mới trong lúc các bức còn lại vẫn là sơn cũ. Câu hỏi: Dưới lớp sơn mới này liệu có phải là những dấu máu giống như vết máu trên tầng thượng hay không lập tức được đặt ra. Kiểm tra hành chính căn hộ và tại đây, nhiều vết màu li ti đen thẫm đã được thu thập. Kết quả phân tích pháp y sinh học kết luận: "Đó là máu. Nút thắt đã được mở".

Từ những lời khai của chủ căn hộ 1101 và trình báo của ông Nguyễn Văn Ba (ở quận Hai Bà Trưng) về việc có con gái là Nguyễn Phương Linh bị mất tích từ hôm 4-5, các trinh sát đã nhanh chóng xác định được tên tuổi nạn nhân cũng như khoanh vùng nghi can gây án là Nguyễn Đức Nghĩa (26 tuổi ở Kiến An, Hải Phòng) - người yêu của sinh viên Yến. Và chỉ một ngày sau, Nguyễn Đức Nghĩa bị bắt khi đang lẩn trốn tại nhà người quen tại Thái Nguyên.

Khi thấy các trinh sát mặc thường phục xuất hiện trước cửa, có lẽ Nghĩa linh tính đó là công an nên đột nhiên gào lên thất thanh như thể bị ma ám: “Giết người… giết người…”. Thế nhưng, khi nhìn thấy chiếc còng số 8 thì hắn im bặt. Dọc đường áp giải về Hà Nội, Nghĩa tồng tộc khai hôm 17/5 chính tại căn phòng 1101 đã sát hại nạn nhân và lôi vào nhà tắm để thực hiện việc phi tang.

Những ngày sau đó là hành trình vô cùng gian nan và mệt mỏi của lực lượng điều tra khi phải “hộ tống” Nguyễn Đức Nghĩa đi tìm lại tang vật và phần đầu bị cắt rời của nạn nhân. Cả tuần lang thang dưới chân cầu Niệm (Kiến An, Hải Phòng) và cầu Cầm (Đông Triều, Quảng Ninh), trung tá Lê Việt Dũng cùng động nghiệp thuê thuyền lang thang hết khúc sông này tới khúc sông khác.

Trên đầu nắng như đổ lửa nhưng con thuyền cứ lặng lẽ dò dẫm và tấp vào bất cứ bờ bãi nào có dấu vết khả nghi. Những bao rác, bịch nilon đều được vớt lên và lục tung để tìm kiếm. Mọi thông tin của người dân cung cấp được khai thác triệt để nhưng cũng không biết bao nhiêu lần các anh tìm đến vị trí được thông báo mà kết quả vẫn là con số không.

Sau 20 ngày vụ án xảy ra, nhờ một nguồn tin báo, các anh đã tìm thấy chiếc túi nilon bên trong có chiếc đầu người bọc trong một chiếc váy. Đây chính là chiếc váy mà cô gái đã mặc khi bị sát hại. Kết quả phân tích mẫu tóc cũng cho kết quả trùng khớp với nạn nhân Nguyễn Phương Linh. Vụ án Nguyễn Đức Nghĩa đã được hóa giải.

Tối 7/6, tại nhà tang lễ Bệnh viện Bạch Mai, cùng với người nhà nạn nhân Nguyễn Phương Linh, toàn bộ tổ công tác của Công an TP Hà Nội đã dày công tìm kiếm phần cơ thể còn lại cũng có mặt. Vừa từ Quảng Ninh về Hà Nội, Trung tá Trần Ngọc Hà - Đội trưởng Đội điều tra Trọng án Phòng PC45, Đại úy Trần Quốc Trung, Đội phó Đội Điều tra Trọng án; Đại úy Lê Việt Dũng - Đội trưởng Đội Khám nghiệm hiện trường Phòng PC54... cùng nhiều CBCS khác, quần áo vẫn còn lấm lem bùn đất.

Khoảng 9h sáng 7/6, khi nhận được tin đã tìm được phần cơ thể của nạn nhân, dù chưa xác định chính xác nhưng anh em rất mừng, ngay lập tức cùng đại diện Viện kiểm sát lên đường đi Đông Triều, Quảng Ninh.

Khu vực phát hiện ở cánh đồng khai thác, đánh bắt cáy của gia đình ông Nguyễn Thanh Tuấn và bà Lê Thị Thu, cách cầu Cầm khoảng 500 mét. Khi dẫn giải hung thủ Nguyễn Đức Nghĩa đi chỉ vị trí ném phần cơ thể của nạn nhân, tổ công tác đã thuê chiếc ca nô của gia đình ông Tuấn để tìm kiếm dọc đoạn sông.

Ròng rã mấy ngày liền, ông Tuấn cho con trai điều khiển ca nô phục vụ cơ quan điều tra và gia đình nạn nhân. Điều cảm động là khi đề nghị gửi tiền công, gia đình ông Tuấn đã dứt khoát từ chối. Thương cảm với nỗi đau của ông Nguyễn Văn Ba, gia đình ông Tuấn đã cho ông Ba cùng người thân ở nhờ nhà mình trong những ngày tìm kiếm phần cơ thể của Linh.

Sau khi không tìm được, ông Ba đã để lại số điện thoại, nhờ gia đình ông Tuấn khi có tin báo giúp cho gia đình. Những ngày sau đó, trong những lần đi kéo lưới, gia đình ông Tuấn đều chú ý kiểm tra, rà soát rất kỹ khu vực xung quanh cầu Cầm nhưng chưa có kết quả.

Tại khu vực đoạn sông này, theo lịch một tháng có 2 lần thủy triều rút vào các ngày mùng 1 và 25 âm lịch. Ngày thường thủy triều dâng, cánh đồng khai thác thủy sản của gia đình ông Tuấn thầu ngập trắng nước.

Sáng 7/6, đúng 25 âm lịch, thủy triều rút, ông Tuấn cùng vợ và con trai ra cánh đồng để đánh cáy. Ngay tại khu vực rìa sông, bà Lê Thị Thu là người phát hiện phần cơ thể của nạn nhân đã bị phân hủy chỉ còn xương. Cách đó khoảng 15m có chiếc túi nilon, khi mở ra có chiếc chiếc váy và bộ quần áo lót. Gia đình bà Thu đã điện thoại ngay cho ông Nguyễn Văn Ba và Công an Hà Nội.

Khi đến hiện trường, ông Ba đã khóc ngất đi. Những lần trở lại khu vực cầu Cầm tìm con, ông vẫn có linh cảm con mình lẩn quất đâu đây, người chợt gai lạnh rất khó giải thích. Kẻ thủ ác đã bị cơ quan Công an vạch tội, song ngày nào chưa tìm được phần cơ thể cho con, ông còn chưa yên lòng.

