Những thành phần cần bị xử lý đầu tiên ở Việt Nam (góc nhìn của một người Hàn Quốc)

Theo quan điểm của tôi, hai nhóm cần bị xử lý triệt để đầu tiên tại Việt Nam chính là cảnh sát và công chức nhà nước.

Nếu bạn sống và trải nghiệm lâu dài tại Việt Nam, bạn sẽ thấy rằng hai nhóm này thường lạm dụng quyền lực một cách nghiêm trọng.

Hàn Quốc trước đây cũng từng như vậy.

Cảnh sát thì bạo lực, và các cuộc kiểm tra, xử phạt chỉ cần “bôi trơn” một ít tiền là được bỏ qua.
Còn việc hành chính của công chức thì chậm chạp, và chỉ cần đưa tiền “ngầm” là có thể được phê duyệt cả những thứ vi phạm pháp luật.

Phải mất rất nhiều thời gian,
nhưng Hàn Quốc đã từng bước cải cách bằng cách chia nhỏ quyền lực của các cơ quan thực thi pháp luật,
để các đơn vị có thể giám sát lẫn nhau, và mỗi cơ quan đều có bộ phận thanh tra nội bộ riêng.
Người dân bình thường nếu gặp bất công, đều có thể tố cáo trực tiếp đến các cơ quan kiểm tra thuộc chính phủ.

Mức lương công chức ở Hàn Quốc tuy không cao, nhưng được đảm bảo việc làm ổn định, điều kiện làm việc được cải thiện,
nhờ đó những người có năng lực thật sự, tinh hoa của xã hội, đã dần thay thế vị trí này.
Đồng thời, hệ thống giám sát chống tham nhũng được giăng như mạng nhện,
và thậm chí người dân thường cũng có thể tố cáo dễ dàng qua mạng Internet.

Nhờ vào quá trình này, Hàn Quốc đã tạo ra một nền hành chính minh bạch và “nhanh chóng”,
khiến nhiều người nước ngoài từng sống lâu tại Hàn đều phải ngạc nhiên và khen ngợi.

Tuy đôi khi cảnh sát bị chỉ trích vì quá mềm mỏng với tội phạm,
nhưng Hàn Quốc ngày nay là một đất nước an toàn, nơi bạn có thể để laptop, điện thoại, ví tiền trên bàn trong quán cà phê rồi đi vệ sinh mà không sợ bị mất cắp.

Xin đừng quên:
Từ tiếng Anh của “công chức” là civil servant.
Từ “servant” ở đây không có nghĩa là người dân phải phục tùng họ,
mà họ là những người có nhiệm vụ phục vụ người dân.
Army and police họ nắm cả rồi thì khó làm gì được lắm mày ơi, nhìn gương thằng venezuela, cuba, north korea.... Giờ mà thanh niên biểu tình là ăn đạn liền đó.
Tao chỉ mong VN xuất hiện 1 Park Chung Hee của South Korea thì may ra mới thay đổi được.
 
Mày có biết Việt Nam tới tận năm 1995 mới thật sự hòa bình và được dỡ bỏ cấm vận không?
Còn tụi mày – Hàn Quốc – thì tận 1953 đã ngừng chiến tranh rồi. Nghĩa là mày có gần 40 năm trời yên ổn hơn để phát triển trước Việt Nam.
Mày đem hai quốc gia có hoàn cảnh lịch sử, địa chính trị và mốc phát triển lệch nhau cả mấy chục năm ra mà so sánh thì vô lý lắm. Không chỉ khác về thời gian, mà còn khác về cơ hội và cách mà thế giới đối xử với từng nước.

Nhìn sang Trung Quốc kìa – cũng độc đảng như Việt Nam, nhưng được dỡ cấm vận, mở cửa kinh tế từ những năm 1980. Thế nên nó phát triển ầm ầm, ai cũng thấy.
Tức là vấn đề không nằm hoàn toàn ở thể chế, mà nằm ở chỗ có được quyền tiếp cận thị trường, công nghệ, đầu tư hay không.

