Ổ Quỷ Sau Màn Hình

Chương 1: Quán Net Cuối Hẻm


Thành phố vào cuối tháng Mười có gì đó là lạ. Không hẳn là lạnh, nhưng không khí luôn ẩm ướt, gió thổi nhẹ như thở dài sát mang tai, thỉnh thoảng khiến lưng rùng mình. Cây cối trên đường Nguyễn Xí rụng lá nhiều bất thường, từng chiếc vàng úa quét qua nền xi măng như xát muối lên thứ gì đó đã cũ nát và chờ mục rữa.


Tối hôm ấy, Nam cùng nhóm bạn — Thắng, Linh, Minh và Huy — đang lang thang tìm chỗ chơi game sau giờ học. Quán net quen gần trường lại bảo trì, còn mấy quán khác thì chật kín người hoặc giá cắt cổ. Cả nhóm đang đứng chần chừ thì một bà cụ bán vé số đi ngang, giọng khàn khàn lạ lẫm, cất lên:

“Tụi bây muốn chơi net hả… trong hẻm kia có quán rẻ lắm, có điều đừng chơi khuya quá…”
Không ai trả lời. Bà cụ đã lững thững đi mất hút như sương tan. Cả nhóm nhìn theo rồi bất giác quay lại nhìn hẻm nhỏ mà bà chỉ. Con hẻm tối om, không đèn, nằm giữa hai bức tường đầy rêu và cũ kỹ như thuộc về thế giới khác.


“Thôi kệ, vào thử coi. Biết đâu có net xịn giá rẻ,” Thắng cười, gật đầu đi trước.


Nam do dự. Trong lòng có gì đó khẽ nhói — như tiếng chuông nhỏ ngân lên trong tai — nhưng rốt cuộc vẫn bước theo sau, bàn tay nắm chặt điện thoại, pin chỉ còn 12%.

Con hẻm hẹp như khe đá, mùi ẩm mốc xộc vào mũi. Dưới chân họ, nền gạch cũ nứt toác, xen lẫn những mảng rêu như da thịt của cái gì đang sống. Một bóng đèn tuýp dài, treo lủng lẳng, bật chớp tắt liên tục như sắp rơi. Phía cuối hẻm, ánh đèn LED xanh mờ le lói hắt ra từ cánh cửa kính bụi mờ.

“CyberNet 1999 – Gaming & Internet”

Biển hiệu gãy mất nửa chữ, đung đưa nhẹ trong gió dù không ai thấy gió đến từ đâu.
Cửa kính kêu két khi Minh đẩy vào. Không ai đứng quầy. Phía sau là một không gian lặng ngắt, chỉ có tiếng quạt máy quay vòng và âm thanh bíp mỗi khi ai đó bước lên cảm biến.


Có khoảng 15 dãy máy, mỗi dãy 4 máy tính. Màn hình LCD mờ mờ, ánh sáng nhạt đến lạnh sống lưng. Một mùi gì đó rất nhẹ nhưng khó chịu lan trong không khí – như… sắt gỉ pha với hơi người bị nhốt quá lâu.


“Ê, có ai không?” Thắng gọi to.


Một người đàn ông từ phía sau màn rèm bước ra, mặt trắng bệch như chưa từng thấy ánh sáng, ánh mắt thâm quầng, cười nhạt:

“Chơi bao lâu…?”
Giọng hắn khô khốc, vô cảm, như thể không phải đang nói chuyện mà là đọc lại một câu thoại cũ kỹ.


“Bốn tiếng, năm máy,” Huy đáp. Không ai để ý người đàn ông ấy chưa từng chớp mắt.
Cả nhóm tản ra. Nam chọn một máy gần tường. Vừa bật máy lên, màn hình hiện chữ "Khởi động lần cuối: 04/11/2009" — hơn 10 năm trước. Vậy mà máy vẫn mượt, game cài sẵn đầy đủ.


Tuy nhiên, ngay khi vào game, Nam có cảm giác bị nhìn từ phía sau màn hình, như có cặp mắt theo dõi mỗi chuyển động của mình. Anh quay lại — không có ai. Phía sau chỉ là bức tường đen với vết ố như bàn tay ai đó từng chạm vào nhiều lần.