Cả tổ công tác của Phòng PC45, PC54 trong quá trình khám nghiệm hiện trường đã cố gắng cùng người nhà ông Ba mò tìm những chiếc răng bị rơi rụng. Anh em xắn quần, vạch từng đám cỏ, xục bùn để tìm kiếm. May mắn thay, đã tìm được 5 trong số 8 chiếc răng bị rụng. Thấy anh em Công an vất vả với gia đình, ông Ba chỉ biết ôm lấy từng người, khóc nấc lên. Công việc khám nghiệm hiện trường kết thúc, người dân gần đó mới hay tin kéo đến rất đông. Mọi người chia sẻ với anh em trong tổ công tác và gia đình ông Ba đã tìm được phần cơ thể của nạn nhân sau đúng 32 ngày nỗ lực tìm kiếm.

Cơ quan điều tra nhận định: Tại thời điểm gây án, Nghĩa không có nghề nghiệp, không có tiền và đã cầm cố xe máy Sirius của Hoàng Thị Yến lấy 11 triệu đồng để ăn tiêu. Ngày 5/5/2010, khi Hoàng Thị Yến từ Quảng Ninh về Hà Nội, Nghĩa phải chuộc xe về trả Yến nhưng không có tiền để làm việc này. Sau khi giết chị Linh và xóa dấu vết xong, Nghĩa đã chiếm đoạt toàn bộ tài sản của nạn nhân, mang đi tiêu thụ ngay để lấy tiền.

Căn cứ tài liệu, chứng cứ thu thập được, cơ quan Cảnh sát điều tra - Công an TP. Hà Nội nhận thấy đủ căn cứ để kết luận Nguyễn Đức Nghĩa giết chị Linh nhằm mục đích cướp tài sản. Hiện cơ quan công an đã chuyển hồ sơ vụ án đến VKSND TP. Hà Nội, đề nghị truy tố bị can Nguyễn Đức Nghĩa về tội “Giết người”, “Cướp tài sản” theo khoản 1, điều 93; khoản 2 điều 133 Bộ luật Hình sự.

7/2014, 4 năm gây ra tội ác man rợ với người yêu cũ, Nguyễn Đức Nghĩa (bị thi hành án tử hình bằng hình thức tiêm thuốc độc tại trại giam số 1 Công an Hà Nội

Thời gian đầu vào trại, Nghĩa thường rất trịnh thượng với các phạm nhân khác vì luôn coi mình có học hơn. Dần dà, trong thời gian chờ thi hành án, Nghĩa thường xuyên bị ám ảnh nhìn thấy hình ảnh của Linh hiện về và nhiều lần muốn tử tự. Trước ngày nhận án tự hình, bố Nghĩa đang trên đường thăm con thì tai nạn.
 
[CHẶT ĐẦU NGƯỜI YÊU, THẢM ÁN KINH HOÀNG TẠI CĂN PHÒNG 1106]
Ngoại truyện:

Những vấn đề tâm linh ít người biết

Vụ thảm án xảy ra tại tòa nhà chung cư G4, Cầu Giấy năm 2010 đã gây xôn xao dư luận trong suốt một thời gian dài. Người ta chỉ thực sự phát hiện ra xác cô gái trẻ được giấu trên phòng chứa rác tầng 13, khi đã trải qua 15 ngày và cái xác đang bắt đầu phân hủy. Dì tôi là một trong số những người từng ở trong tòa chung cư đó, thậm chí dì còn ở cùng tầng 11 với căn phòng 1101, nơi hiện trường vụ án. Trong khoảng thời gian xác chết chưa bị phát hiện, nhà dì xảy ra rất nhiều hiện tượng kỳ lạ, và nếu sự việc không bị phanh phui thì dì chắc sẽ không nghi ngờ mà tiếp tục ở lại nơi đó.
Dì tôi sống một mình cùng với hai đứa con gái, chồng dì mất do tai nạn giao thông đã lâu, căn hộ chung cư tầng 11 này dì mới chuyển đến ở từ đầu năm. Chuyện là con lớn nhà dì sau một hôm đi học phụ đạo về tự nhiên bị đau đầu. Con bé tên Hoa, năm đó chuẩn bị thi đại học nên thường xuyên đi sớm về khuya, có ngày nó học tới ba ca, tối mịt mới từ trường về nhà. Hôm nó đau đầu, dì có cho uống thuốc, xong bảo nó đi ngủ sớm, trong căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng của dì, còn một phòng là để hai chị em cái Hoa ở. Thế thì lúc đứa lớn đi ngủ, đứa bé vẫn đang thức học bài. Khuya hôm đó, khoảng gần 11 giờ đêm, cái Hương – đứa bé nhà dì, lại chạy sang phòng dì bảo:
“Mẹ ơi, chị Hoa bị khóc nhè.”
Tưởng con đau nặng nên dì chạy sang phòng nó, thấy cái Hoa nằm nghiêng quay mặt vào tường, hai mắt nó nhắm nghiền mà nước mắt cứ chảy ra. Dì tôi lay gọi nó, con bé giật mình một cái rồi tỉnh dậy, nó nhìn dì trân trân, nói:
“Mắt con tối lắm mẹ ơi, chả nhìn thấy gì cả.”
Dì hốt hoảng xoa đầu xoa mặt nó, hỏi làm sao, lại thấy mặt nó lạnh ngắt, từ cổ trở lên cứ như chườm đá, xong mồ hôi mồ kê thì túa ra bết hết cả tóc tai. Sợ cái Hoa bị cảm, dì xức dầu xoa gáy với hai thái dương cho nó, con bé từ lúc tỉnh thì không khóc nữa, nhưng mắt nó cứ mở thao láo, xong lầm bẩm không thấy gì cả. Lúc đấy dì chỉ nghĩ cái Hoa là do học nhiều quá, đầu óc căng thẳng nên mới sinh ra mê sảng như thế. Dỗ mãi con bé mới ngủ lại, dì bảo cái Hương sang phòng kia ngủ, để dì ngủ ở đây trông chị. Đêm ấy cái Hoa có nói mớ mấy lần, nhưng toàn là ú ớ không ra tiếng, dì thương con, đã nghĩ để sáng mai xin cho nó nghỉ một buổi học.
Hôm đó là ngày thứ 5 sau khi cái xác được giấu trên tầng 13.
Cái Hoa nghỉ ở nhà một buổi sáng, tới chiều thì nó có vẻ đỡ hơn rồi, dì mới bảo hay là ba mẹ con đi ra siêu thị mua đồ về tối làm một bữa ngon ngon. Dì ở phòng 1103, cạnh đó là cầu thang máy, lúc ba mẹ con ra đứng đợi đi xuống, cái Hoa cứ bồn chồn nhìn về phía đầu hành lang, ở đó có phòng 1101 và cầu thang bộ dẫn lên tầng trên. Tay nó miết miết lên cổ, cái Hương hỏi nó bị ngứa à, nó chỉ nhìn sang mà không đáp, mặt tái mét, nơi tay nó di xuống đã hằn lên thành một vệt đỏ ửng.
Dì bắt đầu để ý cái Hoa từ buổi tối hôm đó. sau khi đi siêu thị về, ba mẹ con vào bếp chuẩn bị cơm canh, dì có đưa cho nó túi khoai tây, bảo nó gọt vỏ rồi xắt miếng ra. Vừa thấy dì cầm con dao lên, con bé lập tức hét toáng, nó ú ớ nói không thành câu, cứ liên tục lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm con dao. Hay là cái Hoa bị ảnh hưởng thần kinh? Dì nhớ năm bố nó bị tai nạn, con bé cũng khóc tới mê sảng rồi lên cơn co giật như này, sợ là từ vụ chấn thương tâm lý đó mà con bé sinh bệnh, nay đầu óc căng thẳng thì bệnh tái phát.
Thế là hôm sau dì đưa cái Hoa đi khám bệnh. Bác sĩ nói là con bé bình thường, có thể do giai đoạn này nó thiếu ngủ và lo lắng việc học tập nên tâm lý bị bất ổn, bác sĩ kê một ít thuốc hoạt huyết an thần và thuốc bổ cho nó uống. Nhưng dường như cái Hoa không đỡ chút nào. Cụ thể là con bé bắt đầu có dấu hiệu hoảng loạn, lúc nào nó cũng nhìn ra cửa, nếu cửa mở thì chốc chốc lại hỏi dì xem ngoài kia có người nào không? Tới lúc cái Hoa đi tắm, dì đang nấu cơm ngoài bếp, tự nhiên con bé gào tướng lên, nghe nó khóc xé họng trong nhà tắm làm dì phải cuống cuồng chạy vào. Chỉ thấy nó ngồi dưới sàn, vừa cởi xong quần áo, còn chưa cả xả nước, người vẫn khô ron, nó mếu máo nói:
“Ngón tay con đâu rồi? Ngón tay con đâu rồi?”
Xong nó chìa bàn tay lên trước mặt dì, tất nhiên là bàn tay đủ năm ngón, dì cầm tay nó bảo đây thôi con, cái Hoa cứ giãy đành đạch lên không nghe, nó đòi dì đi tìm ngón tay cho nó. Dì phải tắm cho con bé, xong dỗ nó ăn và cho uống thuốc thì nó mới chịu yên. Nhưng đêm hôm đó dì lại bị tiếng khóc từ phòng bên làm cho tỉnh giấc, lúc chạy sang thì không phải chỉ một mà là hai đứa cùng khóc, cái Hoa giữ tay cái Hương xong bảo đây là ngón tay của nó, cái Hương sợ quá ngoạc mồm ra khóc. Nói mãi mà cái Hoa không nghe, cáu tiết dì mới tát cho nó một cái, con bé nghệt mặt ra nhìn dì, xong nó im luôn không khóc nữa. Từ đêm đó dì phải ngủ với cái Hoa, nghĩ lại cái tát lúc đấy mà dì vẫn áy náy, vì chưa bao giờ dì phải đánh nó, con bé vốn rất ngoan.
Những ngày tiếp theo cái Hoa đi học trở lại, dì phải đích thân đưa đón nó, còn cẩn thận dặn dò thầy cô bạn bè theo dõi xem nó có biểu hiện gì khác thường không. Kì lạ ở chỗ cái Hoa đi học thì bình thường, thầy cô bạn bè bảo là nó vẫn học tốt, kiểu như khi về tới nhà, con bé biến thành một người khác vậy. Dì không mê tín, nhưng cũng đã dò hỏi mấy nhà trong tầng chung cư, xem con cái họ có bị gì không, kết quả là chả ai bị làm sao hết, họ còn hỏi ngược lại con dì bị làm sao, những lúc như thế dì chỉ cười trừ rồi lảng sang chuyện khác.
Một hôm hai mẹ con đưa nhau về lúc hơn 9h30 tối, vì cái Hoa phải đi học phụ đạo, vừa ra khỏi cầu thang máy, con bé đứng sững lại, nó nhìn về phía đầu hành lang, dì thấy thế mới đánh động vào tay nó, bất thình lình nó quay ra bảo:
“Con ở trên kia.”
Xong tay nó lại miết miết lên cổ. dì thấy hơi sợ sợ, nhất thời cũng không biết hỏi lại thế nào, cái Hoa liền tiếp:
“Mẹ tìm cho con ngón tay chưa?”
Đột nhiên nó lồng lộn lên, cứ nằng nặc hỏi dì đã tìm cho nó ngón tay chưa, giọng nó the thé, mà lúc đó đang là nửa đêm. Dì phải lôi nó vào nhà, dỗ mãi con bé mới uống thuốc rồi lên giường đi ngủ. Tưởng là yên rồi, nửa đêm dì lại thấy giường có động, hình như là cái Hoa vừa dậy, khác với mọi hôm, con bé không gào thét gì cả, trong phòng khá tối nên dì chỉ thấy bóng nó mờ mờ.
Sột soạt.
Có tiếng túi bóng vò khẽ, cứ sột soạt liên hồi, được một lát thì im. Nhưng mà cái Hoa không nằm xuống giường ngủ, dì vừa hỏi vừa với tay bật đèn bàn lên. Đập vào mắt dì là cái Hoa ngồi trên giường, đầu chùm một cái túi bóng đen, nhìn mà dì rú lên sợ hãi, vội vàng giật cái túi bóng khỏi đầu nó. Cứ nghĩ là con bé thức, ai ngờ hai mắt nó vẫn nhắm nghiền, dì gọi mấy câu mà không thấy nó thưa, rõ ràng là nó đang ngủ. Giờ thì cái Hoa còn bị mộng du nữa, dì nhất định cho rằng nó bị bệnh chứ không phải chỉ là căng thẳng thông thường, hôm sau lại xin nghỉ học rồi đưa nó đi viện khám.
Lúc ở bệnh viện, cái Hoa hỏi sao lại phải đi khám nhiều thế, dì bảo nó có cảm thấy trong người mệt mỏi, đau đớn hay gặp vấn đề gì về học tập không? Cái Hoa lắc đầu, nó chỉ bảo là dạo này hay mơ thấy một người phụ nữ khỏa thân, đứng ở cửa phòng 1101 nhìn vào trong, sau đó tự nhiên chạy lên cầu thang, chẳng nói năng gì cả. Dì hỏi có phải là người ở phòng 1101 không, cái Hoa bảo không rõ, tại không thấy mặt. Lần đó bác sĩ không bảo con bé bị bệnh gì, chỉ bảo là giảm bớt số thời gian học xuống, tập thư giãn sau giờ học và đi ngủ sớm.
Dì bắt cái Hoa phải cắt bớt một ca học đi, không cho nó học nhiều nữa, cùng lắm là trượt đại học, không thì thành điên dở mất. Nhưng tình trạng cũng không cải thiện là bao, cái Hoa tự nhiên ngứa khắp người, lúc nào cũng thấy nó gãi, hai cánh tay đỏ lên vì gãi, bôi cái gì vào cũng không đỡ. Con bé luôn mồm bảo có cái gì bò trên người nó, dì điên đầu vì bệnh của cái Hoa, kiểu này chắc phải cấm nó học luôn quá.
Bấy giờ ở tầng chung cư đã bắt đầu có mùi lạ, giống như mùi chuột chết.
Cái đêm trước ngày phát hiện ra xác người ở tầng 13, con bé Hoa lại bị mộng du, nó ngồi dậy, mở tủ đầu giường tìm gì đó, hình như không thấy nên nó đi ra khỏi phòng. Dì lẳng lặng theo sau, con bé vào bếp, lục lọi thùng rác, sột soạt, có tiếng túi bóng vò vào nhau phát ra. Dì bật đèn lên, vừa lúc con bé đứng dậy, nó lại trùm cái túi bóng đen vào đầu, nhìn mà dì phát khiếp lên được, nhanh tay dì giật ngay cái túi bóng ấy xuống. Cứ nghĩ là nó ngủ, nhưng vừa giật túi bóng ra thì thấy hai con mắt nó mở thao láo, dì giật mình “A” lên một tiếng. Cái Hoa mở mồm nói:
“Tìm thấy rồi.”
Xong hai mắt nó lộn tròng rồi từ từ nhắm lại, con bé ngã ra sàn nhà ngất lịm. Dì được phen hết hồn, tưởng con bị làm sao mà hóa ra nó chỉ ngủ thôi. Gần trưa ngày hôm sau thi thể cô gái được phát hiện trong phòng kỹ thuật rác tầng 13 của tòa chung cư, kinh khủng nhất là cái xác đó không có đầu và mất cả mười ngón tay. Rồi khi tìm được thì các phần thân thể còn lại bị giấu trong túi bóng đen, vứt ở dưới sông, dì tôi nghe thế thì hãi hùng, lúc này mới thấy nghi nghi là cái Hoa bị ma nhập. Chỉ trong một tuần sau dì lập tức chuyển nhà sang nơi khác, cái Hoa cũng dần ổn định lại, nhưng năm đó nó vẫn trượt đại học.
 