Triều Tiên cũng vậy. Nếu không bị tụi mày và đồng minh cấm vận, bao vây, gây áp lực suốt mấy chục năm, chưa chắc họ đã lạc hậu như bây giờ. Chính cái sự cấm đoán đó làm dân Triều Tiên càng khép kín, càng tin vào độc tài, còn chính quyền thì có cớ siết dân, đổ tiền vào vũ khí thay vì dân sinh.

Thế nên, Triều Tiên nghèo đói như hiện nay – mày cũng có phần trách nhiệm. Đừng nghĩ chỉ có mỗi Bình Nhưỡng sai.

Còn Việt Nam – nhờ thống nhất – không còn cảnh nửa nước do Mỹ hậu thuẫn chống lại nửa kia. Cả dân tộc đi một hướng, nên dù đến tận 1995 mới được mở cửa thật sự, ít nhất đó là sự phát triển của cả đất nước chứ không phải một nửa.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Giờ tao so sánh mức thu nhập của người hàn sau 30 năm hòa bình và Việt Nam sau 30 năm hết cấm vận nhé.

| Việt Nam (2024–25) Hàn Quốc (1990)
GDP danh nghĩa~4.500–4.700 USD ~6.500 USD

Mày thấy không? chênh lệch đâu quá lớn. Nên vấn đề thể chế chỉ là 1 phần thôi, không phải cứ độc đảng là nghèo, không phải cứ đa đảng là giàu.
Mày có biết Việt Nam tới tận năm 1995 mới thật sự hòa bình và được dỡ bỏ cấm vận không?
Còn tụi mày – Hàn Quốc – thì tận 1953 đã ngừng chiến tranh rồi. Nghĩa là mày có gần 40 năm trời yên ổn hơn để phát triển trước Việt Nam.
Mày đem hai quốc gia có hoàn cảnh lịch sử, địa chính trị và mốc phát triển lệch nhau cả mấy chục năm ra mà so sánh thì vô lý lắm. Không chỉ khác về thời gian, mà còn khác về cơ hội và cách mà thế giới đối xử với từng nước.

Nhìn sang Trung Quốc kìa – cũng độc đảng như Việt Nam, nhưng được dỡ cấm vận, mở cửa kinh tế từ những năm 1980. Thế nên nó phát triển ầm ầm, ai cũng thấy.
Tức là vấn đề không nằm hoàn toàn ở thể chế, mà nằm ở chỗ có được quyền tiếp cận thị trường, công nghệ, đầu tư hay không.

Triều Tiên cũng vậy. Nếu không bị tụi mày và đồng minh cấm vận, bao vây, gây áp lực suốt mấy chục năm, chưa chắc họ đã lạc hậu như bây giờ. Chính cái sự cấm đoán đó làm dân Triều Tiên càng khép kín, càng tin vào độc tài, còn chính quyền thì có cớ siết dân, đổ tiền vào vũ khí thay vì dân sinh.

Thế nên, Triều Tiên nghèo đói như hiện nay – mày cũng có phần trách nhiệm. Đừng nghĩ chỉ có mỗi Bình Nhưỡng sai.

Còn Việt Nam – nhờ thống nhất – không còn cảnh nửa nước do Mỹ hậu thuẫn chống lại nửa kia. Cả dân tộc đi một hướng, nên dù đến tận 1995 mới được mở cửa thật sự, ít nhất đó là sự phát triển của cả đất nước chứ không phải một nửa.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Giờ tao so sánh mức thu nhập của người hàn sau 30 năm hòa bình và Việt Nam sau 30 năm hết cấm vận nhé.

| Việt Nam (2024–25) Hàn Quốc (1990)
GDP danh nghĩa~4.500–4.700 USD ~6.500 USD

Mày thấy không? chênh lệch đâu quá lớn. Nên vấn đề thể chế chỉ là 1 phần thôi, không phải cứ độc đảng là nghèo, không phải cứ đa đảng là giàu.

