Theo suy nghĩ của t thì thấy bản chất thằng Mỹ nó “vỡ nợ” kiểu éo gì đc. Đúng theo kiểu “vỡ nợ” là không có tài sản đủ thanh khoản để trả nợ ấy.
Các bố cứ đặt ra “Trần nợ công” để cho thế giới thấy là t cũng có kiểm soát việc phát hành tiền, ko phải bừa bãi…. Phải nâng lên đặt xuống lắm.
Bỏ qua vật trung gian là đồng tiền USD (Thực ra là khế ước nhận nợ của Mỹ) đi. Thì với nền kinh tế tiêu dùng của Mỹ hiện tại… Mỹ đang “vay nợ” rất nhiều của cái vật chất từ các nước đang phát triển trên thế giới.
Và thứ Mỹ dùng để trả nợ cho các nước đó là: công nghệ, cơ hội phát triển, cơ hội làm ăn kinh tế với khối Âu, Mỹ cùng các đệ.
Khi bạn vay bằng những thứ có thể cân đo đong đếm được (tài nguyên, khoáng sản, giờ công lao động) và bạn trả bằng những thứ khá trừu tượng như kiểu bản quyền công nghệ có thể định giá tùy theo và có thời hạn do mình tự định ra thì bạn vỡ nợ thế éo nào đc.
Hơi giống mấy “đại gia” huy động tiền của dân xung quanh xong bảo vỡ nợ, t nợ mày 2 tỷ, thôi, có mảnh đất này mày giữ tạm (thực tế mảnh đất 1 tỷ) …. Xong sau ấy đại gia vẫn kinh doanh đều đều, vẫn ăn chơi đú đởn như bt… đc vài năm lại 1 vòng quay mới, có khi đại gia ấy lại mua lại chính suất đất gán nợ kia với giá 1 tỷ 2.
Khác ở chỗ là các “tài sản” mà Mỹ nó có thể dùng để đưa điều kiện gán nợ là những thứ rất ít thằng có thể thay thế.
Nên rất may là thằng Mỹ nó ko tuyên bố vỡ nợ, chứ nó tuyên bố vỡ nợ thì yên tâm là tài sản mỗi quốc gia chủ nợ lại hụt đi nhiều nhiều để đổi lấy 1 ít ít quyền lợi “cứu thằng đại gia Mỹ” , hòng sau ấy tiếp tục làm ăn, tiếp tục đc cơ hội chơi với đại gia.