Tao trong 1 lần quay tay vô tình làm chết cả trăm triệu sinh mạng , nghĩ thôi đã thấy sợ
 
Vụ án Giám đốc viện Nhi bày mưu giết vợ chấn động Hà Nội: Chân dung vị bác sĩ tài giỏi

Vì vợ chồng lục đục, vị giám đốc Bệnh viện nhi – Nhân tài của nền y học Việt Nam đã lập kế hoạch sát hại vợ bằng cách vô cùng hoàn hảo.

Vụ án tưởng chừng như sẽ bị chôn vùi, người xấu số sẽ phải ôm nỗi oan khuất xuống cửu tuyền thì bất ngờ sự thật lại được hé lộ từ chính những tiếng khóc trong đám tang. Đăng tải kỳ án này để thấy rằng, cuộc đấu tranh với tội phạm, với cái ác không phải lúc nào cũng dễ dàng.
Trước khi viết lại tỷ mỉ câu chuyện về vụ án từng gây chấn động Hà Nội, vì những lý do tế nhị chúng tôi xin không đăng tải tên thật của những người liên quan trọng vụ án.
Tuy nhiên, câu chuyện này được kể lại bởi chính Trưởng ban chuyên án, người trực tiếp tham gia chỉ đạo, điều tra từ đầu cho đến cuối.
3_tt3361-2252-1.jpg


Thiếu tướng Nguyễn Quang Phòng.
Chính vị trưởng ban này sau đó đã trở thành Phó tổng cục trưởng Tổng cục An ninh II, Bộ Công an nhưng đối với ông, đây là một trong những kỷ niệm sâu sắc bậc nhất đối với cuộc đời của mình.
Chân dung vị bác sĩ tài giỏi
Vào những năm đầu thập niên 60 của thế kỷ trước, nhiều thanh niên trí thức của Việt Nam đã được đưa sang Liên Xô (nay là Nga và 1 số nước Đông Âu) tu nghiệp ở nhiều lĩnh vực khác nhau giúp họ trang bị kiến thức chuyên môn trở về cống hiến cho Tổ quốc.
Trần Hữu Chính (tên thật đã được thay đổi), một sinh viên y khoa được đào tạo bài bản ở Liên Xô, khi trở về Việt Nam được coi là bác sĩ đầu nghành về chuyên khoa Nhi.
Sau một quá trình công tác, với học thức chuyên sâu, kinh nghiệm và khả năng vượt trội, Trần Hữu Chính được giao trọng trách giữ vị trí Giám đốc Bệnh viện Nhi Trung Ương.
807af66a622a646ab60a708409ce22ca.jpg


Lúc này, Bệnh viện Nhi Trung ương vẫn còn nằm tại đường Trần Hưng Đạo quận Hoàn Kiếm về sau mới chuyển về đường Đê La Thành, quận Ba Đình.
Vị trí Bệnh viện Nhi trước kia nay đã trở thành Bệnh viện Tim Hà Nội. Mặc dù trong điều kiện thiếu thốn đủ thứ cả về cơ sở vật chất lẫn thuốc men nhưng với tài năng của mình bác sĩ Chính đã trực tiếp cho rất nhiều bệnh nhân vượt qua cơn nguy kịch cùng với đó là đưa ra những pháp đồ điều trị hết sức hiện đại.
Vợ của Chính là chị Nguyễn Thật Thu (tên thật cũng đã được thay đổi), là y tá của Bệnh viện Nhi. Chị Thu được coi là hoa khôi của nghành y Hà Nội khi đó. Chính vì thế mối tình với bác sĩ Chính được mọi người đánh giá là cặp đôi trai tài, gái sắc.
Sau một thời gian yêu đương, cũng tới ngày bác sĩ Chính và y tá Thu tổ chức đám cưới. Mặc dù vào thời điểm đó khó khăn chồng chất nhưng đám cưới của vị giám đốc bệnh viện chẳng thiếu bất cứ thứ gì. Khách mời đều là những cán bộ ở nhiều ngành cả bên chính quyền, y học, thậm chí cả bên công an, quân đội.
Nói không ngoa khi cặp đôi này đã trở thành hình mẫu của giới trẻ Hà Nội khi đó. Hàng ngày họ đưa nhau đến Bệnh viện làm việc trên chiếc xe đời mới, nhìn cảnh đó, không ít cô gái cảm thấy ghen tỵ với y tá Thu nhưng cũng chỉ biết tặc lưỡi mà an phận.
8eafdb57dd30ff25a95436ce33648f66.jpg


