DE-VN
Chú bộ đội
Các mày cứ yên tâm, khi hàng tồn kho, hàng không rõ xuất xứ, hàng nhái, hàng không hóa đơn đầu vào.....được tiêu thụ hết, thì các cửa cuốn sẽ được cuốn lên, các phản hàng sẽ được mở ra và công chuyện buôn bán sẽ trở lại bình thường với việc nộp thuế theo cách nhà nước muốn.
Kể từ khi xóa bỏ bao cấp, các mặt lờ tài phiệt, các tiểu thương hè phố, chợ vòm....đã quen với việc nộp phế trên doanh thu ước chừng. Mà ước chừng thì luôn là con số tối thiểu, còn tối đa thì cao vời vợi chỉ người bán mới biết. Tỉ dụ khi quần áo đầu vào được mua bằng cân, bánh kẹo nhập vào được tính theo công.....Nhưng khi bán ra thì vẫn theo bộ hay hộp thì lãi hẳn là không hề hẻo.
Xa hơn nữa, vĩ mô hơn nữa là khi các mặt Lồn tài phiệt, các tiểu thương chó, lợn thuê tới cả chục, trăm người lao động, nhưng không chịu chế tài bắt buộc phải đóng bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội cho người làm thuê, mà số tiền lẽ ra phải đóng cho nhà nước này lại chảy rất ngọt vào túi các con buôn, để rồi đẻ ra câu hỏi luôn không ai muốn có lời giải đáp là: "Tại sao dòng tài sản ngầm trong dân lúc nào cũng khủng?". Và tại sao nhiều mụ chỉ bán nước lèo, nhiều ông móc lốp lâu năm lại sở hữu cả đống tiền khủng? Giờ các thành phần này phải nộp theo doanh số thực thì gào lên như heo bị chọc tiết. Hiện tượng là thế nhưng bản chất chỉ là tuồng vì cả bên nộp lẫn bên thu đều đang diễn vãi lồn.
Trở về vấn đề phân phối thuế. Nếu người tàn tật, người không có khả năng lao động được nhà nước bảo trợ suốt đời từ thuế. Bảo hiểm y tế phủ hết toàn xã hội. Tất cả những người lao động (không phân biệt làm cho nhà nước hay tư nhân) khi hết tuổi lao động đều nhận được tiền hưu. Học sinh, sinh viên không phải đóng học phí. Các hiệp hội văn hóa, thể thao với cơ sở vật chất khang trang từ thuế mọc lên ở khắp các xã với phí thành viên gọi là có....thì khi đó cả con buôn và tá điền đều phải vui vẻ nâng ly và không thể khóc vì tiền phải nộp chảy ra từ túi gọi là nhiều.
Vâng, minh bạch, hai từ mà lũ dân ngu cu đen hàng ngày phải nghe lải nhải như cơm bữa từ Vua Tin Vịt hay các trang lề phải chính là nền tảng quyết định xã hội phát triển bền vững. Chừng nào trò chơi đuổi hàng bắt thuế. Quan còn tham, dân còn gian thì dĩ nhiên là bạch vẫn chưa minh và đừng hỏi tại sao chênh lệch giàu, nghèo còn dài khoảng cách và bất công như xã hội kỳ phong kiến súc vật.
Nếu trò trơi này không sớm chấm dứt thì khốn nạn nhất vẫn rơi vào người lao động vì việc làm bập bênh hoặc mất việc. Còn phường địa chủ cho thuê mặt bằng hay đám con buôn lâu niên thì vẫn chịu đòn tốt vì cả hai nhóm mặt Lồn này vẫn còn tích lũy khủng dư sức cò cưa trò lùng bắt với chú phỉnh.
Đúng lúc này khi mà hầu hết cửa cuốn sập. Thằng khùng nào lại mở ra treo hàng rõ xuất xứ, hoá đơn đầu vào đỏ loen loét như hành kinh, hàng xịn như thuốc chuột xách tay....có khi lại thắng lớn từ lũ khách đói nhu cầu.
Kể từ khi xóa bỏ bao cấp, các mặt lờ tài phiệt, các tiểu thương hè phố, chợ vòm....đã quen với việc nộp phế trên doanh thu ước chừng. Mà ước chừng thì luôn là con số tối thiểu, còn tối đa thì cao vời vợi chỉ người bán mới biết. Tỉ dụ khi quần áo đầu vào được mua bằng cân, bánh kẹo nhập vào được tính theo công.....Nhưng khi bán ra thì vẫn theo bộ hay hộp thì lãi hẳn là không hề hẻo.
Xa hơn nữa, vĩ mô hơn nữa là khi các mặt Lồn tài phiệt, các tiểu thương chó, lợn thuê tới cả chục, trăm người lao động, nhưng không chịu chế tài bắt buộc phải đóng bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội cho người làm thuê, mà số tiền lẽ ra phải đóng cho nhà nước này lại chảy rất ngọt vào túi các con buôn, để rồi đẻ ra câu hỏi luôn không ai muốn có lời giải đáp là: "Tại sao dòng tài sản ngầm trong dân lúc nào cũng khủng?". Và tại sao nhiều mụ chỉ bán nước lèo, nhiều ông móc lốp lâu năm lại sở hữu cả đống tiền khủng? Giờ các thành phần này phải nộp theo doanh số thực thì gào lên như heo bị chọc tiết. Hiện tượng là thế nhưng bản chất chỉ là tuồng vì cả bên nộp lẫn bên thu đều đang diễn vãi lồn.
Trở về vấn đề phân phối thuế. Nếu người tàn tật, người không có khả năng lao động được nhà nước bảo trợ suốt đời từ thuế. Bảo hiểm y tế phủ hết toàn xã hội. Tất cả những người lao động (không phân biệt làm cho nhà nước hay tư nhân) khi hết tuổi lao động đều nhận được tiền hưu. Học sinh, sinh viên không phải đóng học phí. Các hiệp hội văn hóa, thể thao với cơ sở vật chất khang trang từ thuế mọc lên ở khắp các xã với phí thành viên gọi là có....thì khi đó cả con buôn và tá điền đều phải vui vẻ nâng ly và không thể khóc vì tiền phải nộp chảy ra từ túi gọi là nhiều.
Vâng, minh bạch, hai từ mà lũ dân ngu cu đen hàng ngày phải nghe lải nhải như cơm bữa từ Vua Tin Vịt hay các trang lề phải chính là nền tảng quyết định xã hội phát triển bền vững. Chừng nào trò chơi đuổi hàng bắt thuế. Quan còn tham, dân còn gian thì dĩ nhiên là bạch vẫn chưa minh và đừng hỏi tại sao chênh lệch giàu, nghèo còn dài khoảng cách và bất công như xã hội kỳ phong kiến súc vật.
Nếu trò trơi này không sớm chấm dứt thì khốn nạn nhất vẫn rơi vào người lao động vì việc làm bập bênh hoặc mất việc. Còn phường địa chủ cho thuê mặt bằng hay đám con buôn lâu niên thì vẫn chịu đòn tốt vì cả hai nhóm mặt Lồn này vẫn còn tích lũy khủng dư sức cò cưa trò lùng bắt với chú phỉnh.
Đúng lúc này khi mà hầu hết cửa cuốn sập. Thằng khùng nào lại mở ra treo hàng rõ xuất xứ, hoá đơn đầu vào đỏ loen loét như hành kinh, hàng xịn như thuốc chuột xách tay....có khi lại thắng lớn từ lũ khách đói nhu cầu.