GỬI NGƯỜI TRẺ: ĐỌC ĐI CHO TỈNH NGỘ

Tao thấy phải cấm hết các thể loại self-help, đám thanh thiếu niên đọc xong ngu hết mẹ não.
Mấy cái tên tiêu biểu phải cấm là:
- Cafe cùng Tony Đầu Bòi
- Dark nhân tâm
- Súp gà cho tâm lồn
- Tôi tài giỏi và bạn thì đéo
- Đời thay đổi khi ta thôi doggy
- và 1 loạt series dạy làm giàu của thằng trùm lừa đảo Napoleon Hills.
Dạy con làm tình - Cha giàu cha hư cấu của thằng Nhật lùn nữa, chứa đầy những lời khuyên sai lầm, thậm chí nguy hiểm
 
1. Chó không phải là loài thông minh nhất
2. Chó là loài mẫn cảm với virus Dại nhất
3. Virus Dại không thể test, xét nghiệm, sinh thiết được
4. Virus Dại một khi đã lên triệu chứng, chỉ có CHẾT, dù mày là tỷ phú
5. Virus Dại không chỉ lây khi chó cắn, mà còn CẠ CẠ, LIẾM, CÀO, ĐỤNG dớt dãi vào VẾT THƯƠNG HỞ CÓ SẴN hoặc MẮT, HỐC MŨI.
6. Chó rất thích cắn trẻ em, phụ nữ, và kẻ yếu, vì chó rất điếm, không hề hoà nhập với con người như bao người nghĩ
7. Chó rất khôn điếm, cụ thể trời hơi lạnh tí là đéo có 01 con chó nào ra đường, mùa đông tới kiểm chứng đi.

Đọc đi cho tỉnh ngộ :-"
 