Dù nhiều người xung quanh vẫn còn gồng mình với khó khăn thì vợ chồng bác sĩ Chính sinh sống trong một điều kiện tương đối dư giả. Ngày y tá Thu thông báo đã có thai, nhân viên bệnh viên thay nhau đến chúc mừng, phần vì vị giám đốc Chính, phần là vì y tá Thu có cách sống giản dị, gần gũi nên ai cũng quý mến…
Mọi người bảo rằng, nếu lần này y tá Thu đẻ con trai thì đúng là cuộc đời mười phần cô có đủ cả mười chẳng mất đi bất cứ thứ gì. Bản thân bác sĩ Chính cũng rất tự hào, nhiều lần nói với đồng nghiệp, bạn bè rằng, sau khi vợ sinh nở xong sẽ làm đầy tháng thật to, bất luận là trai hay gái thì cũng sẽ tổ chức thật hoành tráng.
Bi kịch sau ngày vợ vượt cạn
Vốn dư giả về kinh tế, chồng lại là giám đốc nên khi mang bầu đến tháng thứ 5, thứ 6, y tá Thu đã không phải đi làm nữa mà chỉ có nhiệm vụ ở nhà nghỉ ngơi chờ ngày sinh nở.
Trong thời gian này, bác sĩ Chính vẫn đi làm rất đúng giờ, ngày nào cũng đến từ 7h sáng, có khi tối muộn mới ra về. Cũng do yêu cầu của công việc nhiều đêm bác sĩ Chính phải ngủ lại tại bệnh viện, nhiều bạn bè thường hay trêu đùa y tá Thu rằng, không tìm cách mà giữ chồng thì có ngày vị giám đốc sẽ ngủ miết bên ngoài không về nữa.
Nghe xong, y tá Thu chỉ cười rồi nói “vợ chồng tin nhau, nghĩ làm gì đến điều đó…” Nói là nói vậy nhưng đúng là y tá Thu trong thời gian mang thai ở nhà cũng lo lắng thật. Bác sĩ Chính là người có ngoại hình, lại là người đi học nước ngoài về nên cách giao tiếp rất hấp dẫn người đối diện, chưa kể đến vị trí giám đốc bệnh viện thì chuyện các cô gái khác vây quanh kể cả khi đã có vợ cũng chẳng có điều gì lạ.
Nghĩ vậy nhưng y tá Thu luôn vững tin rằng tình yêu sẽ giúp cho gia đình mình có được hạnh phúc và cứ thế cô ở nhà yên tâm lo cho đứa con sắp chào đời. Rồi thì y tá Thu cũng đến ngày sinh nở. Mẹ tròn con vuông, đứa bé kháu khỉnh sinh ra trong sự vui mừng của tất cả mọi người.
Bác sĩ Chính thì sau ngày vợ đẻ cứ ở nhà miết, chỉ có việc thật sự cần mới lên cơ quan giải quyết. Do được chăm sóc cẩn thận nên sau khi sinh nở, sức khỏe của y tá Thu rất tốt, những người có kinh nghiệm sinh nở đều bảo rằng, sức khỏe thế này thì chỉ vài bữa là có thể trở lại trạng thái như bình thường, tuy nhiên, dù sao vẫn phải kiêng cữ cho an toàn.
khepminh.jpg


Tuy nhiên, điều lạ là sau khi sinh được 3 ngày, khi được đưa từ bệnh viện trở về nhà, y tá Thu bất ngờ mắc bệnh tiêu chảy. Chồng là bác sĩ đầu nghành, không khó để có thể đoán bệnh và kê đơn thuốc nhưng lạ thay, tình trạng của y tá Thu cứ ngày một xấu đi, uống bao nhiêu thuốc cũng chẳng có dấu hiệu thuyên giảm.
Mọi người xung quanh thấy làm lạ vì sau khi sinh, y tá Thu ăn uống, kiêng cữ rất cẩn thận, thức ăn chín, được nấu rất vệ sinh. Những món ăn tẩm bổ riêng đều được chính tay bác sĩ Chính nấu rồi đưa cho vợ nên không thể nào đổ lỗi cho ăn uống được.
Điều đáng nói là mặc dù sau đó được đưa vào bệnh viện khám phòng trừ việc bị hậu sản nhưng các bác sĩ cũng không đưa ra được kết luận gì, bệnh tiêu chảy vẫn ngày một trầm trọng hơn. Chỉ sau hơn 1 tuần sinh, từ chỗ là người khỏe mạnh, béo tốt, y tá Thu đã gầy dốc, thậm chí chẳng còn sức để mà ngồi dậy cho con bú nữa.
Gia đình cả hai bên lo lắng vô cùng, không biết bệnh tình ra sao, còn bác sĩ Chính thì dường như bất lực hoàn toàn với việc chữa trị bệnh cho vợ mình. 20 ngày sau khi sinh con, y tá Thu đột ngột qua đời trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người.

Đám tang của y tá Thu diễn ra trong sự đau đớn của không biết bao nhiêu con người, khách quan đến viếng rất đông ở nhiều cơ quan, nghành nghề khác nhau.

Trong số những người đó có Thiếu tướng Nguyễn Quang Phòng. Vào thời điểm đó, ông đảm nhiệm vị trí Đội trưởng đội Cảnh sát bảo vệ cơ sở y tế chuyên đảm trách công việc bảo vệ an ninh, trật tự ở các bệnh viện vì vậy mà khi biết tin buồn của bác sĩ Chính, ông cũng đã đến để chia buồn.

Có mặt tại đám tang, ngoài những tiếng khóc ai oán của những người xung quanh, ông Phòng còn nghe thấy lời bàn tán của nhiều người về việc cái chết của y tá Thu là rất vô lý. Trước khi sinh nở y tá Thu hoàn toàn khỏe mạnh, cũng chẳng mắc bệnh gì cả nhưng tại sao sau khi sinh lại đổ bệnh tiêu chảy mà không thuốc nào chữa khỏi…
Ông Phòng chú ý nghe kỹ những lời bình luận đó và không hiểu sao lúc đó trong đầu ông nổi lên suy nghĩ rằng, có thể y tá Thu đã chết bởi một nguyên nhân khuất tất nào đó? Ra về với suy nghĩ đó, sau một thời gian đấu tranh tư tưởng ông quyết định mở cuộc điều tra để làm rõ cái chết của y tá Thu…

Sau Khi Bộ trưởng Bộ Công an, viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao và Bộ trưởng Bộ y tế đồng ý về việc mở cuộc điều tra về nghi vấn bác sĩ Chinh giết vợ, Thiếu tướng Nguyễn Quang Phòng khi đó trở thành trưởng Ban Chuyên án và tiến hành các biện pháp nghiệp vụ để điều tra. Lúc này, tài liệu, chứng cứ đã tương đối đầy đủ, nhưng chỉ còn một chi tiết quan trọng nhất đó chính là y tá Thu đã qua đời vì lý do gì? Những nghi vấn dù là nổi cộm nhưng cũng chưa thể kết luận được rằng y tá Thu đã bị hác sĩ Chính đầu độc dẫn đến tử vong. Muốn có thể đưa ra kết luận một cách chính xác nhất thì chỉ còn duy nhất một biện pháp…
 
Phần 2:
Lệnh công tác bất ngờ
Tổng hợp những tài liệu đã có được, Thiếu tướng Phòng chỉ đạo các trinh sát trong đội một mặt phải theo dõi toàn bộ các di biến động của bác sĩ Chính, mặt khác tiếp tục hoàn thiện các tài liệu điều tra, trong đó tập trung vào nguồn gốc dung dịch liqueur fowler đã được sử dụng như thế nào. Mặc dù nắm rõ được nguồn tin về việc bác sĩ Chính đã cấp liqueur fowler cho các bệnh nhân nhưng sau đó đã thu lại, nhưng lực lượng điều tra chưa thể khẳng định được vì không có nhân chứng và tài liệu. Trước tình thế này lực lượng điều tra buộc phải đi tìm những bệnh nhân đã được cấp liqueur fowler ở các tỉnh thành để tiến hành thu thập tài liệu.

