Rau muống. Chả hiểu vì nhẽ gì mà khi nói đến cọng rau muống thì thiên hạ lại vè câu:
Ai ơi đừng lấy Bắc Kỳ
Nó ăn rau muống... nó lì như trâu.
Hồi còn bé, tôi nghe mẹ kể về cái kỳ thị dân Nam đối với dân Bắc, vì thế mới có chữ Bắc Kỳ ra đời. Bắc không sao lại có thêm Kỳ là chửi khéo nhau đấy. Bắc di cư năm 54 chín nút thường tụ lại ở theo một vùng như Phú Nhuận, Lăng Cha Cả, Hố Nai, Cái Sắn, Xóm Mới... Cũng chỉ vì sống kết đoàn mới không bị ăn hiếp khi tay trắng lập nghiệp. Mẹ bảo là khổ với mấy tụi con nít miền Nam, chúng thích chọc ghẹo và nhái giọng các Bà Bắc, các Bà chửi thì chúng chỉ biết cười nhăn răng sún mà nhái thôi. Còn rau muống thì sao nhỉ? Cớ sao gán ghép cọng rau vào dân tộc tính? Trong khi rau muống được trồng khắp nơi ở các xứ nhiệt đới... Đúng là nhìn mặt mà bắt hình dong, long nhong nói phét hi hi....
Rau muống ở quê thứ 2 của mình thì đắt lắm nha, mùa hè còn $1.49 cho 1/2 kí lô, mùa đông là mắc mùng luôn vì bởi $4 cho 1/2 kí nô. Nghèo ăn thịt, sang ăn rau là vậy. Tháng 10 thì giá cũng chưa đến nỗi ngắm trăng, nên tôi mới rinh về một bó to, ăn cho thoả mỡn, cho bù những ngày đông lạnh teo mắc mỏ.
Rau muống xào tỏi thịt bò thơm ngon bổ dưỡng, 1/2 tiếng thôi là có ngay đĩa rau xào nóng hổi cho cơm chiều. Đi cày về là nhào vào bếp xắt thịt ướp, xong lặt rau, rửa sạch, luộc sơ và xào, để cọng rau muống xanh tươi, khi luộc nhớ cho vào chút muối và chờ đến hai sôi là nhắc ra ủ sơ đá là khi xào bảo đảm rau vẫn xanh rờn.
Nhà có khách, không cần lách cách. Một dĩa rau muống xào, một chén nước mắm ớt, một tô canh nước luộc rau dằm trái cà chua là có ngay bữa ăn mộc mạc và thân tình...