1. Nói được làm được. Không làm được thì làm ơn im lặng, tiếp thu...
2. Khó khăn đầy rẫy ra đấy. Muốn thành công thì học cách vượt qua nó, kiên trì và bớt than thở. Ngoài đường đầy kẻ suốt ngày chỉ biết than thở, làm thì chẳng làm.
3. Bớt sợ. Cái đáng sợ thì không sợ, đi ngoài đường dù chỉ một giây cũng cố mà vượt lên người khác, tự nhủ tai nạn nó không tìm đến với mình đâu. Còn cơ hội đến thì chỉ nhanh hơn một giây để chớp lấy thôi cũng sợ: Muốn có công việc mà không dám nộp CV, muốn có kinh nghiệm thì lại sợ đi làm ảnh hưởng việc học thay vì học cách kiểm soát thời gian thật hiệu quả.
4. Muốn có nhiều thứ nhưng lại sợ mất sức. Thấy người ta năng động, tham gia cái này cái kia, làm ở chỗ này chỗ kia thì ngưỡng mộ, cũng mong ước sẽ được như vậy. Nhưng lại sợ mệt, mất sức, mất thời gian nên thôi.
5. Bớt sĩ diện hão. Ở nhà như công chúa, hoàng tử, được ba mẹ chăm chút từng chút một. Ra đường làm việc không ra hồn bị góp ý là mặt nặng mày nhẹ, nước mắt lưng tròng, ấm ức thấy phát mệt. Muốn thành công, muốn tiến xa thì phải học cách tiếp thu, hãy xem đó là cơ hội để phát triển. Vì thật ra khi bạn không làm được việc thì người ta cũng không quan tâm lắm đến lòng tự trọng của bạn đâu.
Muốn nhắn nhủ: Mạnh mẽ lên!
6. Học cách nói những gì cần nói. Suy nghĩ tất cả những gì bạn nói nhưng đừng nói tất cả những gì bạn suy nghĩ.
7. Đã muốn làm cái gì thì hãy thật quyết liệt với nó. Còn nhắm mình là đứa hay chán nản, hay bỏ dở giữa chừng thì nói ít lại. Đừng có oang oang với mọi người, nói khí thế rồi khi vô làm thì không đâu vào đâu. Còn trẻ mà, nên đừng để người ta gắn cho mình cái mác "hay bỏ con giữa chợ", chẳng ai muốn làm việc hay hợp tác với người như vậy đâu.
8. Khi bạn đã thấy rõ một người mà không vạch trần họ, bạn sẽ hiểu được ý nghĩa của sự tha thứ.
9. Khi chán ghét một người mà không quay mặt lại với họ, bạn sẽ hiểu được tột cùng của sự tôn trọng. Trong cuộc sống, luôn luôn có người mà bạn không ưa, và cũng có những người không ưa bạn…
10. Bạn trưởng thành không phải bởi vì bạn sống được bao nhiêu năm hay trải qua bao nhiêu thất bại. Mà là bạn đã hiểu được sự buông bỏ, học được sự tha thứ và đã biết không tranh giành.
11. Thà cô độc, cũng không làm trái lương tâm. Thà rằng nuối tiếc, cũng không chấp nhận. Người ở trong trái tim ta, ta đối đãi như bảo vật. Người không ở trong trái tim ta, ta đối đãi qua loa. Xưa nay nhân duyên thường ngắn, sao có tình thâm!
12. Nếu đau khổ…không cần phải nói cho người khác biết. Người khác vĩnh viễn cũng không hiểu hết được cảm nhận của bản thân bạn đâu! Nếu đau khổ… hãy nhìn bầu trời một chút. Trời to như vậy, sẽ có thể bao dung hết nỗi ủy khuất của bạn.
13. Nếu đau khổ…có thể giả bộ mình vui sướng. Khi đã mang niềm vui đến cho người khác thì sẽ có thể quên được nỗi ưu thương của chính mình.
14. Ai chưa từng khổ sở, ai vẫn còn ghi nhớ. Quá khứ không trở lại, cần gì phải khổ sở nhớ về nó!
15. Cho dù là giả bộ, thì cũng phải giả bộ vui vẻ. Tự mình giả bộ một chút. Kỳ thực, con đường là tự mình đi. Và đau đớn đều là tự mình chịu đựng.
16. Người nên đến thì sẽ đến, người nên đi bạn không có cách nào giữ được. Đừng ép người, đừng ép mình. Đừng bận tâm đau lòng vì một chuyện. Buông bỏ chấp nhận, vạn sự tùy duyên. Đây mới chính là cuộc sống.
tao không phản biện gì đâu. cũng chẳng biết đây là kinh nghiệm sống của mày hay lượm lặt ở đâu. nhưng mà tao thấy có cái đúng, thậm chí là đắt giá; cũng có cái tao thấy diễn đạt nghe nó hơi sến sủng kiểu văn học mạng trung quốc (cụ thể từ số 10 trở xuống).
Nhưng cái tao muốn góp ý ở đây là phần lớn xamers (và cả rất nhiều bọn khác ở ngoài XH bâyh) nó KHÔNG QUAN TÂM đến lời lẽ của ai khác dạy nó đâu, nhất là những lời đúc kết theo kiểu gạch đầu dòng thế này. Bởi lẽ đơn giản là đứa nào "chưa thấy quan tài, thì chưa đổ lệ". Vậy thôi
Trước thì tiên học lễ, hậu học văn. Còn bây h cả văn cả lễ nó cũng đéo cần, nó chỉ cần làm sao bản thân nó sướng, thế là đủ với nó.
ý tao là, dạy "chữ" bây giờ, theo tao quan sát, là không còn có tác dụng gì đâu. vì thói quen đọc gần như đã mất dạng trong phần lớn giới trẻ. mà chúng nó học từ các cái bọn. mà dạng như chú Huấn; hay mấy thằng streamers rảnh háng, suốt ngày ngồi trước cam chỉ có mỗi việc đánh game, chửi lộn, và gãi chym
 
