ngoài ngu đầu óc ra thì còn hệ lụy nào theo kinh nghiệm của mày, vì đủ ăn đủ ở thì đầu óc cũng ko cần khôn lắm
Ngoài cái ấy ra thì về phần tâm hồn của ông cũng chết dần nếu ko có mục tiêu lớn lao nào để sống hoặc cống hiến.
theo kinh nghiệm của tôi thì quá trình nó sẽ địa khái như sau.
1. Happy vì được nghỉ ngơi. Ông sẽ cảm thấy enjoy quá trình này ở giai đoạn này nhất. Ngủ bù nhiều, giải trí, tiêu pha tào lao.
2. Quen dần. Việc nghỉ ngơi lười biếng bắt đầu biến thành cuộc sống bình thường của ông. Dù ko đi làm cũng vẫn thức khuya dậy muộn. Lười ra ngoài. Bắt đầu tự nói chuyện một mình. Nhiều ng sẽ đọc sách xem phim nhiều ở giai đoạn này.
3. Hội chứng sợ xã hội. Do ko đi làm một thời gian dài, bắt đầu tự thấy mình tụt hậu. Ngại bât chuyện ng lạ, ngại giao tiếp ánh mắt, thích đêm hơn ngày, tay chân ít vận động nên mỗi lần ra ngoài chỉ muốn về nhà thật nhanh. Bị dejavu, vì chu trình lặp lại quá nhiều, quên luôn ngày tháng… dẫn tới lúc đi ngủ ông tự cảm thấy mình đang lãng phí cuộc đời của mình. Công cuộc tự chất vấn và cảm giác tội lỗi sẽ khiến ông mệt mỏi và đi vào giấc ngủ chứ ko phải mệt thể xác như hồi còn lao động.
Kể cả ông có tiền chỉ để ăn chơi nhưng vẫn là cảm giác vô nghĩa vì ăn chơi nhiều thì nó thành ra rất nhạt và trống rỗng, những nụ cười của mấy ng phục vụ đều nửa vời và giả dối làm sao. Its all about money. Trừ khi ông đang ở trại dưỡng lão cao cấp.
4. Thôi thúc đc “vất vả” trở lại. Ông sẽ muốn quay lại xã hội làm một cái gì đó, ko phải vì tiền mà là tự ông cảm thấy thực sự chán và vô nghĩa với việc nghỉ ngơi.
Và một vòng lặp mới lại bắt đầu… 😂