lil_freakie
Con Chym bản Đôn
Thằng già này thì thần đồng bợ đít rồi
tau thấy thợ Thơ đang viết về bi kịch đời mình thì đúng hơn đấythằng này nó khịa bác tao chứ tốt lành đel gì, tư tưởng của nó méo mó lâu rồi, chằng qua chưa dám công khai hẳn thôi.
BI KỊCH CỦA MỘT NGƯỜI NỔI TIẾNG
TRẦN ĐĂNG KHOA
- Này, ngày xưa, ngay cả đến trong mơ, em cũng chẳng dám nghĩ, rồi sẽ có ngày, em lại được gặp bác, được ngồi đàm đạo với bác như thế này.
- Gớm! Chú nói nghe cứ kinh cả người!
- Em nói thật đấy chứ! Vì bác là một người nổi tiếng, là niềm tự hào của cả vùng này!
- Đến thế kia ư?
- Chứ sao nữa? Đi đâu, em cũng khoe em ở cùng làng với bác. Thế là người ta lại nhìn em trầm trồ. Có người còn ngắm em như ngắm một vị chúa tái thế. Em cũng được sang lây vì bác đấy. Có ông ở mãi huyện bên, cũng nhận xằng là đồng hương với bác. Rồi ông ấy còn khoe thuở chăn trâu cắt cỏ, ông ấy từng đánh nhau với bác, được bác đấm cho mấy quả vào mặt. Đối với ông ấy, đến cái đấm của bác cũng đã thành niềm tự hào. “ Đây này, vết sẹo lão ấy đấm tôi vẫn còn đây này.” Rồi ông ấy mang vết sẹo ra khoe. Thực chất, đấy đâu có phải vết sẹo đấm. Chắc hồi còn con nít, ông ấy tắm sông, nhảy phải một cái cọc nào đó...
- Lạ thật! Lại còn có cả chuyện ấy nữa!
- Thì thế, em mới bảo, bác là niềm vinh hạnh của cả làng này. Em rất tự hào có bác, mặc dù cũng có lúc - em nói thật, bác đừng giận nhé - em rất ghét bác, thậm chí còn căm thù bác...
- Sao vậy?
- Vì mẹ em luôn lấy bác ra làm tấm gương, làm hình mẫu, bắt em phải noi theo. “Đấy, cũng là người mà nó tài thế, giỏi thế. Vua cũng biết mặt, chúa cũng biết tên, còn mày thì vừa ngu vừa đần. Đã thế, cái mặt lúc nào cũng nghênh nghênh như mặt trâu ỉa. Rõ đẹp chửa”. Đấy, bác bảo thế làm sao em không tức. Mặc dù nhiều lúc em chỉ ước thành một người danh tiếng như bác.
- Còn tớ thì lại chỉ mong được như cậu thôi.
- Ôi chết, bác cứ nói đùa...
- Sao lại đùa? Tớ nói thật đấy. Tớ chỉ thèm được như cậu.
- Một người danh tiếng lại muốn làm kẻ vô danh. Bác nói lạ quá! Hề, cái nhà bác này cứ đùa dai…
- Thật đấy chứ. Hay ho gì cái trò nổi tiếng. Bi kịch lắm, khốn nạn lắm...
- Nổi tiếng mà lại bi kịch?
- Mình nói thật đấy. Rất bi thảm. Bi thảm vì cứ phải cao thượng, không được làm người bình thường. Ngay cả chuyện vợ con cũng rất rắc rối. Thuở trẻ trung, tớ yêu một cô gái. Nàng đẹp lắm. Nếu không có vết chủng đậu mờ mờ ở cánh tay óng nuột, có lẽ chẳng ai nghĩ nàng là người của cõi phàm trần. Cô bé cũng yêu mình. Nhưng bà mẹ nàng thì sợ khiếp vía: “Thôi, con ơi, mẹ lạy con, con đừng có phiêu lưu. Nó nổi tiếng như thế, đi đâu chẳng có gái bu như ruồi. Nó yêu gì mày? Nhà ta không có mả táng ở hàm rồng đâu. Mình là đũa mốc. Đũa mốc thì chớ có chòi mâm son!” Ngày nào, bà mẹ cũng nỉ non thế. Cô gái đâm hoảng. Rồi nàng cũng đâm nghi ngờ cả chính bản thân nàng. Nàng thấy nàng thật xấu xí, lại đầy những tội lỗi, không thể xứng đáng với một người danh tiếng. Nàng tìm mình khóc nức nở: “Anh tha lỗi cho em. Em là một con bé tầm thường, có những khát vọng cũng rất tầm thường. Em chỉ cầu mong có được một người chồng bình dị. Một người đàn ông biết yêu thương em...”. “Thì anh đang yêu thương em đây thôi...” “Không! Không đâu!” Cô gái không tin. Mình càng thề, nàng càng không tin. Làm sao tin được bọn đàn ông thề? Nhất là những thằng danh tiếng, được đời chiều chuộng. Rồi nàng đùng đùng bỏ đi. Cuối năm nàng lấy chồng. Lấy một gã ất ơ, rất tầm thường, rồi đẻ liên tục hai cô con gái. Cô nào cũng đẹp như mẹ. Mình đau đớn lắm. Mãi sau này, may có cô bạn học cùng lớp, cô chẳng quan tâm mình là cái thằng nào, chỉ biết đó là con ông lão đốt gạch, một thằng bạn học cóc cáy mũi dãi thuở ấu thơ từng vay cô tiền vá cái xăm xe đạp bị thủng. Cũng nhờ thế mà mình có được vợ...