. Nói được làm được. Không làm được thì làm ơn im lặng, tiếp thu...
2. Khó khăn đầy rẫy ra đấy. Muốn thành công thì học cách vượt qua nó, kiên trì và bớt than thở. Ngoài đường đầy kẻ suốt ngày chỉ biết than thở, làm thì chẳng làm.
3. Bớt sợ. Cái đáng sợ thì không sợ, đi ngoài đường dù chỉ một giây cũng cố mà vượt lên người khác, tự nhủ tai nạn nó không tìm đến với mình đâu. Còn cơ hội đến thì chỉ nhanh hơn một giây để chớp lấy thôi cũng sợ: Muốn có công việc mà không dám nộp CV, muốn có kinh nghiệm thì lại sợ đi làm ảnh hưởng việc học thay vì học cách kiểm soát thời gian thật hiệu quả.
4. Muốn có nhiều thứ nhưng lại sợ mất sức. Thấy người ta năng động, tham gia cái này cái kia, làm ở chỗ này chỗ kia thì ngưỡng mộ, cũng mong ước sẽ được như vậy. Nhưng lại sợ mệt, mất sức, mất thời gian nên thôi.
5. Bớt sĩ diện hão. Ở nhà như công chúa, hoàng tử, được ba mẹ chăm chút từng chút một. Ra đường làm việc không ra hồn bị góp ý là mặt nặng mày nhẹ, nước mắt lưng tròng, ấm ức thấy phát mệt. Muốn thành công, muốn tiến xa thì phải học cách tiếp thu, hãy xem đó là cơ hội để phát triển. Vì thật ra khi bạn không làm được việc thì người ta cũng không quan tâm lắm đến lòng tự trọng của bạn đâu.
Muốn nhắn nhủ: Mạnh mẽ lên!
6. Học cách nói những gì cần nói. Suy nghĩ tất cả những gì bạn nói nhưng đừng nói tất cả những gì bạn suy nghĩ.
7. Đã muốn làm cái gì thì hãy thật quyết liệt với nó. Còn nhắm mình là đứa hay chán nản, hay bỏ dở giữa chừng thì nói ít lại. Đừng có oang oang với mọi người, nói khí thế rồi khi vô làm thì không đâu vào đâu. Còn trẻ mà, nên đừng để người ta gắn cho mình cái mác "hay bỏ con giữa chợ", chẳng ai muốn làm việc hay hợp tác với người như vậy đâu.
8. Khi bạn đã thấy rõ một người mà không vạch trần họ, bạn sẽ hiểu được ý nghĩa của sự tha thứ.
9. Khi chán ghét một người mà không quay mặt lại với họ, bạn sẽ hiểu được tột cùng của sự tôn trọng. Trong cuộc sống, luôn luôn có người mà bạn không ưa, và cũng có những người không ưa bạn…
Cháu còn trẻ, mới thấm được đến điều số 9, người cháu dù chán ghét nhưng lại không bao giờ quay lưng lại chính là người thân của mình. Rất cảm ơn những lời này của bác/ chú/ bạn/ cậu/ em.
 
Cháu còn trẻ, mới thấm được đến điều số 9, người cháu dù chán ghét nhưng lại không bao giờ quay lưng lại chính là người thân của mình. Rất cảm ơn những lời này của bác/ chú/ bạn/ cậu/ em.
Bỏ đi mà làm người nghe mày
 
tao không phản biện gì đâu. cũng chẳng biết đây là kinh nghiệm sống của mày hay lượm lặt ở đâu. nhưng mà tao thấy có cái đúng, thậm chí là đắt giá; cũng có cái tao thấy diễn đạt nghe nó hơi sến sủng kiểu văn học mạng trung quốc (cụ thể từ số 10 trở xuống).
Nhưng cái tao muốn góp ý ở đây là phần lớn xamers (và cả rất nhiều bọn khác ở ngoài XH bâyh) nó KHÔNG QUAN TÂM đến lời lẽ của ai khác dạy nó đâu, nhất là những lời đúc kết theo kiểu gạch đầu dòng thế này. Bởi lẽ đơn giản là đứa nào "chưa thấy quan tài, thì chưa đổ lệ". Vậy thôi
Trước thì tiên học lễ, hậu học văn. Còn bây h cả văn cả lễ nó cũng đéo cần, nó chỉ cần làm sao bản thân nó sướng, thế là đủ với nó.
ý tao là, dạy "chữ" bây giờ, theo tao quan sát, là không còn có tác dụng gì đâu. vì thói quen đọc gần như đã mất dạng trong phần lớn giới trẻ. mà chúng nó học từ các cái bọn. mà dạng như chú Huấn; hay mấy thằng streamers rảnh háng, suốt ngày ngồi trước cam chỉ có mỗi việc đánh game, chửi lộn, và gãi chym
thế t mới đăng lên.. để cho những ai thích đọc và suy nghĩ thì đọc. còn ai ghét chữi thì t lướt qua như không tháy thôi..!
 
