Johnny Lê Nữu Vượng
Già làng

Trong một Iran đang bốc cháy giữa các cuộc nổi dậy phản kháng thần quyền, cái chết của Ahmadinejad không đơn giản là một vụ giết người.
Đó có thể là:
Màn thanh toán nội bộ của chế độ, để loại bỏ những "bóng ma chính trị" mang tiếng xấu nhất.
Sự trả thù đẫm máu từ các nạn nhân của cuộc đàn áp năm 2009 – thế hệ bị đánh đập, bắt bớ, tra tấn vì đòi quyền bầu cử.
Chiến dịch ám sát chiến lược từ Mossad hoặc CIA, nhắm vào những kẻ từng hỗ trợ Hamas, Hezbollah, và các nhóm thánh chiến.
Thậm chí, một vụ "tự xử" của chế độ để làm vật tế thần, đánh lạc hướng dư luận trong bối cảnh đang bị tấn công bởi Israel.
Và cái tên “Phở Hà Nội” có thật hay không,/ cũng là một chi tiết kỳ lạ, dễ gợi suy luận rằng đây không đơn thuần là một cuộc ám sát nội bộ.
Ahmadinejad: Biểu tượng của bóng tối thần quyền
Lịch sử sẽ nhớ đến Mahmoud Ahmadinejad không phải vì học vị kỹ sư hay chức Thị trưởng Tehran, mà vì:
- Bóp nghẹt tự do, thảm sát “Green Movement” năm 2009.
- Đàn áp phụ nữ, nghệ sĩ, trí thức, sinh viên – bất kỳ ai không phủ phục dưới luật Sharia.
- Ủng hộ các nhóm khủng bố, kích động chiến tranh tôn giáo, đẩy Trung Đông vào vòng xoáy chết chóc.
Chà đạp nhân quyền, biến Cộng đồng Baha’i thành “dân Do Thái kiểu mới” của Iran – bị bắt, bị giết, bị xóa sổ khỏi đời sống xã hội.
Ch.ết đúng lúc, ch.ết đúng vai
Một tên độc tài tôn giáo ch.ết đúng vào lúc chế độ mà hắn từng phụng sự đang gãy đổ.
Cái chết của Ahmadinejad là hồi chuông báo tử cho nền thần quyền Iran – nơi giới giáo sĩ không còn là thiêng liêng, mà là tội phạm có thể bị xét xử trên đường phố.
Sự kết thúc của một thời kỳ
Khi nhân dân Iran không còn sợ súng, không còn sợ đạo luật, và không còn thần thánh hóa chế độ, thì những kẻ từng cầm quyền như Ahmadinejad không còn chỗ để ẩn náu.
Cái chết của ông có thể là một tai nạn, hoặc một thông điệp máu lạnh gửi tới toàn bộ hệ thống thần quyền. Thời kỳ của các “Lãnh tụ tôn giáo có súng” đang đi đến hồi kết.