Hàng chục trinh sát đã được phân công nhiệm vụ đi tìm gặp những bệnh nhân đã được bác sĩ Chính cấp liqueur fowler. Người đi Hòa Bình, người đi Vĩnh Phúc, rồi mũi di chuyển lên Lào Cai, Yên Bái, Lạng Sơn… Tất cả các trinh sát khi nhận nhiệm vụ đều được yêu cầu là phải thu bằng được toàn bộ các đơn thuốc mà bác sĩ Chính đã trực tiếp ký tên cấp thuốc, trong đó có liqueur fowler; đồng thời phải có biên bản làm việc với từng nhân chứng để họ ký tên xác nhận sự việc số liqueur fowler đã bị bác sĩ Chính lấy lại… Chỉ sau gần một tuần, toàn bộ những tài liệu này đã được thu thập đầy đủ và nó đã trở thành bằng chứng vô cùng giá trị trong tập hồ sơ điều tra về nghi vấn đối với bác sĩ Chính.

Tuy nhiên, đến lúc này thì một trong những yếu tố, then chốt nhất đó chính là tìm ra nguyên nhân cái chết của y tá Thu. Mặc dù nghi vấn y tá Thu đã bị bác sĩ Chính sát hại bằng thạch tín đã gần như rõ ràng, nhưng vẫn có thể xảy ra trường hợp nạn nhân chết vì nguyên nhân ốm đau. Chỉ có duy nhất một biện pháp đó chính là khai quật tử thi, xét nghiệm các mẫu phẩm lấy được từ thi thể y tá Thu thì mới có thể làm rõ được nguyên nhân cái chết.
Mặc dù đã có chủ trương khai quật tử thi, tuy nhiên, sau ngày vợ mất chiều nào bác sĩ Chính cũng xuống nghĩa trang để thắp hương. Nhiều người thấy sự tận tâm này đã vô cùng xúc động và cho rằng, bác sĩ Chính là một trong những người đàn ông số hiếm vẫn còn giữ được tình yêu đối với vợ mình mặc dù lúc này hai người đã ở hai thế giới. Tuy nhiên, chính vì bác sĩ Chính ngày nào cũng ra nghĩa trang thắp hương cho vợ nên việc khai quật tử thi khó có thể diễn ra.

Lúc đó, Thiếu tướng Phòng nhận định, là một Giám đốc Bệnh viện, Bác sĩ Chính có rất nhiều mối quan hệ nên nếu như tiến hành khai quật khi chưa có kết luận chính xác về vụ việc thì sẽ nảy sinh nhiều vấn đề phức tạp. Trong trường hợp y tá Thu tử vong vì nguyên nhân bệnh tật thì lúc đó mọi việc sẽ trở lên vô cùng rối ren, bác sĩ Chính hoàn toàn có thể khởi kiện lực lượng điều tra. Tính toán mọi biện pháp để có thể tiến hành được khai quật tử thi mà không thể tìm ra cách nào khả quan nhất, Thiếu tướng Phòng cho rằng, chỉ còn duy nhất một cách đó chính là bác sĩ Chính phải đi đâu đó công tác khoảng 4-5 ngày thì cuộc khai quật tử thi mới có thể thực hiện được.

Thiếu tướng Phòng lên gặp Thứ trưởng Bộ Y tế thời điểm đó là Vũ Văn Cẩn để trình bày. Sau khi nghe Thiếu tướng Phòng trình bày, Thứ trưởng Cẩn đã đồng ý giúp đỡ và khẳng định sẽ để bác sĩ Chính đi công tác khoảng 4 – 5 ngày được. Rất may lúc đó, Bộ Y tế có một hội thảo về khoa học điều trị bệnh nhân là trẻ em tổ chức tại Quảng Ninh diễn ra trong 5 ngày gồm cả các chuyên gia nước ngoài, ngay lập tức Thứ trưởng Cẩn thông báo cho bác sĩ Chính xuống đó để tham gia. Nhận được lệnh điều động từ Bộ Y tế, bác sĩ Chính lập tức chuẩn bị lên đường xuống Quảng Ninh và toàn bộ thời gian, lịch trình chuyến công tác này đều được thông báo cặn kẽ cho phía lực lượng điều tra.

Cuộc khai quật trong đêm

Nắm bắt chắc chắn được lịch trình chuyến công tác của bác sĩ Chính, Thiếu tướng Phòng lập tức báo cáo sự việc lên Bộ Y tế, Viện Kiểm sát nhân dân tối cao đồng thời thông báo cho lực lượng pháp y của Bộ Quốc Phòng vào cuộc trực tiếp tiến hành khai quật và giám định các mẫu phẩm. Việc nhờ lực lượng pháp y bên Bộ Quốc Phòng để đảm bảo sự công bằng cho quá trình giám định, thể hiện tính khách quan cho toàn bộ tài liệu điều tra. Bên cạnh đó, trong quá trình báo cáo với các cơ quan liên quan, Thiếu tướng Phòng cũng đề xuất tất cả những cơ quan này đều phải có mặt trong buổi khai quật để trực tiếp chứng kiến và ký nhận vào bình niêm phong đựng mẫu phẩm.

Đúng vào ngày rằm của tháng Giêng năm 1962, sau khi Ban quản lý Nghĩa trang Văn Điển đã đồng ý hỗ trợ buổi khai quật tử thi, Thiếu tướng Phòng đã quyết định tiến hành vì ngay buổi chiều hôm trước bác sĩ Chính đã xuống Quảng Ninh và có sự xác nhận từ dưới đó. Buổi khai quật tử thi có sự hiện diện của đầy đủ đại diện của các cơ quan chức năng có đủ thẩm quyền để xác nhận. Vào thời điểm này, thi thể y tá Thu đã phân hủy rất mạnh, nhưng vì nhiệm vụ phải thực hiện nên lực lượng pháp y của Bộ Quốc Phòng đã thực hiện hết sức cẩn thận và đúng với nguyên tắc, chức năng của mình.
2670363283_273f06d632_b.jpg

Khi nắp quan tài chứa thi thể của y tá Thu bật lên, lực lượng pháp y đã vào cuộc tiến hành lấy mẫu phẩm từ thi thể y tá Thu. Theo quy định tất cả sẽ phải tiến hành lấy 10 mẫu phẩm cả nội tạng và các cơ quan bên ngoài như tóc, móng tay… Các bác sĩ pháp y tiến hành rất cẩn thận, các mẫu phẩm đều được đưa vào những lọ thủy tinh, có dung dịch bảo quản theo quy định. Sau khi mỗi mẫu phẩm được cho vào lọ, lực lượng pháp y sẽ tiến hành niêm phong, toàn bộ đại diện các cơ quan liên quan có mặt tại cuộc khai quật đều phải ký tên xác nhận niêm phong.