1. Nói được làm được. Không làm được thì làm ơn im lặng, tiếp thu...
2. Khó khăn đầy rẫy ra đấy. Muốn thành công thì học cách vượt qua nó, kiên trì và bớt than thở. Ngoài đường đầy kẻ suốt ngày chỉ biết than thở, làm thì chẳng làm.
3. Bớt sợ. Cái đáng sợ thì không sợ, đi ngoài đường dù chỉ một giây cũng cố mà vượt lên người khác, tự nhủ tai nạn nó không tìm đến với mình đâu. Còn cơ hội đến thì chỉ nhanh hơn một giây để chớp lấy thôi cũng sợ: Muốn có công việc mà không dám nộp CV, muốn có kinh nghiệm thì lại sợ đi làm ảnh hưởng việc học thay vì học cách kiểm soát thời gian thật hiệu quả.
4. Muốn có nhiều thứ nhưng lại sợ mất sức. Thấy người ta năng động, tham gia cái này cái kia, làm ở chỗ này chỗ kia thì ngưỡng mộ, cũng mong ước sẽ được như vậy. Nhưng lại sợ mệt, mất sức, mất thời gian nên thôi.
5. Bớt sĩ diện hão. Ở nhà như công chúa, hoàng tử, được ba mẹ chăm chút từng chút một. Ra đường làm việc không ra hồn bị góp ý là mặt nặng mày nhẹ, nước mắt lưng tròng, ấm ức thấy phát mệt. Muốn thành công, muốn tiến xa thì phải học cách tiếp thu, hãy xem đó là cơ hội để phát triển. Vì thật ra khi bạn không làm được việc thì người ta cũng không quan tâm lắm đến lòng tự trọng của bạn đâu.
Muốn nhắn nhủ: Mạnh mẽ lên!
6. Học cách nói những gì cần nói. Suy nghĩ tất cả những gì bạn nói nhưng đừng nói tất cả những gì bạn suy nghĩ.
7. Đã muốn làm cái gì thì hãy thật quyết liệt với nó. Còn nhắm mình là đứa hay chán nản, hay bỏ dở giữa chừng thì nói ít lại. Đừng có oang oang với mọi người, nói khí thế rồi khi vô làm thì không đâu vào đâu. Còn trẻ mà, nên đừng để người ta gắn cho mình cái mác "hay bỏ con giữa chợ", chẳng ai muốn làm việc hay hợp tác với người như vậy đâu.
8. Khi bạn đã thấy rõ một người mà không vạch trần họ, bạn sẽ hiểu được ý nghĩa của sự tha thứ.
9. Khi chán ghét một người mà không quay mặt lại với họ, bạn sẽ hiểu được tột cùng của sự tôn trọng. Trong cuộc sống, luôn luôn có người mà bạn không ưa, và cũng có những người không ưa bạn…
10. Bạn trưởng thành không phải bởi vì bạn sống được bao nhiêu năm hay trải qua bao nhiêu thất bại. Mà là bạn đã hiểu được sự buông bỏ, học được sự tha thứ và đã biết không tranh giành.
11. Thà cô độc, cũng không làm trái lương tâm. Thà rằng nuối tiếc, cũng không chấp nhận. Người ở trong trái tim ta, ta đối đãi như bảo vật. Người không ở trong trái tim ta, ta đối đãi qua loa. Xưa nay nhân duyên thường ngắn, sao có tình thâm!
12. Nếu đau khổ…không cần phải nói cho người khác biết. Người khác vĩnh viễn cũng không hiểu hết được cảm nhận của bản thân bạn đâu! Nếu đau khổ… hãy nhìn bầu trời một chút. Trời to như vậy, sẽ có thể bao dung hết nỗi ủy khuất của bạn.
13. Nếu đau khổ…có thể giả bộ mình vui sướng. Khi đã mang niềm vui đến cho người khác thì sẽ có thể quên được nỗi ưu thương của chính mình.
14. Ai chưa từng khổ sở, ai vẫn còn ghi nhớ. Quá khứ không trở lại, cần gì phải khổ sở nhớ về nó!
15. Cho dù là giả bộ, thì cũng phải giả bộ vui vẻ. Tự mình giả bộ một chút. Kỳ thực, con đường là tự mình đi. Và đau đớn đều là tự mình chịu đựng.
16. Người nên đến thì sẽ đến, người nên đi bạn không có cách nào giữ được. Đừng ép người, đừng ép mình. Đừng bận tâm đau lòng vì một chuyện. Buông bỏ chấp nhận, vạn sự tùy duyên. Đây mới chính là cuộc sống.

