Tao thời nhỏ, đọc Hán Sở thì thích Lưu Bang, dc sử tô vẽ tốt cả, là người thành công.
Lúc thanh niên thì thích Hàn Tín hơn, tài năng khỏi bàn, ai cũng công nhận, muốn chiêu mộ, vì theo phe nào là phe đó thắng.
Hồi qua 30 tuổi chút, thì lại thích Trương Lương hơn hết, cũng tài năng nhưng làm việc âm thầm, ko vì danh lợi lắm. Biết lòng người, thời thế để lúc theo, lúc bỏ, ko hại đến mình.
Giờ cũng thích Hạng Vũ, dc làm việc theo ý mình, thành công cũng dc, thất bại cũng dc, kệ mẹ đánh giá người ngoài. hết lòng vì đam mê. Và có chút thương cảm / thông cảm cho Phạm Tăng, suy nghĩ cho người khác quá nhiều, nhìn dc kết cục nhưng đau lòng là ko thể làm gì thay đổi nó vì mình cũng ko phải người ra quyết định.