Việt Nam bị cấm vận là vì đã lựa chọn “chủ nghĩa ********”.
Tôi không có ý định chỉ trích chế độ hiện tại của Việt Nam.
Nhưng hãy thử suy nghĩ nghiêm túc xem,
tại sao phần lớn các quốc gia phát triển lại không chọn chủ nghĩa ********,
tại sao phần lớn các thể chế độc tài, độc đảng lại sinh ra từ chủ nghĩa ********. ㅋㅋ

Rồi, chắc chắn mày sẽ phản biện kiểu:
“Trung Quốc theo ******** mà vẫn phát triển đấy thôi?”

Nhưng sự thật là sự phát triển của Trung Quốc không phải do được dỡ cấm vận hay đơn thuần là mở cửa.
Mà là vì Mỹ đã “lựa chọn” Trung Quốc làm công xưởng sản xuất của họ.

Nếu Mỹ không trao cơ hội đó,
thì liệu Trung Quốc có thể nắm bắt được thời cơ để phát triển như bây giờ không?

Hơn nữa, tình hình của Trung Quốc và Việt Nam hoàn toàn khác nhau.

Trung Quốc là trường hợp được Mỹ chủ động đổ vốn, chuyển dịch sản xuất sang,
và đến hiện tại, chuỗi cung ứng toàn cầu đã ăn sâu bám rễ vào Trung Quốc rồi.
Liệu bây giờ các nhà máy có thật sự muốn chuyển sang Việt Nam không?

  1. Mày bảo xuất khẩu của Việt Nam sang Mỹ cao hả?
    Tất cả đều biết đó chủ yếu là hàng Trung Quốc đổi nhãn “nước sản xuất” mà thôi.
  2. Việt Nam thì không có nền tảng công nghiệp lớn như Trung Quốc thời đầu tăng trưởng,
    và còn chưa kịp đơm hoa kết trái về mặt phát triển.
    Liệu chính phủ hiện tại có thật sự nỗ lực và có ý chí cải cách để phát triển không?

Mà nhìn mày thì thấy buồn cười thật đấy.
Thành công của nước khác thì bảo là nhờ Mỹ giúp,
còn thất bại của nước mình thì lại đổ lỗi cho Mỹ. ㅋㅋ

Và điều cho thấy mày thiếu kiến thức kinh tế cơ bản là:
mày dám đem GDP bình quân đầu người của Hàn Quốc những năm 1990 là 6.500 USD
so với Việt Nam hiện tại 4.500–4.700 USD và cho rằng chúng “bằng nhau”? ㅋㅋ

Ngay cả con số danh nghĩa Hàn Quốc cũng đã lớn hơn,
mà nếu điều chỉnh theo tỷ lệ lạm phát,
thì 6.500 USD năm 1990 phải tương đương khoảng 16.000 USD năm 2024.
Tức là cao hơn 3.42 lần so với 4.700 USD của Việt Nam bây giờ đấy. ㅋㅋ Biết chưa?

Tự hào dân tộc là điều tốt,
nhưng yêu nước thực sự là khi biết nhìn nhận đúng vị trí quốc gia mình đang đứng ở đâu
thông qua những dữ liệu chính xác và tư duy thực tế.

So sánh GDP 30 năm trước với bây giờ chỉ vì con số trùng nhau mà cho là bằng nhau,
nghe xong tôi cười không nhặt được mồm luôn đấy.
 