Thực ra nó là thước đo; hoặc mực thước để uốn nắn hàng ngày cho bản thân đừng rơi vào tuyệt địa thôi.
chứ làm được hết luôn cũng khó; rồi như tml nào nói; là nói thì dễ; làm mới khó....

chính vì khó thì mới cần làm; và tml nào làm được thì value của thằng ấy nó vượt hơn (ví dụ thế)

còn loại cứ buông xuôi, đéo cố gắng mỗi ngày, thì sẽ thành buông thả, rồi loại ăn bám người khác nữa... thì đéo xếp hạng rồi.
 
nổ con mẹ mày đi, mõm lồn Phùng Cảnh à

Klq nhưng tml mày có quả avar con kia khóc lóc quay vid vui đéo thể tả được.
cho tao xin inf con mặt dài ấy; để tao đi nó vài shot; tao hứa sẽ report đầy đủ ảnh vid cho các tml
 
1. Nói được làm được. Không làm được thì làm ơn im lặng, tiếp thu...
2. Khó khăn đầy rẫy ra đấy. Muốn thành công thì học cách vượt qua nó, kiên trì và bớt than thở. Ngoài đường đầy kẻ suốt ngày chỉ biết than thở, làm thì chẳng làm.
3. Bớt sợ. Cái đáng sợ thì không sợ, đi ngoài đường dù chỉ một giây cũng cố mà vượt lên người khác, tự nhủ tai nạn nó không tìm đến với mình đâu. Còn cơ hội đến thì chỉ nhanh hơn một giây để chớp lấy thôi cũng sợ: Muốn có công việc mà không dám nộp CV, muốn có kinh nghiệm thì lại sợ đi làm ảnh hưởng việc học thay vì học cách kiểm soát thời gian thật hiệu quả.
4. Muốn có nhiều thứ nhưng lại sợ mất sức. Thấy người ta năng động, tham gia cái này cái kia, làm ở chỗ này chỗ kia thì ngưỡng mộ, cũng mong ước sẽ được như vậy. Nhưng lại sợ mệt, mất sức, mất thời gian nên thôi.
5. Bớt sĩ diện hão. Ở nhà như công chúa, hoàng tử, được ba mẹ chăm chút từng chút một. Ra đường làm việc không ra hồn bị góp ý là mặt nặng mày nhẹ, nước mắt lưng tròng, ấm ức thấy phát mệt. Muốn thành công, muốn tiến xa thì phải học cách tiếp thu, hãy xem đó là cơ hội để phát triển. Vì thật ra khi bạn không làm được việc thì người ta cũng không quan tâm lắm đến lòng tự trọng của bạn đâu.
Muốn nhắn nhủ: Mạnh mẽ lên!
6. Học cách nói những gì cần nói. Suy nghĩ tất cả những gì bạn nói nhưng đừng nói tất cả những gì bạn suy nghĩ.
7. Đã muốn làm cái gì thì hãy thật quyết liệt với nó. Còn nhắm mình là đứa hay chán nản, hay bỏ dở giữa chừng thì nói ít lại. Đừng có oang oang với mọi người, nói khí thế rồi khi vô làm thì không đâu vào đâu. Còn trẻ mà, nên đừng để người ta gắn cho mình cái mác "hay bỏ con giữa chợ", chẳng ai muốn làm việc hay hợp tác với người như vậy đâu.
8. Khi bạn đã thấy rõ một người mà không vạch trần họ, bạn sẽ hiểu được ý nghĩa của sự tha thứ.
9. Khi chán ghét một người mà không quay mặt lại với họ, bạn sẽ hiểu được tột cùng của sự tôn trọng. Trong cuộc sống, luôn luôn có người mà bạn không ưa, và cũng có những người không ưa bạn…
10. Bạn trưởng thành không phải bởi vì bạn sống được bao nhiêu năm hay trải qua bao nhiêu thất bại. Mà là bạn đã hiểu được sự buông bỏ, học được sự tha thứ và đã biết không tranh giành.
11. Thà cô độc, cũng không làm trái lương tâm. Thà rằng nuối tiếc, cũng không chấp nhận. Người ở trong trái tim ta, ta đối đãi như bảo vật. Người không ở trong trái tim ta, ta đối đãi qua loa. Xưa nay nhân duyên thường ngắn, sao có tình thâm!
12. Nếu đau khổ…không cần phải nói cho người khác biết. Người khác vĩnh viễn cũng không hiểu hết được cảm nhận của bản thân bạn đâu! Nếu đau khổ… hãy nhìn bầu trời một chút. Trời to như vậy, sẽ có thể bao dung hết nỗi ủy khuất của bạn.
13. Nếu đau khổ…có thể giả bộ mình vui sướng. Khi đã mang niềm vui đến cho người khác thì sẽ có thể quên được nỗi ưu thương của chính mình.
14. Ai chưa từng khổ sở, ai vẫn còn ghi nhớ. Quá khứ không trở lại, cần gì phải khổ sở nhớ về nó!
15. Cho dù là giả bộ, thì cũng phải giả bộ vui vẻ. Tự mình giả bộ một chút. Kỳ thực, con đường là tự mình đi. Và đau đớn đều là tự mình chịu đựng.
16. Người nên đến thì sẽ đến, người nên đi bạn không có cách nào giữ được. Đừng ép người, đừng ép mình. Đừng bận tâm đau lòng vì một chuyện. Buông bỏ chấp nhận, vạn sự tùy duyên. Đây mới chính là cuộc sống.
Cái rì thế lày, 6 điều bác dạy công an đánh đàn à. :))
 
