Những chuyện tình vụn vặt thời sinh viên và ẩm thực

Lời giới thiệu

Kỷ niệm cho việc có thể được đăng tại lều qiaitai, không phải chỉ rúc trong box 24h. Với tâm thế khao khát được dậy thì sớm để bơi ra ngoài chém gió với các đồng dâm. Tao đăng vài mẩu chuyện nhỏ nhặt thời sinh viên và những lần trải nghiệm các món ăn tao thích. À mà thằng @Thích Liếm Lồn nó bảo tao là bóng, đéo phải gái real, kệ mẹ mài, tin hay đéo tin tao cũng kệ. Cơ mà là gái thì phải dịu dàng, giả vờ dịu dàng thì người ta mới thương. Hồng tỷ cũng vì thế mà được nhiều anh thích, tao thật là tao cũng không thấy dị ứng nó lắm khi thấy dáng vẻ ân cần thục nữ ấy😂😂😂

Thôi không lan man, câu chuyện đầu tiên chính là món bánh rán nhân đỗ cùng cậu bạn học hồi cấp ba. Đây là tình yêu trong sáng và khiến tao si mê điên cuồng, có lẽ phải dùng từ như vậy.

Tao sinh ra ở một làng quê nhỏ, bốn bề đều là sông núi với nước non. Tính tao lãng mạn, nên hay ra bờ kè ngồi thơ thẩn cho cá rỉa chân, đôi khi còn tự buồn một cách sâu sắc, có khi còn rơi nước mắt nếu thấy một người già neo đơn khổ sở.

Hồi cấp 2 tao học khá tốt, cũng có hoài bão thi vào trường chuyên lớp chọn của tỉnh, nhưng vì mẹ tao gàn, sợ con gái đi xa nhà , lại vất vả nên nhỏ nhẹ bảo tao:

- Thôi học gần nhà cũng được, mẹ thấy ổn mà!

Thế là mủn lòng, lại nghe. Gọi là trường làng chứ cũng vào lớp top 1. Cơ mà chán đời nên tao bắt đầu chểnh mảng việc học, cũng thích thể hiện nên ăn mặc cũng hơi khác các bạn cùng trang lứa, lúc nào cũng áo rộng, quần côn ,giày đinh hầm hố. Duy chỉ có đánh nhau là tao ko tham gia, còn lại thì đủ trò, không vượt tường trốn học đi đánh bi-a với bóng bàn thì cũng ngủ vùi trong lớp. Không trèo máng nước thì cũng leo cây, cũng không khác đàn ông con giai là mấy, chả bù cho bây giờ váy vóc giày cao gót vào kiêu kỳ hẳn.

Một ngày bình thường như bao ngày khác, ý là sáng thì có mặt trời đêm thì có mặt trăng ấy, nhưng mà với bọn lớp tao lại khác. Chúng nó xì xào, chúng nó háo hức, tụm năm tụm bảy rỉ rích tai nhau:

- Nghe nói là giai phố đấy
- Hình như cháu của hiệu trưởng
- Nhà giàu lắm
- Không biết đẹp trai không?

À thì ra nói về cái thằng sắp chuyển vào lớp tao, quan tâm đéo, thêm ai thì cũng vậy bớt ai thì cũng thế. Tao lại nghênh ngang đi vào lớp, vứt luôn cái cặp lên bàn rồi nằm gục xuống ….ngủ. Học đéo gì 1 h chiều, cơm còn chưa xuôi nữa.

Thấy giáo vào lớp, cả lớp đứng dậy chào, tao lại như thói quen, kê sẵn sách , áp má xuống bàn. Tiếng thầy nói lùng bùng nghe không rõ, đại loại là lớp ta hôm nay có 1 bạn mới chuyển vào, các em chào mừng bạn nhé. Rồi cả lớp vỗ tay hoan nghênh, tao ngẩng mặt lên và …. Oà!!!

