Hôm nay, đang lướt mạng xã hội, đọc mấy bài về chính trị, tự nhiên thấy một thằng quote câu nghe mà ngứa đít: “Chế độ độc tài ngon khi lãnh đạo có tài, còn dân chủ chỉ ổn khi dân chúng hiểu biết.” Nghe qua thì tưởng deep, đúng không? Nhưng mà khoan, cái này có gì mới đâu? Chỉ là hai luận điệu cũ rích được diễn đạt kiểu hoa mỹ thôi!
Luận điệu thứ nhất: Muốn xã hội tiến nhanh thì phải có độc tài “sáng suốt”, tạm gác dân chủ, hy sinh ít tự do cơ bản. Luận điệu thứ hai: Dân chủ hả? Trước tiên phải nâng dân trí đã! Hôm nay, tớ sẽ lật mặt hai cái lý thuyết này, phân tích xem cái câu kia đúng hay sai. Chuẩn bị tinh thần, vì tớ sắp chửi sml đây!
**Chế độ độc tài: Cái tư duy tự coi mình là chúa!**
Cốt lõi của độc tài là cái niềm tin ngu xuẩn rằng con người sinh ra không bình đẳng. Có một thằng, hay một nhóm, tự cho mình là đỉnh của chóp, trí tuệ hơn người, đạo đức hơn cả dân tộc. Có thể là một dòng họ, một chủng tộc, một tôn giáo, hay một giai cấp nào đó. Chúng nó nghĩ chỉ mình biết cái gì tốt cho dân, và dĩ nhiên, chúng nó không bao giờ sai. Ai dám chỉ trích? Xong, bịt mồm ngay! Thế nên, chúng nó phải nắm quyền lực tuyệt đối, muốn làm gì thì làm, cai trị muôn năm muôn kiếp.
Ở Việt Nam, Đảng ******** là ví dụ điển hình. Chúng nó chia xã hội thành giai cấp, tự xưng là “đội tiên phong” của giai cấp lãnh đạo. Chủ nghĩa Marx-Lenin? Chúng nó bảo đấy là đỉnh cao trí tuệ nhân loại! Bộ máy tuyên truyền thì ra rả: “Chính sách của Đảng không bao giờ sai, chỉ có thằng nào làm sai thôi!” Ai nói ngược Đảng? “Thế lực thù địch!” Chúng nó còn phán: “Dân cứ lo kiếm tiền đi, chính trị để Đảng lo!” Đm, nghe mà muốn đập bàn phím.
Mới đây, Bộ Chính trị ra Nghị quyết 68, tuyên bố kinh tế tư nhân là động lực quan trọng nhất. Ủa, tới năm 2025 mới ngộ ra hả? Thế giới biết chuyện này từ thế kỷ 18, thời Adam Smith viết về thị trường tự do! Lẽ ra từ ngày 30/4/1975, khi Đảng ******** vào Sài Gòn, thấy nền kinh tế thị trường miền Nam ăn đứt kinh tế tập thể miền Bắc, phải tỉnh ra chứ? Vậy mà không! Đã thế, sau bao năm phá nát với cải tạo công thương nghiệp ở miền Bắc, đánh tư sản ở miền Nam, Đảng có xin lỗi hay bồi thường cho nạn nhân không? Đéo đâu! Vì Đảng không bao giờ nhận sai, cũng chả thấy mình nợ gì dân cả.
Kết luận: Không có cái gọi là “độc tài sáng suốt”. Độc tài là một đám tự cao, tự nghĩ mình đủ thông minh để quyết thay cả dân tộc. Chúng nó không thấy vấn đề phức tạp thế nào, cũng chả nhận ra mình ngu ra sao. Độc tài, nói thẳng, là một lũ u mê!
**Dân chủ: Ai cũng có quyền, không ai là chúa!**
Ngược lại, dân chủ dựa trên niềm tin rằng mọi người sinh ra bình đẳng. Mỗi người đều có tiếng nói, chỗ đứng ngang nhau. Dân chủ hiểu rằng con người thì ai cũng có thể sai, nên không ai được phép nắm quyền lực tuyệt đối. Xã hội vận hành bằng đối thoại và thỏa hiệp. Muốn đối thoại? Phải để dân nói mà không sợ bị đập. Chính trị là việc chung, ai cũng được khuyến khích tham gia. Các định chế được lập ra để phân quyền, giám sát, cân bằng. Dân chủ là bầu cử tự do, công bằng, định kỳ, để không thằng nào ngồi mãi trên ngai. Ai cũng có thể ứng cử hoặc bầu người lãnh đạo.
Lịch sử Mỹ là minh chứng: từ chỗ chỉ đàn ông da trắng được bầu, rồi đàn ông da đen, cuối cùng phụ nữ cũng có quyền. Dân chủ cần đa đảng, mà muốn đa đảng thì phải có tự do kết hợp. Những người cùng chí hướng lập đảng, không thích chính trị thì lập tổ chức xã hội dân sự để bảo vệ nhau. Dưới độc tài? Đéo có cửa! Ví dụ, hai thanh niên yêu nước Trần Khắc Đức và Quách Gia Khang chỉ vì tham gia Tập hợp Dân chủ Đa nguyên – tổ chức đấu tranh bất bạo động cho dân chủ – mà bị tóm, bị giam. Đm, yêu nước cũng thành tội!
Dân chủ cốt lõi là đối thoại, thỏa hiệp, vì không ai nắm quyền tuyệt đối. Muốn vậy, dân phải được tự do phát biểu, tiếp cận thông tin qua báo chí. Độc tài thì ngược lại: chỉ một nhóm quyết hết, dân thì bị coi là ngu, không biết gì. Dân chủ cần ba thứ tối thiểu: tự do bầu cử, tự do kết hợp, tự do ngôn luận. Và quan trọng, dân chủ không cần dân trí cao từ đầu. Chính dân chủ nâng cao dân trí qua thảo luận và thông tin. Mỹ, Pháp có dân chủ từ thế kỷ 18, lúc dân chúng đa số mù chữ, chưa có internet. Vậy mà nói dân chủ cần dân trí cao? Đéo, đó là lẫn lộn nhân quả!
**Còn khoa học công nghệ?**
Chính quyền Việt Nam đang hăng hái với Nghị quyết 57, muốn đẩy khoa học công nghệ. Nhưng khoa học là tìm kiếm sự thật, mà muốn tìm sự thật thì phải có tự do. Các nước dân chủ tiến bộ vì dân được tự do nói thật. Còn độc tài? Nhà nước độc quyền chân lý! Sự thật dưới chế độ ******** là gì? “Marx-Lenin là đỉnh cao trí tuệ”, “luật pháp bảo vệ giai cấp thống trị”, hay “1kg rau muống bằng 1kg thịt bò”. Đm, nhà khoa học nào muốn làm việc cho cái chế độ như thế?
**Kết luận cuối cùng**
Câu nói ban đầu nghe thì hay, nhưng phân tích ra thì toàn xàm. Độc tài không bao giờ “sáng suốt”, chỉ có u mê và tự cao. Dân chủ không cần dân trí cao từ đầu, mà chính dân chủ giúp dân khôn lên.