Klq nhưng tml mày có quả avar con kia khóc lóc quay vid vui đéo thể tả được.
cho tao xin inf con mặt dài ấy; để tao đi nó vài shot; tao hứa sẽ report đầy đủ ảnh vid cho các tml
Elly Trần đấy mày địt xong nuôi nó luôn thì nó lại mừng quá
 
Thằng Lồn này toàn triết lý cái đéo gì ấy. Mấy thằng trộm cắp nghiện hút hiv hay nói thế này lắm!
 
1. Nói được làm được. Không làm được thì làm ơn im lặng, tiếp thu...
2. Khó khăn đầy rẫy ra đấy. Muốn thành công thì học cách vượt qua nó, kiên trì và bớt than thở. Ngoài đường đầy kẻ suốt ngày chỉ biết than thở, làm thì chẳng làm.
3. Bớt sợ. Cái đáng sợ thì không sợ, đi ngoài đường dù chỉ một giây cũng cố mà vượt lên người khác, tự nhủ tai nạn nó không tìm đến với mình đâu. Còn cơ hội đến thì chỉ nhanh hơn một giây để chớp lấy thôi cũng sợ: Muốn có công việc mà không dám nộp CV, muốn có kinh nghiệm thì lại sợ đi làm ảnh hưởng việc học thay vì học cách kiểm soát thời gian thật hiệu quả.
4. Muốn có nhiều thứ nhưng lại sợ mất sức. Thấy người ta năng động, tham gia cái này cái kia, làm ở chỗ này chỗ kia thì ngưỡng mộ, cũng mong ước sẽ được như vậy. Nhưng lại sợ mệt, mất sức, mất thời gian nên thôi.
5. Bớt sĩ diện hão. Ở nhà như công chúa, hoàng tử, được ba mẹ chăm chút từng chút một. Ra đường làm việc không ra hồn bị góp ý là mặt nặng mày nhẹ, nước mắt lưng tròng, ấm ức thấy phát mệt. Muốn thành công, muốn tiến xa thì phải học cách tiếp thu, hãy xem đó là cơ hội để phát triển. Vì thật ra khi bạn không làm được việc thì người ta cũng không quan tâm lắm đến lòng tự trọng của bạn đâu.
Muốn nhắn nhủ: Mạnh mẽ lên!
6. Học cách nói những gì cần nói. Suy nghĩ tất cả những gì bạn nói nhưng đừng nói tất cả những gì bạn suy nghĩ.
7. Đã muốn làm cái gì thì hãy thật quyết liệt với nó. Còn nhắm mình là đứa hay chán nản, hay bỏ dở giữa chừng thì nói ít lại. Đừng có oang oang với mọi người, nói khí thế rồi khi vô làm thì không đâu vào đâu. Còn trẻ mà, nên đừng để người ta gắn cho mình cái mác "hay bỏ con giữa chợ", chẳng ai muốn làm việc hay hợp tác với người như vậy đâu.
8. Khi bạn đã thấy rõ một người mà không vạch trần họ, bạn sẽ hiểu được ý nghĩa của sự tha thứ.