Lần đầu tiên tao không rời mắt, phải nói là ngây người thì đúng hơn:

Có một vệt nắng nào

Xuyên qua khung cửa sổ

Có một vầng sáng nào

Ánh lên trong mắt anh

Tao thấy tim tao rung lên một nhịp. Chàng trai này, nhất định phải là bạn trai tao. Điều này là chân lý, không thể nào khác được ……

( còn nữa)
 
Sửa lần cuối:
Thương Ngạn, những người biết điều thường thua thiệt
Thực tình thì Ngạn thấy đàn bà đôi khi rất ích kỷ ngày cả với chính bản thân mình. Ngạn cũng đã từng thủ thỉ với vợ cả là lấy thêm 1 vợ nữa về hai chị em săn sẻ , đỡ đần lẫn nhau nhưng vợ Ngạn say no ! :shame:
 
Đó chỉ là thứ tình yêu bọ xít chổng đít vào nhau.
"Ngồi sau lưng người chở mình đi học vài năm trước, cũng không còn thấy mùi mồ hôi quen thuộc. Cũng không còn càm giác muốn choàng tay ôm lấy. Cảm xúc lúc này thật kỳ lạ ghê."
Với cá tính của bạn, tôi vẫn dự là chuyện thành ko thành, nếu đã thành thì ko có chuyện tình rất rất buồn phía sau kia. Mà nỗi buồn nào dù có nhiều đến đâu thì thời gian cũng chữa lành dc hết bạn à. Quên đi mà sống tiếp thôi.
Tình chỉ đẹp khi tình dang dở , mà tình đầu thì phần lớn là tan vỡ.
 

Hoa này thơm lắm, ai biết nó là hoa gì không?
mỗi khi căng thẳng nếu hít hà được mùi hương của hoa này thì giống như gặp NYC vậy!

Hoa này là hoàng lan hay còn gọi là Ylang công chúa. Nó mang nhiều ý nghĩa tích cực như tình yêu, sự lãng mạn, sự kiên cường và sức sống mãnh liệt.
 
C
Đó chỉ là thứ tình yêu bọ xít chổng đít vào nhau.
"Ngồi sau lưng người chở mình đi học vài năm trước, cũng không còn thấy mùi mồ hôi quen thuộc. Cũng không còn càm giác muốn choàng tay ôm lấy. Cảm xúc lúc này thật kỳ lạ ghê."
Với cá tính của bạn, tôi vẫn dự là chuyện thành ko thành, nếu đã thành thì ko có chuyện tình rất rất buồn phía sau kia. Mà nỗi buồn nào dù có nhiều đến đâu thì thời gian cũng chữa lành dc hết bạn à. Quên đi mà sống tiếp thôi.
chẳng lẽ tui lại hông đăng chap tiếp nữa, tui nói trước là tui đã viết xong từ chiều nhá, ko ăn cắp ý tứ của bạn nhá!

Tình chỉ đẹp khi tình dang dở , mà tình đầu thì phần lớn là tan vỡ.
Nhưng đó là mối tình quân tử! Dám đối diện, không sợ hãi của tui
 
Hoa này là hoàng lan hay còn gọi là Ylang công chúa. Nó mang nhiều ý nghĩa tích cực như tình yêu, sự lãng mạn, sự kiên cường và sức sống mãnh liệt.
Lan Tây hay còn gọi là Hoàng Lan bạn ợ. Mỗi lần lê thân thể rệu rã đi làm về, mệt không đi nổi. Bỗng đâu trong gió thoang thoảng hương hoa, tự nhiên tôi lại thấy yêu đời đến lạ. Xong lên đến nhà. Tôi lại mệt như sắp chết ấy.

Hoa này là hoàng lan hay còn gọi là Ylang công chúa. Nó mang nhiều ý nghĩa tích cực như tình yêu, sự lãng mạn, sự kiên cường và sức sống mãnh liệt.
Lan Tây hay còn gọi là Hoàng Lan bạn ợ. Mỗi lần lê thân thể rệu rã đi làm về, mệt không đi nổi. Bỗng đâu trong gió thoang thoảng hương hoa, tự nhiên tôi lại thấy yêu đời đến lạ. Xong lên đến nhà. Tôi lại mệt như sắp chết ấy.

Thực tình thì Ngạn thấy đàn bà đôi khi rất ích kỷ ngày cả với chính bản thân mình. Ngạn cũng đã từng thủ thỉ với vợ cả là lấy thêm 1 vợ nữa về hai chị em săn sẻ , đỡ đần lẫn nhau nhưng vợ Ngạn say no ! :shame:
Ừ, hơi ích kỷ thậc 😂
 
C

chẳng lẽ tui lại hông đăng chap tiếp nữa, tui nói trước là tui đã viết xong từ chiều nhá, ko ăn cắp ý tứ của bạn nhá!