- Thế thì bác đâu phải bi kịch?
- Bi kịch chứ. Mình về hưu, về làm một người bình thường. Vậy mà rồi vẫn không sao làm được một người bình thường. Bây giờ vào những ngày lễ tết hay kỷ niệm chiến tranh, nhớ lại một thời binh lửa, người ta mới hát về những người anh hùng, nhưng chỉ hát về những người anh hùng đã khuất, chứ có mấy ai nhắc đến người còn sống. Người ta quên bọn mình rồi. Mình không buồn. Thậm chí còn rất sung sướng vì điều đó. Nhưng ở cái làng này thì vẫn chẳng ai quên. Thế mới khổ. Nhà mình dột, vợ mình ốm, con mình đói, cả nhà chẳng còn cái gì ăn, mình đi đánh xe bò chở cát thuê cho mấy thằng lái buôn xây biệt thự, cậu chủ tịch xã đến lạy như tế sao: “Ấy chết, bác đừng làm thế. Bác đã đánh thắng Pháp, đánh thắng cả Mỹ, bây giờ lại đi đánh xe bò. Không được đâu. Anh hùng ai lại đánh xe bò?”. Mình vác giậm ra ngõ, thằng xã đội trưởng cũng lại đến ngăn: “Chết chết, không được đâu, bác ạ, anh hùng sao lại đi đánh giậm, bôi bác xã hội quá, bác làm thế không được đâu. Nghịch mắt lắm”.
- Họ nói vậy cũng phải đấy, bác ạ!
- Phải là phải thế nào?
- Bác là anh hùng, là một người danh tiếng, niềm tự hào của cả làng, cả xã. Anh hùng đi đánh giậm, nghe bôi bác quá. Mà bác làm thế là bác bỉ cái làng này, bỉ cả cái mặt chúng em, không được đâu. Khéo không người ta lại quy kết lập trường quan điểm của bác có vấn đề đấy.
- Đến cả chú mà cũng nghĩ như thế à? Ối giời đất ơi! Vợ tôi ốm, con tôi đói. Tôi cũng cần phải ăn, phải uống như mọi người. Các người có còn muốn cho tôi sống nữa không? Hả, các người có cho tôi sống nữa không? Thế thì tránh ra cho tôi đi...
nó còn dám bôi bác phó thủ tướng nữa màtau thấy thợ Thơ đang viết về bi kịch đời mình thì đúng hơn đấy
Chưa chắc lão đã khen. Có khi là bơm đểu : tiền nào của nấy trong trường hợp này là của rẻ là của ôi. Nhà văn nó phải thâm chứ đâu chửi toạc móng heo. Băng băng xé nước rồi tuần sau nằm 6-7 tháng vì chưa có phụ kiện nhập bên Tàu về.Tóm tắt:
“Sáng nay, tôi họp trên Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam và khi về thì trời bắt đầu mưa. Nhân vừa sắm được cái áo mưa mới, tôi quyết định đi về xuyên mưa. Kể chuyện này mới thấy thời tiết nắng mưa ở Việt Nam rất “tàn bạo”. Tôi ở Nga 7 năm, trải qua nhiều cơn mưa nhưng chỉ cần một cái ô là an toàn. 7 năm ở Nga tôi không nghe thấy tiếng sấm. Nhưng mưa của ta thì nón mũ ô hay cả áo mưa hiện đại cũng bằng không. Tôi ướt từ đầu đến chân. Ướt sũng như lội dưới sông lên.
Hà Nội sau một trận mưa lớn kéo dài, phố cũng thành sông. Nhiều xe ô tô, xe máy, xe điện chết máy la liệt trên phố nhưng chiếc xe điện VinFast của tôi vẫn xé nước lao qua các điểm ngập vù vù. Có chỗ ngập gần hết bánh xe nhưng xe vẫn không sao cả. Hoan hô ông Phạm Nhật Vượng, hoan hô bà Thuỷ - Chủ tịch công ty sản xuất xe điện. Rất xứng đáng với thương hiệu, xứng đáng “tiền nào của nấy. Đề nghị nhà báo Hoàng Anh Sướng báo cho ông Vượng, bà Thuỷ giúp tôi và cho tôi gửi lời cảm ơn sâu sắc”.