Các mẫu phẩm được lấy hết sức cẩn thận, sau hơn 1h tiến hành khai quật, cuộc pháp y đã hoàn thành, 10 mẫu phẩm được niêm phong theo quy định và mọi người bắt đầu tiến hành chôn cất lại thi thể của y tá Thu. Để cẩn thận, trước đó, lực lượng chôn cất của nghĩa trang Văn Điển đã chuẩn bị sẵn những áo cỏ đã xanh tốt để đắp lên mộ, sau đó cẩn thận ghép lại giống như mộ còn nguyên vẹn không bị khai quật. Thậm chí, trước khi tiến hành khai quật, Thiếu tướng Phòng còn quan sát rất kỹ lưỡng toàn bộ ngôi mộ để sau đó có thể hoàn lại như cũ, hoa cùng bát hương cũng được đặt lại vị trí cũ.

Mười mẫu phẩm được đưa về để lực lượng giám định của Bộ Quốc Phòng tiến hành phân tích. Trong suốt quá trình này, công tác điều tra vẫn diễn ra một cách bí mật nhưng sự lo lắng là không thể tránh khỏi. Chưa biết kết quả giám định 10 mẫu phẩm sẽ ra sao nhưng nếu như bác sĩ Chính mà phát hiện ra việc mộ vợ mình đã bị khai quật thì chắc chắn sẽ có chuyện. 5 ngày sau chuyến công tác trở về, ngay trong buổi chiều cùng ngày bác sĩ Chính đã lập tức đạp xe xuống nghĩa trang Văn Điển để thăm mộ vợ.
 
Phần 3:

Chân dung kẻ sát nhân dần lộ diện

Trong một lần xuống địa bàn giám sát, một trinh sát trong phòng bảo vệ y tế đã được một người ở Trường đại học Dược trung ương cho biết, cách ngày Thu mất đúng 1 tuần bác sỹ Trần Hữu Chính đã đến xin 3 gam acxenic. Với thông tin này, những người trong đội của thiếu tướng Phòng đã dám kết luận cái chết của Thu lúc đó là có sự bí ẩn. Phương án điều tra ngay lập tức được tiến hành. Việc đầu tiên là một trinh sát lúc đó đã xuống ngay trường Đại học Dược xin quyển số ghi nhận Chính đã xin Thạch tín. Trong quyển sổ này có ghi rất rõ ngày tháng Chính xin Thạch tín và có cả chữ ký của y.

Với những bằng chứng ban đầu và liên hệ với những thông tin đã thu thập được, đội điều tra của thiếu tướng Phòng đã đưa ra sự nghi vấn về việc liệu có thể Thu đã bị chính Trần Hữu Chính đầu độc bằng thạch tín. Nhưng đây chỉ là sự phỏng đoán của những anh em trong đội! Tuy nhiên, bởi sự nghi vấn này mà công tác điều tra về cái chết bí ẩn của Thu đã được đội bảo vệ y tế và thiếu tướng Phòng lúc đó triển khai với nghi vấn ban đầu là Trần Hữu Chính

Công tác điều tra của đội bảo vệ y tế do thiếu tướng Quang Phòng đứng đầu vẫn diễn ra một cách bí mật nhưng việc trinh sát thu quyển số ghi nhận Chính đã đến trường y dược xin thạch tín đã đến tai y. Sợ bị công an nghi ngờ và sẽ điều tra về số thạch tín đã đi xin, Chính đã nói chuyện mấy người bạn thân thiết của mình rằng, đúng là có xin 3 gam thạch tín về để chế thuốc nhưng để trong túi áo khi đi đường đã rơi mất. Trong khi đó, Thu lại vừa chết chắc chắn công an sẽ phải điều tra việc mình xin thạch tín. Tình ngay lý gian không giải thích thế nào nếu như công an hỏi!

Nhóm bạn hoàn toàn tin lời của Chính , và cùng nghĩ được cách “chữa cháy” cho y. Với trình độ của những bác sỹ đã được đi tu nghiệp ở nước ngoài về không khó để họ nghĩ ra cách giúp bạn. Lúc đầu có người bảo Chính là xin về để chế thuốc thử nghiệm nhưng đó cho con khỉ uống, bây giờ nó đã chết và mang đi chôn… Nhưng Chính lại bảo, nếu công an hỏi con khỉ đó chôn ở đâu thì biết đường nào trả lời? Nhóm bạn Chính nghĩ ra rất nhiều cách khác nhau, nhưng đều không khả quan. Một người mách nước cho Chính rằng cứ nói với công an là xin 3 gam thạch tín đã xin ở trường dược đã được chế ra dung dịch liqueur fowler dùng để điều trị cho bệnh nhân. Bên cạnh việc này, Chính sẽ đi xin các anh em trong ngành mỗi người một ít để bù vào. Thực tế lúc đó, để chuyển 3 gam thạch tín ra dung dịch để chưa bệnh phải cần điều chế với 1/2 lít nước cất. Chính vì lẽ đó mà Chính phải đi xin bằng được số dung dịch liqueur fowler mới đó mới có thể giải thích được với cơ quan điều tra.

Những ngày sau đó, Chính đã đến tất các các bệnh viện cũng như cơ sở y dược có bạn bè mình công tác để xin dung dịch liqueur fowler. Trong số đó, Chính có đến gặp bác sỹ Trịnh Kim Ảnh là giám đốc bệnh viện Việt Xô thời điểm đó. Vì Chính cũng là một người có vị trí trong ngành y lúc đó nên bác sỹ Trịnh Kim Ảnh đã ký cấp cho Chính 10cc liqueur fowler. Chính còn đến rất nhiều chỗ khác để xin nhưng cũng không thể đủ được số dung dịch liqueur fowler chế từ 3 gam thạch tín kia. Tuy nhiên, việc Chính đến đâu, xin ai đều được lực lượng trinh sát nắm rất rõ do có quần chúng báo tin. Mọi giấy tờ y ký nhận liqueur fowler đều được trinh sát đã ngay lập tức thu thập lại một cách đầy đủ.

Vì không thể gom đủ số lượng dung dịch liqueur fowler nên Chính đã nghĩ ra một cách sẽ kê vào đơn thuốc của các bệnh nhân đến khám tại bệnh viện có thành phần dung dịch này. Thực hiện ý đồ của mình, Chính đã viết vào đơn thuốc của rất nhiều bệnh nhân, kể cả những người chỉ bị những bệnh nhẹ như sốt, ho, cảm cúm bình thường. Sau khi đã cho bệnh nhân đi lấy thuốc, Chính dặn họ quay lại để hướng dẫn cách uống và lúc đó y sẽ thu lại số liqueur fowler mà bệnh viện đã phát ra.