Nhưng đó là mối tình quân tử! Dám đối diện, không sợ hãi của tui
So di bạn, tôi hứa sẽ ko dự hay đoán gì nữa. Bạn post tiếp đi tôi chờ !
 
Lan Tây hay còn gọi là Hoàng Lan bạn ợ. Mỗi lần lê thân thể rệu rã đi làm về, mệt không đi nổi. Bỗng đâu trong gió thoang thoảng hương hoa, tự nhiên tôi lại thấy yêu đời đến lạ. Xong lên đến nhà. Tôi lại mệt như sắp chết ấy.
Chắc do thời tiết chỗ bạn nóng quá chăng? Hoa này tinh dầu của nó cực tốt, có tác dụng thư giãn và tạo cảm giác dễ chịu. Bạn ngắt vài bông về để trong phòng xem sao.
 
@___ Ngạn ___ bạn là một bất ngờ với tôi. Nên chương này, tôi quyết định viết riêng tặng bạn !

Hôm sau Khoa đến đón tao như đã hứa, Khoa đưa tao về nhà ông ngoại Khoa chơi. Mang tiếng là bạn gái hồi cấp 3, mà đây là lần đầu tiên tao về nhà ông ngoại. Căn nhà đơn sơ nằm bình yên trong vùng thôn núi, chim chóc hót véo von cả ngày. Tao nhớ mang máng đâu đó là vườn ông nhiều cây lắm, táo, bưởi , cam, chanh đủ cả. Tao cũng lăng xăng ra vặt táo, bấm hồng xiêm, làm sao đó cho thật tự nhiên rằng: tao chỉ là bạn học cũ của Khoa mà thôi. Một đứa bạn học nữa cũng là anh của Khoa cũng dẫn bạn gái về. Kì lạ là, nó ở ngoài bắc thì dẫn con Lâm Đồng về, còn Khoa học ở trong Nam thì lại lôi ngay con ngoài bắc đến . Mà con bé kia nhìn ngon vãi, nhưng thằng anh Khoa cũng là bạn học tao, chỉ tặc lưỡi là tao hiểu, bạn xã hội thôi. Tổ mẹ nó chứ thế mà chăm chút cứ như thật. Còn đéo ngại ngùng như tao với Khoa. Mà hình như gái MN bạo hơn gái MB thì phải nhá, hoặc trong đó môi trường thoải mái nên mới có kiểu không e dè như ngoài này. Còn cái nữa là cái miệng nó dẻo, lúc nào cũng anh à, anh ơi, dạ anh, em biết ạ. Nghe ngứa ngứa lỗ tai thế nào á!

Rồi 4 đứa tao rủ nhau ra biển, biển mùa này gió to đến mù mắt, ngày trước tao thích biển lắm. Mà bây giờ, chắc chỉ có lênh đênh trên đó mới còn cảm giác mà thôi, chứng tỏ thời gian là liều thuốc thần kỳ chúng mày ạ, nó có thể khoét sâu thêm nỗi nhớ, nó cũng có thể vá lành những vết thương. Nó có thể giúp ta từ bỏ sở thích, cũng có thể cho ta rất nhiều đam mê và khoái cảm. Nó cũng có thể thay đổi một con người, bào mòn lời thề hứa, nhưng nó cũng như một vết sẹo, có lẽ đến khi người ta chết đi thì nó cũng mới tan vào hư ảo…

Bọn tao leo lên đồi thông , tất nhiên là Khoa nắm tay tao kéo lên rồi. Tao tuy đi được, cơ mà cũng phải giả vờ yếu đuối chứ. Nói thật nhá, bọn con gái bọn tao giả vờ giỏi lắm , tưởng thế chứ không phải thế đâu nhá, cơ mà đàn ông lại thích, có phải không? Gió thổi vi vu như tiếng sáo, thông reo như tiếng đàn, sóng vỗ ì oạp như những nụ hôn. Rồi mỗi đôi tách đi một ngả, bọn kia đi đâu làm gì thì chỉ có chúng nó mới biết thôi , hị hị hị. Không gian ám muội, thời gian ngưng đọng, nhiều khi khiến con người ta muốn làm liều á.