![]()
Nhà thơ Trần Đăng Khoa bất ngờ gửi “tâm thư” đến ông Phạm Nhật Vượng
Nhà thơ Trần Đăng Khoa đã viết một đoạn tâm thư hoan hô ông Phạm Nhật Vượng vì nhờ chiếc xe điện của doanh nhân này mà ông đã thoát được ngập lụt.danviet.vn
![]()
văn của nó toàn khen hết chứ bơm đểu đéo gì, hay mày thiếu i ốtChưa chắc lão đã khen. Có khi là bơm đểu : tiền nào của nấy trong trường hợp này là của rẻ là của ôi. Nhà văn nó phải thâm chứ đâu chửi toạc móng heo. Băng băng xé nước rồi tuần sau nằm 6-7 tháng vì chưa có phụ kiện nhập bên Tàu về.
Nhiều xe ô tô, xe máy, xe điện chết máy la liệt trên phố nhưng chiếc xe điện VinFast của tôi vẫn xé nước lao qua các điểm ngập vù vù.
Giờ Vượn mạnh quá ! Chửi thẳng thì có khi vong mạng. Mà hiện trạng xe cộ thế nào thì toàn dân biết thừa rồi. Có xe cộ hãng nào mà là chủ đạo cho nghành BBQ nhiều thế đâu. Nên lão khía đấy thôi. Đống phân nằm đấy chưa thối nhiều nhưng cầm que khuấy vọc lên thì thối um cả hẻm. Chứ giờ Khoa khen thật thì ai có tiền mua xe 2,5 tỏi thì cũng đéo bao giờ đếm xỉa đến Vượn.văn của nó toàn khen hết chứ bơm đểu đéo gì, hay mày thiếu i ốt
Từ bao giờ dũng cảm nói lên sự thật lại bị coi là bợ đít thế?Tóm tắt:
“Sáng nay, tôi họp trên Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam và khi về thì trời bắt đầu mưa. Nhân vừa sắm được cái áo mưa mới, tôi quyết định đi về xuyên mưa. Kể chuyện này mới thấy thời tiết nắng mưa ở Việt Nam rất “tàn bạo”. Tôi ở Nga 7 năm, trải qua nhiều cơn mưa nhưng chỉ cần một cái ô là an toàn. 7 năm ở Nga tôi không nghe thấy tiếng sấm. Nhưng mưa của ta thì nón mũ ô hay cả áo mưa hiện đại cũng bằng không. Tôi ướt từ đầu đến chân. Ướt sũng như lội dưới sông lên.
Hà Nội sau một trận mưa lớn kéo dài, phố cũng thành sông. Nhiều xe ô tô, xe máy, xe điện chết máy la liệt trên phố nhưng chiếc xe điện VinFast của tôi vẫn xé nước lao qua các điểm ngập vù vù. Có chỗ ngập gần hết bánh xe nhưng xe vẫn không sao cả. Hoan hô ông Phạm Nhật Vượng, hoan hô bà Thuỷ - Chủ tịch công ty sản xuất xe điện. Rất xứng đáng với thương hiệu, xứng đáng “tiền nào của nấy. Đề nghị nhà báo Hoàng Anh Sướng báo cho ông Vượng, bà Thuỷ giúp tôi và cho tôi gửi lời cảm ơn sâu sắc”.
![]()
Nhà thơ Trần Đăng Khoa bất ngờ gửi “tâm thư” đến ông Phạm Nhật Vượng
Nhà thơ Trần Đăng Khoa đã viết một đoạn tâm thư hoan hô ông Phạm Nhật Vượng vì nhờ chiếc xe điện của doanh nhân này mà ông đã thoát được ngập lụt.danviet.vn
![]()
mấy thằng nhà thơ dưới chế đụ XHCN thì mày biết rồi, toàn bưng bô bợ đít mày ko thấy tố hữu à??? khoa này cũng vậy thôiGiờ Vượn mạnh quá ! Chửi thẳng thì có khi vong mạng. Mà hiện trạng xe cộ thế nào thì toàn dân biết thừa rồi. Có xe cộ hãng nào mà là chủ đạo cho nghành BBQ nhiều thế đâu. Nên lão khía đấy thôi. Đống phân nằm đấy chưa thối nhiều nhưng cầm que khuấy vọc lên thì thối um cả hẻm. Chứ giờ Khoa khen thật thì ai có tiền mua xe 2,5 tỏi thì cũng đéo bao giờ đếm xỉa đến Vượn.
Khoa này thì ai chả bợ. Đợt Hằng Nứng cũng mời tới dự livestream, chắc cũng nhét được một mớ.mấy thằng nhà thơ dưới chế đụ XHCN thì mày biết rồi, toàn bưng bô bợ đít mày ko thấy tố hữu à??? khoa này cũng vậy thôi