Cái này cần cả hai phía chứ.
Trước cấp 3 trg tao đi họp PH toàn ê tô thôi, kín mẹ sân trường nên nhiều khi có đứa nhà hoàn cảnh nó tự ái là phải. Trường tao toàn vậy à, đã thế còn lớp chuyên 1 nên khỏi bàn: Toàn bố mẹ công chức chủ tịch này bí thư kia, có vài người còn hẳn công ty riêng cơ mà. Phụ huynh lớp tao toàn trẻ, ăn mặc quần áo là lượt lắm. 37 đứa thì chắc chỉ 3-5 đứa là nhà bình thường, bố mẹ làm công ăn lương, dân tộc được cộng điểm ưu tiên điểm vùng miền. Nhà tao thì cũng bình thường, tầm trung không nghèo cũng chẳng giàu. Chơi với nhóm bạn mà trong đó có 1 đứa nghèo nhất, nó còn ăn trộm tiền, đồ của bọn tao để bớt nhục mà. Tiền hay đồ thì tao không đòi lại, nhưng tao công kích nó đến mức nó suy sụp tinh thần nhảy lầu lun (nhưng cũng thấp nên nó đéo chết, ngoài da thôi).
Đấy là môi trường, là hoàn cảnh, xấu hổ và tự ti là phần khách quan chứ không hoàn toàn do con trẻ. Cũng phải trách PH ko giáo dục tốt nó nữa, để nó có suy nghĩ lệch lạc và đua đòi. Tuy nhà tao cũng không phải khó khăn gì nhưng bố mẹ tao vẫn luôn dặn là thích gì cần gì muốn gì thì chia sẻ với họ chứ đừng ăn trộm, ăn cắp, đừng tự ti vì mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Những đứa như bọn tao thì chả sao đâu, đứa nào nghèo thật mà đú đởn cho bằng bọn tao mới là nguy đó. Lúc nó trộm tiền tao (không nhớ bao nhiêu nữa nhưng cũng ít chứ không nhiều), tao cứ ntin dò hỏi rồi gọi hẳn cho mẹ nó thì gia đình họ hoàn toàn bênh luôn. Còn doạ ngược tao là nếu tao dám làm gì nó thì sẽ không tha cho tao

Gia đình vậy thì nó càng được nước thôi, khó chiều người nghèo lắm.
Tự nhiên thấy tit này lại nhớ về lúc đó ghê. Cũng tầm tháng 5 như giờ