Khoa dắt tay tao, leo lên một phiến đá. Đồi thông bao la đến kỳ lạ. Gió thổi mát rượi, tao nhắm mắt tận hưởng sự trong trẻo ấy.

- Hình như chúng ta chưa đi biển bao giờ?

- Có đi ra sông và ngã lộn cổ ở thuyền nhá!

- Ừ, vậy là anh đã đưa em ra biển như em từng thích nhá!

- Anh vẫn nhớ ?

- Chưa từng bao giờ quên!


Bọn tao lại ôn lại những chuyện ngày xưa, nào là tay chảy máu,
- Sao lúc đó anh lại đấm vỡ cửa kính lớp E?
- Anh không đối diện với em được. Anh sợ anh không đủ dũng khí dứt ra để đi vào Nam.
- Lúc đó ở lại cũng được mà.
- Nam nhân nên có tự trọng, anh không muốn bị em coi thường.

Ôi chao! Em nào có coi thường anh, em yêu anh cơ mà. Tự trọng quan trọng với đàn ông đến thế hay sao? Đáng để anh đổi tình cảm đến vậy nhỉ? Ấu trĩ ghê gớm nha. Tao nghĩ vậy thôi chứ không bày tỏ, dù sao chuyện cũng đã qua rồi!

- Nhưng lúc đó anh còn yêu em không?
- Anh đang ở trước mặt em đây, đó là câu trả lời chính xác đấy !

Ừ! Tao lúc đó tạm hiểu là anh vẫn yêu tao, giờ vẫn thế. Thì tao cũng thế, chắc chắn vẫn là tình yêu, nhưng có lẽ chỉ là thứ tình yêu dĩ vãng. Thực ra bọn tao cũng ko phải như Lương Sơn Bá - Trúc Anh Đài để mà dẫn nhau đi vào mộ, nên tao cũng chỉ cười khổ
- Phải chăng lúc ấy anh nghĩ khác có phải hay hơn không?

Dường như bầu không khí cũng muốn chúng tao quay về với nhau, vì chẳng đứa nào quên chuyện gì. Tuyệt nhiên chẳng ai hỏi ai sau khi chia tay chúng tao sống thế nào. Đột nhiên Khoa ghé môi gần phía tao, tao cũng nhắm mắt lại. Trong lòng tao, rõ ràng cũng mong khoảnh khắc này đến từ rất lâu rồi ….
“ Em như là làn gió
Thổi mát tâm hồn anh
Cho một chút trong lành
Cho lòng thêm rực rỡ”
( còn nữa …)
 
Sửa lần cuối:
@_NGẠN_ bạn là một bất ngờ với tôi. Nên chương này, tôi quyết định viết riêng tặng bạn !

Hôm sau Khoa đến đón tao như đã hứa, Khoa đưa tao về nhà ông ngoại Khoa chơi. Mang tiếng là bạn gái hồi cấp 3, mà đây là lần đầu tiên tao về nhà ông nội. Căn nhà đơn sơ nằm bình yên trong vùng thôn núi, chim chóc hót véo von cả ngày. Tao nhớ mang máng đâu đó là vườn ông nhiều cây lắm, táo, bưởi , cam, chanh đủ cả. Tao cũng lăng xăng ra vặt táo, bấm hồng xiêm, làm sao đó cho thật tự nhiên rằng: tao chỉ là bạn học cũ của Khoa mà thôi. Một đứa bạn học nữa cũng là anh của Khoa cũng dẫn bạn gái về. Kì lạ là, nó ở ngoài bắc thì dẫn con Lâm Đồng về, còn Khoa học ở trong Nam thì lại lôi ngay con ngoài bắc đến . Mà con bé kia nhìn ngon vãi, nhưng thằng anh Khoa cũng là bạn học tao, chỉ tặc lưỡi là tao hiểu, bạn xã hội thôi. Tổ mẹ nó chứ thế mà chăm chút cứ như thật. Còn đéo ngại ngùng như tao với Khoa. Mà hình như gái MN bạo hơn gái MB thì phải nhá, hoặc trong đó môi trường thoải mái nên mới có kiểu không e dè như ngoài này. Còn cái nữa là cái miệng nó dẻo, lúc nào cũng anh à, anh ơi, dạ anh, em biết ạ. Nghe ngứa ngứa lỗ tai thế nào á!