Màn hình giật nhẹ một cái.


Tai nghe vang lên cạch cạch, như tiếng gõ nhẹ từ trong máy.

"Nam…"
Anh giật bắn. Trên màn hình game bỗng hiện dòng chữ "Nam, đừng rời mắt khỏi màn hình..."


Nam toát mồ hôi. Đây không phải chat box. Không có ai online. Không có bạn. Không ai biết tên anh ngoài nhóm bạn và chủ quán. Nhưng người chủ kia vẫn đứng ở quầy, không động đậy, vẫn cười nhạt, mắt mở trừng trừng về phía Nam.
Khoảng gần 2 tiếng sau, Linh hét lên từ dãy máy bên kia.


“Có ai vừa sờ tóc tao không?!” – cô quay phắt lại – nhưng phía sau chỉ là bức vách gỗ bị mối ăn nham nhở.


Không ai đụng vào cô. Mọi người đang đắm chìm trong trận game. Nhưng ai cũng nhận ra từ lúc vào đây, không còn nghe tiếng chuột lách cách, không có tiếng gõ bàn phím. Chỉ có âm thanh đều đều phát ra từ hệ thống… như tiếng thở của ai đó bị giam lâu ngày.
Lúc gần rời đi, Nam quay sang máy số 13 — chiếc máy duy nhất không ai chọn. Màn hình nó vẫn sáng dù không có ai ngồi, game đang chạy dang dở. Trên màn hình là một nhân vật mặc hoodie đứng giữa con phố quen quen — chính là khu vực gần trường họ. Mặt nhân vật không rõ, chỉ có vệt đen mờ, nhưng dường như… nó đang nhìn thẳng vào anh, như biết anh là ai.

PING!

Tin nhắn hiện lên:

"Mày đã vào đây rồi, không dễ ra đâu..."


Khi cả nhóm rời quán, họ nhận ra điện thoại không có sóng, không có Wi-Fi, không chụp được tấm hình nào trong quán. Còn chiếc biển hiệu phía ngoài — đã biến mất.


Chỉ còn lại một bức tường gạch phủ rêu.
 
Chương 2: Màn Hình Thứ 13
Nam trở về nhà vào khoảng gần 1 giờ sáng. Không một tiếng động trong khu trọ, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt hắt qua khe cửa sổ, kéo dài thành những vệt dài như móng tay ai đó cào lên tường. Anh cố nhắm mắt ngủ, nhưng mọi thứ xảy ra ở quán net cứ hiện lên như một đoạn băng không thể dừng: ánh sáng chập chờn, tiếng bàn phím gõ lạch cạch dù không ai ngồi, và gương mặt chết chóc phản chiếu trong màn hình.


Anh bật dậy, tim đập nhanh, mồ hôi lạnh rịn ướt lưng áo. Nhìn đồng hồ — 3:12 sáng.


Đúng lúc ấy, chiếc laptop trên bàn tự động bật sáng. Anh không chạm vào, không hề cài đặt tự bật máy. Màn hình đen, rồi hiện lên một cửa sổ trắng trống trơn, duy nhất một dòng chữ đỏ nhỏ đang chớp nháy:

“Đừng để màn hình số 13 sáng lúc 3:13.”
Ngay sau đó, máy tắt ngúm như chưa từng mở.


Nam ngồi bất động. Lưng anh lạnh toát, cổ họng khô khốc. Mọi thứ im phăng phắc, đến mức tiếng tích tắc đồng hồ cũng nghe rõ như búa gõ vào tai. Kim phút vừa dịch sang một nấc nhỏ — 3:13.


Bóng điện trên trần phòng chớp một cái rồi tắt phụt.


Tiếng gõ phím vang lên đâu đó — tách… tách… tách… — chậm rãi, đều đặn như có ai đang gõ từng ký tự bằng móng tay.