Để thực sự yên tâm với việc đã lấy lại dung dịch liqueur fowler không bị ai phát hiện, Chính chỉ cho thành phần này vào những đơn thuốc của bệnh nhân tỉnh xa thuộc những vùng cao như Cao Bằng, Lạng Sơn, Lao Cai… Nhưng tất cả các việc làm này đã không thể qua được mắt lực lượng trinh sát. Thiếu tướng Phòng lúc đó đã phải huy động lực lượng cả phòng đi đến tận những tỉnh xa nơi có bệnh nhân được Chính kê đơn thuốc, sau đó điều tra về việc họ có được nhận liqueur fowler hay không? Tất cả đều khẳng định rằng Chính đã thu lại số liqueur fowler mà bệnh viện đã phát. Đơn thuốc cũng như cam kết của tất cả các bệnh nhân đều được lực lượng trinh sát thu thập đầy đủ.
Kết luận xét nghiệm từ cuộc khai quật tử thi bí mật
Yếu tố căn bản của vụ án này là phải chứng minh được trong người Thu có chất acxenic. Trong khi đó, lúc Thu chết tại bệnh viện Bạch Mai, các bác sỹ ở đây đã yêu cầu tiến hành pháp y tử thi nhưng Chính đã tha thiết xin không được làm. Chính nói với các bác sỹ, Thu mất quá nhanh lại vừa sinh con xong nếu như phải mổ sẻ thì càng thêm đau đớn. Phần vì thấy lời nói đó cũng có tình có lý phần vì Chính là khá có ảnh hưởng trong ngành y tế lúc đó nên Phó phòng Chính trị bệnh viện Bạch Mai đã không cho tiến hành giải phẫu tử thi của Thu , nhưng đó chỉ là điều khiến Chính qua mắt lực lượng điều tra.

Cục quân y đã trực tiếp xét nghiệm các mẫu phẩm X-715, sau khi thử nghiệm với những chất độc bay hơi rồi đến mã tiền, thủy ngân… đều không thấy có trong các mẫu phẩm. Bằng phương pháp tiên tiến nhất các bác sỹ đã tìm thấy trong tất cả các mẫu phẩm đều có chứa hàm lượng rất cao chất acxenic. Kết luận xét nghiệm đã khẳng định, trong thi thể của Thu chứa rất nhiều thạch tín và là nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô. Xâu chuỗi lại tất cả các chứng cớ cũng như tài liệu đã thu thập được, lúc này thiếu tướng Phòng đã chính thức khẳng định Chính đã đầu độc vợ mình bằng acxenic.
4090302_f520.jpg


Sau khi có kết luận xét nghiệm, hồ sơ vụ án đã được chuyển sang Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao và đến tận tay Viện Trưởng Hoàng Quốc Việt. Tiếp đó, hồ sơ vụ án được chuyển sang tòa án và Trần Hữu Chính được triệu tập ngay lập tức. Trước khi vụ án được đưa ra xét xử, công tố viên Nguyễn Quang Dụ, thuộc tòa án Hà Nội đã gặp trước Chính . Lúc đầu Chính khăng khăng chối tội khi y vẫn chưa biết quá trình điều tra đã hoàn thành. Y vẫn khẳng định rằng lượng liqueur fowler đã được cấp phát cho bệnh nhân ở các tỉnh. Tuy nhiên, với những chứng cớ mà thiếu tướng Quang Phòng và anh em trong phòng thu thập được, Chính đã phải nhận tội và hắn đã nhận giết vợ bằng thạch tín.

Sự hối lỗi muộn màng
Phiên tòa xét xử Chính thu hút được sự quan tâm đặc biệt của quần chúng đặc là những người trong ngành y. Ai lấy đều tỏ ra phấn nộ trước hành vi giết người cực kỳ dã man của Chính . Kẻ sát nhân là một bác sỹ đầu ngành được rất nhiều người bấy lâu nay vẫn kính phục. Gia đình của Chính cũng như Thu đều rất bất ngờ bởi ẩn sau vẻ bề ngoài đường hoàng của một giám đốc bệnh viện là một kẻ giết người tinh vi và sảo quyệt. Phiên tòa diễn ra khá nhanh khi các luật sư biện hộ cho Chính không thể phản biện được trước những chứng cớ vô cùng xác đáng. Những bằng chứng, những hồ sơ giấy tờ mà thiếu tướng Phòng và anh em cùng đơn vị thu thập được đã không cho các luật sư một cơ hội để cãi tội cho Chính .

Nguyên nhân dẫn đến Chính giết vợ xuất phát từ lục đục gia đình, khi hai vợ chồng y liên tục xảy ra những mẫu thuẫn. Cuộc sống vợ chồng giữa Chính và Thu luôn trong tình trạng “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”. Chính khai rằng, có những lần vợ chồng y cãi nhau, khi y đi về nhà lúc nửa đêm Thu đã không mở cửa cho vào và bắt y phải ngủ ngoài hè ngay khi giữa trời đêm đông. Và y nghĩ sẽ giết chết Thu vì cô đã đối xử tệ với y.

Với những trình độ y học trong tay, Chính đã nghĩ ra một kế hoạch rất kín đáo để che dấu cho hành động thú tính của mình. Kế hoạch sát hại thật hoàn hảo nhưng tội ác không thể nào lọt lưới được công lý. Chân dung một kẻ sát nhân phía sau vẻ bề ngoài của một ông bác sỹ đường hoàng đã bị lật tẩy.

Với việc phá được chuyên án này, phòng bảo vệ y tế do tướng Phòng đã được bộ Công an lúc đó khen thưởng hết lời. Những bác sỹ lưu dụng trước làm cho Pháp khi nghe về quá trình phá vụ án này đã ví như là một cuốn tiểu thuyết trinh thám gay cấn và đầy hấp dẫn. Với thiếu tướng Quang Phòng, yếu tố để phá vụ án này là lực lượng công an đã được sự ủng hộ của quần chúng nhân dân. Sức mạnh tập thể và ý chí quyết tâm của người Công an nhân dân là yếu tố then chốt trong việc đưa một vụ án tưởng như đã chìm sâu vào bí mật ra ánh sáng công lý. Với sự giúp đỡ của những cơ quan ban ngành như Viện kiểm sát Nhân dân, Tòa án Nhân dân, Bộ Y tế… công tác điều tra của tướng Phòng đã hoàn thành một cách xuất sắc trước sự thán phúc của nhiều người.
 
tao chỉ nhớ 2 vụ điển hình

- Nghĩa hà lội chịch với người yêu cũ xong giết chặt đầu chặt tay 2011

- án mạng bình phước 6 mạng trong 1 nhà chết 2015

ngoài ra còn vụ hot girl này mất tích giờ chưa tìm ra


 
tao chỉ nhớ 2 vụ điển hình

- Nghĩa hà lội chịch với người yêu cũ xong giết chặt đầu chặt tay 2011

- án mạng bình phước 6 mạng trong 1 nhà chết 2015

ngoài ra còn vụ hot girl này mất tích giờ chưa tìm ra


Phí của trời
 
tao chỉ nhớ 2 vụ điển hình

- Nghĩa hà lội chịch với người yêu cũ xong giết chặt đầu chặt tay 2011

- án mạng bình phước 6 mạng trong 1 nhà chết 2015

ngoài ra còn vụ hot girl này mất tích giờ chưa tìm ra


Vụ này mãi chưa tìm đc xác nhỉ, tml nyc phi tang giói phết giết xong tử tử ko ai biết
 
Top