Rồi 4 đứa tao rủ nhau ra biển, biển mùa này gió to đến mù mắt, ngày trước tao thích biển lắm. Mà bây giờ, chắc chỉ có lênh đênh trên đó mới còn cảm giác mà thôi, chứng tỏ thời gian là liều thuốc thần kỳ chúng mày ạ, nó có thể khoét sâu thêm nỗi nhớ, nó cũng có thể vá lành những vết thương. Nó có thể giúp ta từ bỏ sở thích, cũng có thể cho ta rất nhiều đam mê và khoái cảm. Nó cũng có thể thay đổi một con người, bào mòn lời thề hứa, nhưng nó cũng như một vết sẹo, có lẽ đến khi người ta chết đi thì nó cũng mới tan vào hư ảo…

Bọn tao leo lên đồi thông , tất nhiên là Khoa nắm tay tao kéo lên rồi. Tao tuy đi được, cơ mà cũng phải giả vờ yếu đuối chứ. Nói thật nhá, bọn con gái bọn tao giả vờ giỏi lắm , tưởng thế chứ không phải thế đâu nhá, cơ mà đàn ông lại thích, có phải không? Gió thổi vi vu như tiếng sáo, thông reo như tiếng đàn, sóng vỗ ì oạp như những nụ hôn. Rồi mỗi đôi tách đi một ngả, bọn kia đi đâu làm gì thì chỉ có chúng nó mới biết thôi , hị hị hị. Không gian ám muội, thời gian ngưng đọng, nhiều khi khiến con người ta muốn làm liều á.

Khoa dắt tay tao, leo lên một phiến đá. Đồi thông bao la đến kỳ lạ. Gió thổi mát rượi, tao nhắm mắt tận hưởng sự trong trẻo ấy.

- Hình như chúng ta chưa đi biển bao giờ?

- Có đi ra sông và ngã lộn cổ ở thuyền nhá!

- Ừ, vậy là anh đã đưa em ra biển như em từng thích nhá!

- Anh vẫn nhớ ?

- Chưa từng bao giờ quên!


Bọn tao lại ôn lại những chuyện ngày xưa, nào là tay chảy máu,
- Sao lúc đó anh lại đấm vỡ cửa kính lớp E?
- Anh không đối diện với em được. Anh sợ anh không đủ dũng khí dứt ra để đi vào Nam.
- Lúc đó ở lại cũng được mà.
- Nam nhân nên có tự trọng, anh không muốn bị em coi thường.

Ôi chao! Em nào có coi thường anh, em yêu anh cơ mà. Tự trọng quan trọng với đàn ông đến thế hay sao? Đáng để anh đổi tình cảm đến vậy nhỉ? Ấu trĩ ghê gớm nha. Tao nghĩ vậy thôi chứ không bày tỏ, dù sao chuyện cũng đã qua rồi!

- Nhưng lúc đó anh còn yêu em không?
- Anh đang ở trước mặt em đây, đó là câu trả lời chính xác đấy !

Ừ! Tao lúc đó tạm hiểu là anh vẫn yêu tao, giờ vẫn thế. Thì tao cũng thế, chắc chắn vẫn là tình yêu, nhưng có lẽ chỉ là thứ tình yêu dĩ vãng. Thực ra bọn tao cũng ko phải như Lương Sơn Bá - Trúc Anh Đài để mà dẫn nhau đi vào mộ, nên tao cũng chỉ cười khổ
- Phải chăng lúc ấy anh nghĩ khác có phải hay hơn không?

Dường như bầu không khí cũng muốn chúng tao quay về với nhau, vì chẳng đứa nào quên chuyện gì. Tuyệt nhiên chẳng ai hỏi ai sau khi chia tay chúng tao sống thế nào. Đột nhiên Khoa ghé môi gần phía tao, tao cũng nhắm mắt lại. Trong lòng tao, rõ ràng cũng mong khoảnh khắc này đến từ rất lâu rồi ….
“ Em như là làn gió
Thổi mát tâm hồn anh
Cho một chút trong lành
Cho lòng thêm rực rỡ”
( còn nữa …)
Cảm ơn bạn nhiều, Mà ___ Ngạn ___ tôi là gạch dưới "to và dài " hơn cái bạn Ngạn mà bạn tag ở trên nhé. Không bạn Ngạn đâý log ACC vào lại giật mình ngạc nhiên.