Nam run rẩy tiến lại gần chiếc laptop vẫn đang tắt. Nhưng tiếng gõ vẫn tiếp tục. Anh chồm người mở nắp máy ra lần nữa. Màn hình vẫn đen. Nhưng trong một tích tắc, phản chiếu lên từ lớp kính đen lì của màn hình là hình bóng một người đang ngồi phía sau anh, đầu cúi gằm, tóc phủ kín mặt.


Nam quay phắt lại.


Không có ai.


Phòng vẫn trống, vẫn tối. Nhưng có mùi gì đó. Nồng nặc, ngai ngái như mùi tóc cháy quyện với mùi sắt gỉ. Mùi máu cũ.


Nam bật đèn bàn, run rẩy thắp lên ánh sáng mong manh. Anh không dám ngủ nữa.


Sáng hôm sau, anh đến lớp, tìm gặp Thắng và Minh. Họ trông cũng không khá hơn. Mắt đỏ kè, vẻ mặt phờ phạc. Vừa thấy Nam, Thắng nói nhỏ, như sợ ai nghe thấy:

“Tối qua... máy tính trong phòng tao tự bật. Tự hiện lên hình mày đang ngồi ở máy 13, dù rõ là mày đứng cạnh tao hôm đó.”

Minh chen vào:
“Tao thì mơ thấy... một người mặc áo hoodie, mặt không có mắt, không có miệng. Nó ngồi ngay máy 13. Xong từ từ quay lại nhìn thẳng vào tao.”
"Nó không nói gì. Nhưng hình như... tao nghe được tiếng nó thì thầm trong đầu: ‘Tới lượt mày rồi.’”


Họ nhìn nhau, rồi im lặng.


Trưa hôm đó, Linh không đến lớp. Ban đầu họ nghĩ cô ngủ quên, nhưng đến chiều, nhóm nhắn tin không ai trả lời. Gọi điện thì thuê bao không liên lạc được. Đến tối, Minh mới phát hiện trong điện thoại có tin nhắn từ Linh — thời gian gửi là 3:13 sáng.

“Tao thấy ai đó đang ngồi trong phòng... quay lưng lại... nhưng rõ ràng phòng chỉ có tao. Tao nghĩ nó là tao... hay là cái gì đó từng là tao. Máy 13 vẫn sáng... vẫn gõ... không dừng lại.”

Cả nhóm lập tức kéo đến phòng trọ của Linh.


Cửa phòng khóa ngoài. Không có dấu hiệu đột nhập. Chủ nhà nói cô rời đi từ sớm nhưng không quay lại. Họ gọi mãi, gõ cửa mãi không ai trả lời. Minh lấy chìa khóa dự phòng do chủ nhà giữ, mở cửa.


Căn phòng lạnh lẽo kỳ lạ, dù là giữa tháng 4 nóng nực. Không khí bên trong như một chiếc tủ đông mở ra. Trên bàn, chiếc máy tính vẫn còn mở — chỉ có một cửa sổ đen ngòm, ghi dòng chữ đỏ rực:

“Người đầu tiên đã được chọn.”

Phía dưới, góc màn hình, thời gian hiện rõ: 3:13:13.


Nam nhìn quanh, và thấy một vết kéo lê dài, sâu bắt đầu từ chân bàn, dẫn ra sau tủ.


Họ kéo tủ ra.


Không có xác.


Chỉ có một mớ tóc dài rối bù, kèm một ít móng tay gãy dính máu khô, và một chiếc khăn trắng, như khăn tang, bị xé nát.


Huy lùi lại, tay run, miệng lắp bắp:

“Tao... tao đã thấy cái khăn này ở đâu rồi. Hôm đó, trong quán net, lúc mày đứng dậy Nam, ghế mày có dính cái khăn rách nát như vậy.”

Cả nhóm nín lặng.


Nam khẽ nói, gần như thì thầm:

“Tụi mình đã vào nhầm chỗ. Và tụi mình đã mang thứ gì đó ra khỏi đó rồi.”

Đêm hôm đó, Nam thức trắng. Mỗi lần anh chợp mắt, lại thấy căn phòng cũ ấy hiện về — máy số 13, ánh sáng nhấp nháy, và những gương mặt không mắt, không miệng, đang ngồi thành hàng, im lặng nhìn anh qua màn hình.


