Câu chuyện Mỹ nó như biểu đồ hình sin, phải xét thêm bối cảnh nữa.
Lúc ww2 đấm nhau nó có lý do chính đáng (nhật khơi mào trc vụ tcc) nên gom dân đc. Và càng hợp lý hơn ở chỗ nếu ko gom dân gốc nhật sẽ bị dân mỹ ức hiếp, trả đũa, racist mọi nơi nên cũng đành ngoan ngoãn chui vô trại.
Cho đến trc khi tham chiến ở VN thì mọi cuộc chiến Mỹ nhảy vào đều ở phe chính nghĩa hoặc kết thúc nhanh chóng. Nên Mỹ ko hình dung đc sức mạnh của truyền thông phản chiến. Sau ctvn, ăn quả đau vì tự do báo chí nên mới thay đổi và bóp lại, kiểm soát như bây giờ.
Còn nói về trí thức phải hiểu 1 điều quan trọng là trí thức ngày xưa ko có internet nên có giỏi tới đâu cũng chỉ biết về phe đối lập 1 cách mù mờ qua sách báo. Mà thằng nào lần đầu chưa biết gì đọc quyển CNXH nghe câu "làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu" lại chẳng bắn tung tóe

Nên ko thể lấy cái tầm nhìn 2023 ra trách họ được. Họ "tưởng" họ đang theo đuổi 1 thứ gì đó cao đẹp, tuyệt vời thôi. Chuyện rất bình thường. Mỹ những năm 45-55 sau chiến tranh giới trí thức cũng chìm vào giấc mơ cs, hay chính những người lính bắc đang đổ xương máu cũng tin tưởng thắng Mỹ, độc lập là cncs sẽ thành hiện thực. Có ai đủ tài giỏi để thấy đc tương lai đâu?