@_NGẠN_ bạn là một bất ngờ với tôi. Nên chương này, tôi quyết định viết riêng tặng bạn !

Hôm sau Khoa đến đón tao như đã hứa, Khoa đưa tao về nhà ông ngoại Khoa chơi. Mang tiếng là bạn gái hồi cấp 3, mà đây là lần đầu tiên tao về nhà ông nội. Căn nhà đơn sơ nằm bình yên trong vùng thôn núi, chim chóc hót véo von cả ngày. Tao nhớ mang máng đâu đó là vườn ông nhiều cây lắm, táo, bưởi , cam, chanh đủ cả. Tao cũng lăng xăng ra vặt táo, bấm hồng xiêm, làm sao đó cho thật tự nhiên rằng: tao chỉ là bạn học cũ của Khoa mà thôi. Một đứa bạn học nữa cũng là anh của Khoa cũng dẫn bạn gái về. Kì lạ là, nó ở ngoài bắc thì dẫn con Lâm Đồng về, còn Khoa học ở trong Nam thì lại lôi ngay con ngoài bắc đến . Mà con bé kia nhìn ngon vãi, nhưng thằng anh Khoa cũng là bạn học tao, chỉ tặc lưỡi là tao hiểu, bạn xã hội thôi. Tổ mẹ nó chứ thế mà chăm chút cứ như thật. Còn đéo ngại ngùng như tao với Khoa. Mà hình như gái MN bạo hơn gái MB thì phải nhá, hoặc trong đó môi trường thoải mái nên mới có kiểu không e dè như ngoài này. Còn cái nữa là cái miệng nó dẻo, lúc nào cũng anh à, anh ơi, dạ anh, em biết ạ. Nghe ngứa ngứa lỗ tai thế nào á!

Rồi 4 đứa tao rủ nhau ra biển, biển mùa này gió to đến mù mắt, ngày trước tao thích biển lắm. Mà bây giờ, chắc chỉ có lênh đênh trên đó mới còn cảm giác mà thôi, chứng tỏ thời gian là liều thuốc thần kỳ chúng mày ạ, nó có thể khoét sâu thêm nỗi nhớ, nó cũng có thể vá lành những vết thương. Nó có thể giúp ta từ bỏ sở thích, cũng có thể cho ta rất nhiều đam mê và khoái cảm. Nó cũng có thể thay đổi một con người, bào mòn lời thề hứa, nhưng nó cũng như một vết sẹo, có lẽ đến khi người ta chết đi thì nó cũng mới tan vào hư ảo…

Bọn tao leo lên đồi thông , tất nhiên là Khoa nắm tay tao kéo lên rồi. Tao tuy đi được, cơ mà cũng phải giả vờ yếu đuối chứ. Nói thật nhá, bọn con gái bọn tao giả vờ giỏi lắm , tưởng thế chứ không phải thế đâu nhá, cơ mà đàn ông lại thích, có phải không? Gió thổi vi vu như tiếng sáo, thông reo như tiếng đàn, sóng vỗ ì oạp như những nụ hôn. Rồi mỗi đôi tách đi một ngả, bọn kia đi đâu làm gì thì chỉ có chúng nó mới biết thôi , hị hị hị. Không gian ám muội, thời gian ngưng đọng, nhiều khi khiến con người ta muốn làm liều á.

Khoa dắt tay tao, leo lên một phiến đá. Đồi thông bao la đến kỳ lạ. Gió thổi mát rượi, tao nhắm mắt tận hưởng sự trong trẻo ấy.

- Hình như chúng ta chưa đi biển bao giờ?

- Có đi ra sông và ngã lộn cổ ở thuyền nhá!

- Ừ, vậy là anh đã đưa em ra biển như em từng thích nhá!

- Anh vẫn nhớ ?

- Chưa từng bao giờ quên!


Bọn tao lại ôn lại những chuyện ngày xưa, nào là tay chảy máu,
- Sao lúc đó anh lại đấm vỡ cửa kính lớp E?
- Anh không đối diện với em được. Anh sợ anh không đủ dũng khí dứt ra để đi vào Nam.
- Lúc đó ở lại cũng được mà.
- Nam nhân nên có tự trọng, anh không muốn bị em coi thường.