Tôi thấy giới trẻ Hàn vẫn chạy đua đi làm công chức lắm. Ổn định nhưng mức lương bậc 9 thấp gần 3 triệu won một tháng ko đủ sống ở Seoul

Mức lương khởi điểm của công chức cấp 9 chỉ nhỉnh hơn 2 triệu won mỗi tháng. So với mức sống ở Hàn Quốc, mức lương này khá thấp, lại thêm tình trạng bế tắc trong việc thăng tiến lên các vị trí cấp cao, nên trong 10 năm qua, công việc công chức đã mất đi nhiều sức hút đối với giới trẻ. Tuy vậy, ngay cả với vị trí công chức cấp thấp nhất – cấp 9 – tỷ lệ cạnh tranh vẫn rất cao, nên những người đỗ thường là những người rất ưu tú. (Việc tuyển chọn công chức hoàn toàn dựa trên kỳ thi, nên không có chỗ cho các mối quan hệ học hành, quê quán hay gia thế tác động.) Công việc công chức ở Hàn Quốc vẫn được ưa chuộng dù lương thấp, vì môi trường làm việc rất tốt: bảo đảm việc làm đến khi nghỉ hưu, văn phòng thoải mái, giờ làm việc rõ ràng, có chế độ trả lương ngoài giờ minh bạch, nhiều ngày nghỉ phép hàng năm và được xã hội tôn trọng. Tỷ lệ cạnh tranh tuy đã giảm đáng kể, nhưng vẫn là một nghề được nhiều người lựa chọn.
 
Lạ nhỉ. Mà bọn đấy t nghĩ ko có nhiều thu nhập ngoài như công chức VN. Ở VN làm công chức mà trúng mánh mới là winner. Chứ bên đó bị bắt tham nhũng vặt thì bách nhục

Dĩ nhiên, ở Hàn Quốc cũng có những vụ tham nhũng lớn, đặc biệt là ở cấp quan chức cao, vì họ có quyền quyết định rất lớn. Giống như nhiều nước khác đánh giá, chính trị Hàn Quốc khá hỗn loạn. Hai đảng lớn thay phiên nhau giành được sự lựa chọn của người dân để đưa ra tổng thống, và khi một đảng mới lên cầm quyền, họ thường phanh phui và trừng phạt những vụ bê bối lớn liên quan đến các chính trị gia và quan chức của đảng cũ. Ngay cả các tập đoàn lớn như Samsung cũng không nằm ngoài lưới – chắc bạn còn nhớ Chủ tịch Lee Jae-yong của Samsung từng bị bắt giam, đúng không?

Tất nhiên, việc vạch trần tham nhũng này đôi khi cũng mang tính phô trương quyền lực khi một chính phủ mới lên nắm quyền. Và điều này cũng khiến không ít chính sách lớn của chính phủ tiền nhiệm bị hủy bỏ ngay từ đầu. Tuy nhiên, điều quan trọng là dù có muộn, các vụ tham nhũng vẫn được đưa ra ánh sáng và những người liên quan phải bị xử lý rõ ràng. Như vậy mới có thể ngăn chặn cảm giác bất lực của người dân – cái cảm giác rằng “người có quyền thì tham nhũng cũng chẳng sao” – lan rộng trong xã hội.

Thật ra, chính bầu không khí xã hội như vậy đã giúp người dân Hàn Quốc nhiều lần đứng lên chống lại các nhà lãnh đạo độc tài hay đảo chính quân sự. Nhờ những cuộc biểu tình và phản kháng mạnh mẽ, người dân đã kéo đổ những kẻ cầm quyền sai trái, tạo nên một lịch sử đấu tranh đáng tự hào.
 
Tôi cũng đã từng viết trong bài trước,
rằng dù có mất nhiều thời gian và vấp phải vô số trở ngại,
thì chính những bạn sinh viên ở độ tuổi đầu 20, đầy nhiệt huyết và khát vọng
cần phải bắt đầu tụ họp lại, cùng nhau trao đổi, thảo luận và định hình rõ ràng quan điểm về tự do và quyền lợi,
từ đó tạo nên một phong trào đoàn kết và lên tiếng cùng một tiếng nói.

