Cửu Giác Đài
Gió lạnh đầu buồi
Một thằng bạn t người Iran có nói chuyện với t về tình hình nội bộ như thế này. Share để a e biết một góc nhìn khác
"
Với người Iran hiện nay rằng tình hình bây giờ không chỉ là vấn đề chính trị nữa—mà là vấn đề sinh tồn. Bọn t bị mắc kẹt giữa hai thể chế đang sụp đổ: một bên là nội bộ, một bên là bên ngoài.
Một mặt, bọn t phải sống với một chính phủ hoạt động rất tệ, do Lãnh tụ Tối cao và các tổ chức không được bầu một cách dân chủ của Cộng hòa Hồi giáo lãnh đạo. Hàng thập kỷ quản lý kinh tế kém cỏi, đàn áp bất đồng chính kiến, và kiểm soát tư tưởng tàn bạo đã khiến nhiều thế hệ xa lánh. Không ai còn tin vào cải cách nữa—vì mọi nỗ lực đều bị lôi kéo vô hiệu hóa hoặc đàn áp.
Nhưng nghịch lý nằm ở chỗ: Bọn t cũng rất sợ chế độ sụp đổ—vì bọn t đã chứng kiến hậu quả của sự can thiệp của phương Tây ở các nước như Iraq, Libya, Syria và Afghanistan. Chỗ nào cũng đều được hứa hẹn tự do; nhưng tất cả đều rơi vào hỗn loạn, nội chiến, hoặc bị nước ngoài chiếm đóng.
Vậy bọn t không tin tưởng Mỹ hay Israel. Không phải vì bọn t ủng hộ chế độ của mình—mà vì bọn t biết các cường quốc lớn đối xử với các quốc gia được "giải phóng" ở Trung Đông như thế nào. Tự do, theo ngôn ngữ của họ, thường có nghĩa là khoảng trống quyền lực, chiến tranh, và bất ổn vĩnh viễn.
Hiện tại, nhiều người Iran đang sống với ba sự thật cùng lúc:
Chúng t không im lặng vì đồng ý. Chúng t thận trọng vì đã học được điều gì xảy ra khi các siêu cường quyết định "giúp đỡ."
Tóm lại: Iran là một quốc gia bị chính chế độ của mình bắt làm con tin, nhưng ám ảnh bởi số phận của các nước láng giềng. Chúng t bị mắc kẹt trong một ngôi nhà mà chúng t căm ghét, nhưng bị bao quanh bởi những đám cháy mà chúng t sợ còn nguy hiểm hơn:"
"
Với người Iran hiện nay rằng tình hình bây giờ không chỉ là vấn đề chính trị nữa—mà là vấn đề sinh tồn. Bọn t bị mắc kẹt giữa hai thể chế đang sụp đổ: một bên là nội bộ, một bên là bên ngoài.
Một mặt, bọn t phải sống với một chính phủ hoạt động rất tệ, do Lãnh tụ Tối cao và các tổ chức không được bầu một cách dân chủ của Cộng hòa Hồi giáo lãnh đạo. Hàng thập kỷ quản lý kinh tế kém cỏi, đàn áp bất đồng chính kiến, và kiểm soát tư tưởng tàn bạo đã khiến nhiều thế hệ xa lánh. Không ai còn tin vào cải cách nữa—vì mọi nỗ lực đều bị lôi kéo vô hiệu hóa hoặc đàn áp.
Nhưng nghịch lý nằm ở chỗ: Bọn t cũng rất sợ chế độ sụp đổ—vì bọn t đã chứng kiến hậu quả của sự can thiệp của phương Tây ở các nước như Iraq, Libya, Syria và Afghanistan. Chỗ nào cũng đều được hứa hẹn tự do; nhưng tất cả đều rơi vào hỗn loạn, nội chiến, hoặc bị nước ngoài chiếm đóng.
Vậy bọn t không tin tưởng Mỹ hay Israel. Không phải vì bọn t ủng hộ chế độ của mình—mà vì bọn t biết các cường quốc lớn đối xử với các quốc gia được "giải phóng" ở Trung Đông như thế nào. Tự do, theo ngôn ngữ của họ, thường có nghĩa là khoảng trống quyền lực, chiến tranh, và bất ổn vĩnh viễn.
Hiện tại, nhiều người Iran đang sống với ba sự thật cùng lúc:
- Cộng hòa Hồi giáo đã phá sản về mặt đạo đức và chính trị.
- Các lựa chọn thay thế do các thế lực nước ngoài đưa ra không thỏa đáng—mà chỉ che đậy sự sụp đổ.
- Một chính phủ tệ vẫn có thể tiếp tục tồn tại. Nhưng không có chính phủ thì không được.
Chúng t không im lặng vì đồng ý. Chúng t thận trọng vì đã học được điều gì xảy ra khi các siêu cường quyết định "giúp đỡ."
Tóm lại: Iran là một quốc gia bị chính chế độ của mình bắt làm con tin, nhưng ám ảnh bởi số phận của các nước láng giềng. Chúng t bị mắc kẹt trong một ngôi nhà mà chúng t căm ghét, nhưng bị bao quanh bởi những đám cháy mà chúng t sợ còn nguy hiểm hơn:"