Ôi chao! Em nào có coi thường anh, em yêu anh cơ mà. Tự trọng quan trọng với đàn ông đến thế hay sao? Đáng để anh đổi tình cảm đến vậy nhỉ? Ấu trĩ ghê gớm nha. Tao nghĩ vậy thôi chứ không bày tỏ, dù sao chuyện cũng đã qua rồi!

- Nhưng lúc đó anh còn yêu em không?
- Anh đang ở trước mặt em đây, đó là câu trả lời chính xác đấy !

Ừ! Tao lúc đó tạm hiểu là anh vẫn yêu tao, giờ vẫn thế. Thì tao cũng thế, chắc chắn vẫn là tình yêu, nhưng có lẽ chỉ là thứ tình yêu dĩ vãng. Thực ra bọn tao cũng ko phải như Lương Sơn Bá - Trúc Anh Đài để mà dẫn nhau đi vào mộ, nên tao cũng chỉ cười khổ
- Phải chăng lúc ấy anh nghĩ khác có phải hay hơn không?

Dường như bầu không khí cũng muốn chúng tao quay về với nhau, vì chẳng đứa nào quên chuyện gì. Tuyệt nhiên chẳng ai hỏi ai sau khi chia tay chúng tao sống thế nào. Đột nhiên Khoa ghé môi gần phía tao, tao cũng nhắm mắt lại. Trong lòng tao, rõ ràng cũng mong khoảnh khắc này đến từ rất lâu rồi ….
“ Em như là làn gió
Thổi mát tâm hồn anh
Cho một chút trong lành
Cho lòng thêm rực rỡ”
( còn nữa …)
Cảm ơn bạn nhiều, Mà ___ Ngạn ___ tôi là gạch dưới "to và dài " hơn cái bạn Ngạn mà bạn tag ở trên nhé. Không bạn Ngạn đâý log ACC vào lại giật mình ngạc nhiên.
:shame:
 
Cảm ơn bạn nhiều, Mà ___ Ngạn ___ tôi là gạch dưới "to và dài " hơn cái bạn Ngạn mà bạn tag ở trên nhé. Không bạn Ngạn đâý log ACC vào lại giật mình ngạc nhiên.


Cảm ơn bạn nhiều, Mà ___ Ngạn ___ tôi là gạch dưới "to và dài " hơn cái bạn Ngạn mà bạn tag ở trên nhé. Không bạn Ngạn đâý log ACC vào lại giật mình ngạc nhiên.
:shame:
Để sửa. Hi vọng bạn thích!
 
Chán r, giờ lại thích đọc mấy truyện ntn
Mình cũng thích, bây giờ tâm hồn không còn mộng mơ, trái tim chai sạn nên không thể lột tả được hết cảm xúc. Nhưng thật sự thì mình thích những gì chân thật, tình cảm và nhẹ nhàng. Bạn có chuyện gì muốn kể cho mình nghe không?
 
Chán r, giờ lại thích đọc mấy truyện ntn
Mình cũng thích, bây giờ tâm hồn không còn mộng mơ, trái tim chai sạn nên không thể lột tả được hết cảm xúc. Nhưng thật sự thì mình thích những gì chân thật, tình cảm và nhẹ nhàng. Bạn có chuyện gì muốn kể cho mình nghe không?
 
Chuyện thời hs thì chỉ là yêu đơn phương k dám ngỏ, thời sv đc gái bật đèn xanh nhưng k dám nắm tay, ng mình yêu lại k yêu mình, tấy cả đổi lại một kết thúc buồn, nhưng có cái buồn mà để nhớ còn hơn là k có gì, nó sẽ đi theo mình đến suốt cuộc đời. Vậy cũng hay
Mình cũng thích, bây giờ tâm hồn không còn mộng mơ, trái tim chai sạn nên không thể lột tả được hết cảm xúc. Nhưng thật sự thì mình thích những gì chân thật, tình cảm và nhẹ nhàng. Bạn có chuyện gì muốn kể cho mình nghe không?
 
Chuyện thời hs thì chỉ là yêu đơn phương k dám ngỏ, thời sv đc gái bật đèn xanh nhưng k dám nắm tay, ng mình yêu lại k yêu mình, tấy cả đổi lại một kết thúc buồn, nhưng có cái buồn mà để nhớ còn hơn là k có gì, nó sẽ đi theo mình đến suốt cuộc đời. Vậy cũng hay
Bây giờ thì sao?
 
Top