- Qua đó điều đầu tiên là nên học cách xem thông tin các tuyến tàu, màu sắc của các tuyến, rồi mua thẻ tàu điện, tiết kiệm $ vô cùng.
- Học cách tự nấu ăn, cũng tiết kiệm $ vô cùng. Nồi cơm điện là vật dụng cần mua đầu tiên.
Đừng đi ăn cắp vặt hay có "sáng ý" tự lấy mấy thứ linh tinh ở ngoài đem về ăn, nó không phải là đồ vô chủ đâu.
- Nên thuê căn hộ riêng, cho dù nhỏ, cũng ráng mà thuê.
Vì ở chung rất phức tạp, mà ở chung với đồng hương VN lại càng phức tạp.
- Tập đi bộ, vì có khả năng đi mất 30p - 1h mới đến chỗ làm (chưa tính thời gian đi tàu điện).
Hoặc có thể dùng xe đạp mini (khả năng bị mất cắp)
- Hóc-môn lên cao thì tốt nhất là tự xử luôn đi (nếu chưa có bạn gái), vì call gái gọi thì phải qua dịch vụ, 90% sẽ bị tráo hàng.
Tụi Jap này làm ăn với người nước ngoài vụ này rất là láo nháo.
- Đi chơi, vào mấy khu nhạy cảm thì chú ý, cẩn thận tư trang và hành động, đều có mafia bảo kê hết đấy.
Lộn xộn nó uýnh hộc máu thì cho dù có trình báo cảnh sát hì họ cũng không quan tâm lắm đâu (đừng đâm chém nhau là được).
- Cẩn thận với các hội đồng hương VN, lừa gạt hoặc đâm nhau rất nhiều.
Vẫn có người tốt, đàng hoàng nhưng ai biết đâu được, hên xui.
- Soap land rất mắc, lại chả sướng như trong phim thường quảng cáo đâu, vào chỉ để bị bọn nó moi $.
- Các quán cơm người hầu, nếu là người có tính tình hoạt bát, active, năng nổ thì hãy vào thử.
Mình tính hướng nội vào, thì nhìn mấy bé làm trò như con điên.
- Tàu điện vừa đông vừa hôi lại bị ép như hộp cá mòi, gái cũng chả xinh, ko có không gian để mà làm trò như trong phim đâu, mà cho dù có làm thì nó cũng sẽ la làng lên rồi cho lên đồn cảnh sát thì nhục mặt và cực kỳ phiền phức.
Mấy đứa đẹp (học sinh, sinh viên) tụi nó quây thành 1 khu vực, không có đứng riêng lẻ.
- Đúng là có người chết ở căn hộ, mấy ngày sau mới có người phát hiện do thúi quá.
Họ ko quan tâm đến cuộc sống của hàng xóm đâu, nên bạo lực gia đình có xảy ra cũng hiếm người biết, mà có biết thì họ cũng chả thèm báo cảnh sát đâu.
- Đi làm thì phải vào sớm hơn so với giờ quy định, ra về thì về trễ hơn so với giờ quy định.
Cái này nhiều người nói rồi, ko nói nữa.
Nhớ hồi làm xong hết các việc, chẳng được đi về, ngồi ngó màn hình máy tính nhìn thời gian trôi.
Cơ mà team VN dạng đối tác hợp tác với bọn nó, nên có mấy đứa cũng chẳng quan tâm, hết việc thì xách đít về, dĩ nhiên sẽ bị đánh giá, nhưng tụi nó mặc kệ.
- Nhớ lúc boss Jap ngồi ngắm ảnh con chó của ổng, hỏi ra mới biết nó mới chết, xong mình ngồi chém gió an ủi với ổng, từ đó được về đúng giờ.
- Về đã khuya rồi mà còn thấy dân tình làm trong công sở, cơ quan cũng về la liệt, mà còn phải tụ tập đi ăn uống hội nhóm nữa, từ chối ko đi mãi thì sẽ bị đánh giá, mới thấy làm việc bên Jap vừa cực lại còn khổ nữa.
Mình viết hơi lung tung, do tự dưng nhớ thời trẻ cũng đánh đổi nhiều bên Nhật