Một gương mặt giống hệt anh.


Đồng hồ chỉ 3:13.


Màn hình tự động bật sáng.


Màn hình hiện lên khung chat:

“Người thứ hai sẽ đến vào đêm mai."
“Hãy chọn đi: ai trong số bọn mày?”
 
Chương 3: Trận game không thoát

Trưa hôm sau, cả nhóm họp mặt ở quán cà phê quen, mặt ai cũng phờ phạc. Linh vẫn biệt tăm. Không gọi được, không nhắn được. Chủ trọ bảo cô ấy chưa quay về. Trong đầu Nam vẫn ám ảnh dòng chữ: “Người thứ hai sẽ đến vào đêm mai.”





Thắng đập tay xuống bàn, giọng khàn khàn:





“Tụi mình không thể ngồi chờ như vậy. Tao nói thật, có cái gì đó đang theo dõi từng đứa. Không làm gì thì đứa tiếp theo sẽ là tụi mình.”





Minh gật đầu, tay nắm chặt điện thoại, như thể sợ nó sẽ tự sáng lên lúc nào không hay. Huy thì cứ nhìn ra cửa, mắt láo liên, hoảng hốt như một con thú bị dồn đến chân tường.





Nam trầm ngâm, rồi nói khẽ:





“Tụi mình phải quay lại đó. Cái quán net. Tụi mình cần biết chính xác đã xảy ra chuyện gì. Linh biến mất sau khi thấy màn hình số 13 sáng. Chúng ta phải kiểm tra nó.”





Không ai phản đối. Có một sự im lặng đáng sợ bao trùm cả nhóm. Như thể tất cả đều biết rằng quay lại đó là điều tối kỵ, là thứ cuối cùng họ nên làm. Nhưng cũng như con thiêu thân bị mê hoặc bởi ánh sáng, họ không thể dừng lại.





Tối hôm đó, họ chuẩn bị kỹ lưỡng: đèn pin, gậy sắt, bùa trừ tà mà Thắng lấy từ chùa trên quê, thậm chí Minh còn đem theo máy ghi âm và một máy quay cũ. Họ quay lại cái hẻm tối, nơi có căn nhà mang số 213 — quán net cũ nát.





Cánh cửa kính vỡ nát vẫn như hôm trước. Bên trong im ắng. Nhưng kỳ lạ là đèn vẫn sáng, máy vẫn chạy, như thể nơi này chưa từng bị bỏ hoang.





Nam bước vào trước. Mọi thứ… không đúng.





Không còn mạng nhện. Không còn bụi phủ. Những chiếc máy tính sáng trưng, chuột vẫn phát đèn LED, quạt chạy vù vù.





Một trận game đang được chạy dang dở ở máy số 13.





Họ bước đến, nhìn vào màn hình. Là một bản đồ quen thuộc trong game FPS mà nhóm từng chơi cùng nhau — nhưng có gì đó sai lệch. Bản đồ mờ mịt sương, tối sẫm, không có người chơi khác ngoài năm nhân vật đứng chụm lại một chỗ.





Bốn trong số đó… trông giống hệt Nam, Thắng, Minh, và Huy.





Nhân vật còn lại thì xoay lưng lại.





Nam đưa tay định tắt máy, nhưng con trỏ chuột tự động di chuyển, rê đến nút “JOIN MATCH”.





Một tiếng “tạch” nhẹ như móng tay gõ lên kính vang lên. Màn hình sáng rực. Cả bốn người bị kéo vào trong trận đấu. Không phải theo nghĩa bóng — là thật.





Mọi thứ tối sầm rồi sáng choang.





Nam tỉnh dậy trong một hành lang dài, xám xịt, vách tường loang lổ máu, đầy hình vẽ nguệch ngoạc những ký tự mà mắt người thường không thể hiểu. Trên tay anh là khẩu súng — loại giống hệt trong game. Nhưng nặng hơn, lạnh hơn, thật hơn.





