Bả Chó
Con chim biết nói
#37619: Cuối cùng thì…Chị dâu mình đi bước nữa rồi...
Anh trai mình mất đã gần 5 năm rồi, mấy hôm nữa là đến giỗ anh. Nhưng hôm nay, mình lại nghe chính chị dâu nói rằng chị định đi bước nữa.
Bố mẹ mình đương nhiên là bất ngờ, sốc. Năm năm không ngắn cũng không dài, nhưng với bố mẹ, việc chị muốn đi bước nữa là quá nhanh. Anh chị mình có hai đứa con, một bé lớp 9 và một bé lớp 5. Bố mẹ mình vô cùng lo lắng rằng nếu chị đi bước nữa thì tương lai và cuộc sống của hai đứa trẻ sẽ ra sao, rồi chuyện “con anh, con tôi, con chúng ta”… rất nhiều vấn đề. Bố mẹ mình đã nói với chị: “Hãy để chúng nó lớn hẳn rồi hãy tính tiếp.”
Nhưng chị khá kiên quyết. Chị khẳng định đã tìm hiểu kỹ, và trấn an bố mẹ rằng các cháu vẫn sẽ là cháu của ông bà, chị sẽ không để chúng mất đi nguồn cội. Chị nói rằng chị không thể chờ thêm nữa, và xin phép đưa anh kia về nhà để thưa chuyện đầu cuối, công khai tìm hiểu lẫn nhau.
Bản thân mình, dù đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống này, nhưng nói thật là vẫn rất sốc. Mình thương bố mẹ hai người đã già yếu nếu chị và các cháu đi, ông bà sẽ cô đơn biết bao nhiêu. Mình lấy chồng xa, ít khi được về nhà. Tuy bố mẹ không nói ra, nhưng mình biết 5 năm qua, nỗi đau mất con trai chưa bao giờ nguôi. Chỉ là họ tạm lắng lại để cùng chị chăm sóc các cháu.
Mình vẫn nhớ như in ngày anh mình bệnh nặng, mất đi ý thức. Mẹ ngồi cạnh giường, vừa khóc vừa nói với anh rằng: “Con cứ yên tâm, thanh thản, các cháu đã có bố mẹ phụ giúp, sẽ cùng vợ con nuôi chúng nó thành người.” Nhưng bây giờ, điều đó mẹ mình sắp không được làm nữa. Mình biết, có khi giờ này mẹ đang nằm một mình khóc nhớ con trai, thương cháu, thương chính mình...
Nhưng mình không giận chị, giận không được đâu mọi người ạ. Chị đã vất vả chăm sóc anh mình từ những ngày ốm đau bệnh tật. Đã một mình nuôi hai đứa trẻ suốt 5 năm qua với đồng lương ít ỏi của một giáo viên cấp 2 dạy môn phụ. Và làm sao có thể bắt chị sống vò võ một mình đến hết đời? Cô đơn lắm.
Nên nói thật, nếu chị tìm được một nơi tốt, đồng nghĩa với việc các cháu mình cũng sẽ được sống và phát triển trong một môi trường tốt thì… vẫn là điều tốt mà.
Điều khiến mình trăn trở là: mình bị mắc kẹt trong chính suy nghĩ của mình. Đặt mình vào vị trí bố mẹ hay chị, mình đều thấy họ có lý. Và bản thân mình thì... chưa thật sự sẵn sàng chấp nhận sự thật này.
Mọi người có thể cho mình lời khuyên để suy nghĩ tích cực hơn không? Và mình nên an ủi, động viên bố mẹ thế nào để bố mẹ cũng dần chấp nhận và sống thanh thản hơn?
Anh trai mình mất đã gần 5 năm rồi, mấy hôm nữa là đến giỗ anh. Nhưng hôm nay, mình lại nghe chính chị dâu nói rằng chị định đi bước nữa.
Bố mẹ mình đương nhiên là bất ngờ, sốc. Năm năm không ngắn cũng không dài, nhưng với bố mẹ, việc chị muốn đi bước nữa là quá nhanh. Anh chị mình có hai đứa con, một bé lớp 9 và một bé lớp 5. Bố mẹ mình vô cùng lo lắng rằng nếu chị đi bước nữa thì tương lai và cuộc sống của hai đứa trẻ sẽ ra sao, rồi chuyện “con anh, con tôi, con chúng ta”… rất nhiều vấn đề. Bố mẹ mình đã nói với chị: “Hãy để chúng nó lớn hẳn rồi hãy tính tiếp.”
Nhưng chị khá kiên quyết. Chị khẳng định đã tìm hiểu kỹ, và trấn an bố mẹ rằng các cháu vẫn sẽ là cháu của ông bà, chị sẽ không để chúng mất đi nguồn cội. Chị nói rằng chị không thể chờ thêm nữa, và xin phép đưa anh kia về nhà để thưa chuyện đầu cuối, công khai tìm hiểu lẫn nhau.
Bản thân mình, dù đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống này, nhưng nói thật là vẫn rất sốc. Mình thương bố mẹ hai người đã già yếu nếu chị và các cháu đi, ông bà sẽ cô đơn biết bao nhiêu. Mình lấy chồng xa, ít khi được về nhà. Tuy bố mẹ không nói ra, nhưng mình biết 5 năm qua, nỗi đau mất con trai chưa bao giờ nguôi. Chỉ là họ tạm lắng lại để cùng chị chăm sóc các cháu.
Mình vẫn nhớ như in ngày anh mình bệnh nặng, mất đi ý thức. Mẹ ngồi cạnh giường, vừa khóc vừa nói với anh rằng: “Con cứ yên tâm, thanh thản, các cháu đã có bố mẹ phụ giúp, sẽ cùng vợ con nuôi chúng nó thành người.” Nhưng bây giờ, điều đó mẹ mình sắp không được làm nữa. Mình biết, có khi giờ này mẹ đang nằm một mình khóc nhớ con trai, thương cháu, thương chính mình...
Nhưng mình không giận chị, giận không được đâu mọi người ạ. Chị đã vất vả chăm sóc anh mình từ những ngày ốm đau bệnh tật. Đã một mình nuôi hai đứa trẻ suốt 5 năm qua với đồng lương ít ỏi của một giáo viên cấp 2 dạy môn phụ. Và làm sao có thể bắt chị sống vò võ một mình đến hết đời? Cô đơn lắm.
Nên nói thật, nếu chị tìm được một nơi tốt, đồng nghĩa với việc các cháu mình cũng sẽ được sống và phát triển trong một môi trường tốt thì… vẫn là điều tốt mà.
Điều khiến mình trăn trở là: mình bị mắc kẹt trong chính suy nghĩ của mình. Đặt mình vào vị trí bố mẹ hay chị, mình đều thấy họ có lý. Và bản thân mình thì... chưa thật sự sẵn sàng chấp nhận sự thật này.
Mọi người có thể cho mình lời khuyên để suy nghĩ tích cực hơn không? Và mình nên an ủi, động viên bố mẹ thế nào để bố mẹ cũng dần chấp nhận và sống thanh thản hơn?