9. Khi chán ghét một người mà không quay mặt lại với họ, bạn sẽ hiểu được tột cùng của sự tôn trọng. Trong cuộc sống, luôn luôn có người mà bạn không ưa, và cũng có những người không ưa bạn…
10. Bạn trưởng thành không phải bởi vì bạn sống được bao nhiêu năm hay trải qua bao nhiêu thất bại. Mà là bạn đã hiểu được sự buông bỏ, học được sự tha thứ và đã biết không tranh giành.
11. Thà cô độc, cũng không làm trái lương tâm. Thà rằng nuối tiếc, cũng không chấp nhận. Người ở trong trái tim ta, ta đối đãi như bảo vật. Người không ở trong trái tim ta, ta đối đãi qua loa. Xưa nay nhân duyên thường ngắn, sao có tình thâm!
12. Nếu đau khổ…không cần phải nói cho người khác biết. Người khác vĩnh viễn cũng không hiểu hết được cảm nhận của bản thân bạn đâu! Nếu đau khổ… hãy nhìn bầu trời một chút. Trời to như vậy, sẽ có thể bao dung hết nỗi ủy khuất của bạn.
13. Nếu đau khổ…có thể giả bộ mình vui sướng. Khi đã mang niềm vui đến cho người khác thì sẽ có thể quên được nỗi ưu thương của chính mình.
14. Ai chưa từng khổ sở, ai vẫn còn ghi nhớ. Quá khứ không trở lại, cần gì phải khổ sở nhớ về nó!
15. Cho dù là giả bộ, thì cũng phải giả bộ vui vẻ. Tự mình giả bộ một chút. Kỳ thực, con đường là tự mình đi. Và đau đớn đều là tự mình chịu đựng.
16. Người nên đến thì sẽ đến, người nên đi bạn không có cách nào giữ được. Đừng ép người, đừng ép mình. Đừng bận tâm đau lòng vì một chuyện. Buông bỏ chấp nhận, vạn sự tùy duyên. Đây mới chính là cuộc sống.
Như cặc
 
11. Thà cô độc, cũng không làm trái lương tâm. Thà rằng nuối tiếc, cũng không chấp nhận. Người ở trong trái tim ta, ta đối đãi như bảo vật. Người không ở trong trái tim ta, ta đối đãi qua loa. Xưa nay nhân duyên thường ngắn, sao có tình thâm!

số 11 sai tòe mõm

xh này mày càng lương thiện mày càng ăn shit

tao đã từng là 1 thằng có suy nghĩ sống đạo đức, lương tâm đặt lên đầu, nhưng sau khi ra đời mới thấy dkm đạo đức chỉ là 1 đống những nguyên tắc vớ vẩn của bọn cai trị đăt ra để quản lý và đè nén dân đen thôi

sau khi trả thù 1 thằng đồng nghiệp chơi bẩn tao thì tao thấy hạnh phúc và thỏa mãn, dù cách tao trả thù hơi vô nhân tính =))
 
T lại thích văn học Việt Nam chứ đéo thích đọc mấy cái sách tự giúp mình này
 

Có thể bạn quan tâm

Top