Tiếng bước chân vọng vang đâu đó. Giày dẫm lên vũng máu còn ướt.





Tiếng hét.





Tiếng gọi:





“Nam! Tụi tao đang bị chia ra rồi! Mày ở đâu?”





Nam hét lên nhưng không ai đáp lại. Đèn nhấp nháy, hành lang dường như dài vô tận. Anh bước đi, từng bước nặng nề như đạp vào một giấc mơ bệnh hoạn. Trên tường có những dòng chữ nguệch ngoạc:





“Chơi tới cùng hoặc bị xóa.”





Phía trước có ánh sáng.





Anh rón rén lại gần, chỉ để phát hiện Minh đang đứng giữa căn phòng, lưng quay về phía anh. Trên màn hình máy tính kế bên, hiển thị dòng chữ:





“Người thứ hai đang chơi ván sinh tử.”





Nam gọi to:





“Minh! Ra khỏi đó!”





Minh không quay đầu.





Bất ngờ, một tiếng súng nổ, Minh gục xuống, máu bắn tung tóe lên màn hình.





Nam hét lên, chạy đến, nhưng chỉ kịp thấy cơ thể bạn mình tan biến thành từng mảnh dữ liệu như trong game bị xóa. Màn hình hiện lên:





“Người thứ hai: Đã rời trận.”





“Đã bị loại.”





Nam gục xuống, tay run rẩy. Anh cảm thấy không khí quanh mình co lại, lạnh đi, và tiếng loa từ xa vang lên:





“Trò chơi mới bắt đầu.”





“Người tiếp theo: Huy.”





Anh bật dậy, chạy về hành lang, tìm lối ra. Mỗi cánh cửa anh mở đều dẫn đến cùng một phòng — máy tính, màn hình, vết máu, và chiếc ghế trống chờ sẵn.





Tiếng chân chạy vọng lên phía sau.





Nam quay lại — Huy đang lao đến, mặt trắng bệch, quần áo rách tả tơi. Huy hét lên:





“Tao thấy Linh! Nó không còn là nó nữa đâu! Nó không nói gì… chỉ nhìn tao thôi… rồi cười… cười không có miệng!”





Trước khi Nam kịp phản ứng, ánh sáng chớp lên, Huy bị kéo thẳng vào phòng bên cạnh, cửa đóng sầm lại. Màn hình ngoài hiển thị:





“Đang chơi: Huy. Máy số 13.”





Tiếng gào thét. Tiếng nổ.





Sau vài phút, cửa bật mở.





Bên trong… trống rỗng.





Chỉ có hai vết chân máu rời khỏi phòng, kéo dài đến đâu đó trong bóng tối.





Tiếng loa cất lên lần nữa:





“Người thứ ba: Thắng.”





Nam bắt đầu khóc. Anh biết kết thúc rồi. Anh biết những người kia sẽ lần lượt biến mất như từng ký tự bị xóa khỏi văn bản. Anh chạy đi, tìm Thắng, nhưng không thấy. Chỉ còn anh, bóng tối và tiếng máy gõ vang dội trong đầu.





Tiếng bàn phím, tiếng chuột nhấn, và một câu quen thuộc hiện lên trên tường, bằng máu:





“Người cuối cùng không phải là người chơi…”





“…mà là người đang xem.”





Màn hình số 13 bỗng hiện lên gương mặt của Nam, như đang được quay trực tiếp. Nam nhìn thấy chính mình trong đó, đứng ngay căn phòng mình đang ở. Màn hình dần phóng to… phóng to… cho đến khi gương mặt ai đó khác đè lên gương mặt anh — một bản sao vặn vẹo, trống rỗng, không mắt, không miệng.





Và rồi tất cả tối sầm.





Nam mở mắt.





Anh đang ở trong phòng trọ.





Máy tính vẫn đang chạy. Màn hình hiện lên cửa sổ game, nhưng không có nút tắt. Chỉ có dòng chữ đỏ, máu chảy từng nét chữ:





“Mày đã vào trận.”





“Giờ đến lượt người xem.”
 
Top