Quy hoạch Hà Nội đúng kiểu “đỉnh cao trí tuệ nhân tạo… nhưng thiếu não người thật”.
Các khu “đô thị mới” mọc lên như nấm sau mưa — chỉ có điều là nấm độc: bê tông tràn lan, phân lô chằng chịt, đường thì bé hơn hẻm nhà người ta, xe ô tô lách vào phát là kẹt cả phường. Tệ nhất là Hoàng Mai, kế tới Thanh Xuân, Giờ thì tới mạn Từ Liêm, Đường quy hoạch kiểu xương cá, làm tắc liên tọi, chính ra khu phố cổ lại ít tắc. Mấy cái đường to vật vã chính ra lại tắc càng kinh... thà làm 4 đường cỡ vừa 1 chiều giao thông sẽ xuôi hơn là nó gom thành đại lộ kiểu Xã Đàn, chỉ cần 1 vài xe sang đường là tắc cả đám.
Từ làng Huyện, Hoàng Mai, Thanh Xuân giờ thành khu “ổ chuột hiện đại”: nhà tầng san sát, ngóc ngách lắt léo, đi lạc ba lần là thành cư dân chính thức luôn. Giao thông thì như mê cung, trường học với bệnh viện mọc ít hơn quán bún chửi.
Còn mấy cái đề án chuyển trường đại học ra khỏi nội thành? Xin thưa, 30 năm rồi vẫn nằm trên giấy, chắc đang chờ… di dời sang kiếp sau.
Đã thế, xây khu dân cư mới mà quên mất chuyện thoát nước. Mưa cái là Hà Nội lập tức cosplay Venice, người dân bơi SUP đi làm, lũ trẻ câu cá trước cửa nhà.
Tóm lại, ba chục năm quy hoạch mà cứ như đùa. Các đời lãnh đạo thành phố chắc để lại “di sản ngập lụt và tắc đường” cho con cháu ngàn đời sau — khỏi cần xây bảo tàng, cứ sống trong hiện tại là thấy đủ rồi.