Ở Hàn Quốc có một câu nói nổi tiếng:
“Pháo đài cuối cùng của nền dân chủ chính là sức mạnh có tổ chức của những công dân thức tỉnh.”
Quyền lực thứ 5: tổ chức dân sự, tập hợp dân chủ đa nguyên Xamvn
 
M phải hiểu như này này Hàn Quốc là đa đảng, còn VN là độc đảng. Mà độc đảng thì chấp m kêu gào, nó sẵn sàng làm vài vụ như TAM luôn, có thằng tướng rau răm nói thẳng là chúng nó sẵn sàng giết 1-2tr người mà :)) kể cả dân biểu tình mà chẳng may thay lãnh đạo thì thực ra cũng là chúng nó đấu đá lẫn nhau mà thôi nên là sẽ đbh có cái mùa xuân đấy =))

Thực tại của Việt Nam mà tôi yêu thật quá buồn.
 
Army and police họ nắm cả rồi thì khó làm gì được lắm mày ơi, nhìn gương thằng venezuela, cuba, north korea.... Giờ mà thanh niên biểu tình là ăn đạn liền đó.
Tao chỉ mong VN xuất hiện 1 Park Chung Hee của South Korea thì may ra mới thay đổi được.

Ngay cả những người chỉ trích tính độc tài của Tổng thống Park Chung Hee ở Hàn Quốc cũng đều công nhận lòng yêu nước và nỗ lực phát triển đất nước của ông ấy.
 
Rất tiếc, cái tính năng này không thực hiện được, thứ nhất lớp trẻ bị nhồi sọ quá nặng. Thứ hai k có quyền tự do biểu đạt cũng như việc thành lập hội nhóm là rất nguy hiểm. Sự kiểm soát quyền lực tuyệt đối k cho phép mày làm mấy cái phong trào này, manh nha là mày ăn cơm tò với cái bô úp lên đầu liền. Những cái mày nói nghe nó ngô nghê lắm. Ngay ở đây mày cũng k biết rõ cái đằng sau là gì đâu
Giờ lũ ngu gen Z chỉ có được biết đến như lũ bại não ở thờ rết city: concert cuốc gia, bê đê say gay, lương mới ra trường 100 củ, chữa lành chanh bồn tối ngày, flex tự hào ngạo nghễ
 
Quyền lực thứ 5: tổ chức dân sự, tập hợp dân chủ đa nguyên Xamvn

Đúng rồi. Mình cho rằng việc từng bước thảo luận, trò chuyện và hình thành dư luận từ tầng lớp dưới trong những cộng đồng như thế này là điều vô cùng quan trọng.

Nhìn lại thì, một trong những khó khăn lớn nhất của xã hội Hàn Quốc chính là môi trường truyền thông bị lệch cán cân, nhưng khi văn hóa Internet phát triển, các hãng truyền thông trực tuyến đã có được sức ảnh hưởng ngang bằng, thậm chí vượt qua cả các phương tiện truyền thông truyền thống (legacy media), từ đó giúp lan tỏa nhiều ý kiến đa dạng đến với đại đa số người dân.

Cố lên nhé, Xamvn!!
 
Đúng rồi. Mình cho rằng việc từng bước thảo luận, trò chuyện và hình thành dư luận từ tầng lớp dưới trong những cộng đồng như thế này là điều vô cùng quan trọng.

Nhìn lại thì, một trong những khó khăn lớn nhất của xã hội Hàn Quốc chính là môi trường truyền thông bị lệch cán cân, nhưng khi văn hóa Internet phát triển, các hãng truyền thông trực tuyến đã có được sức ảnh hưởng ngang bằng, thậm chí vượt qua cả các phương tiện truyền thông truyền thống (legacy media), từ đó giúp lan tỏa nhiều ý kiến đa dạng đến với đại đa số người dân.

Cố lên nhé, Xamvn!!

Bè lũ cô nan bỏ đói run sợ trước quyền lực thứ 5 Xamvn
 
T vừa xem Crypto Man. Có đúng là tầm năm 2012-2013 ở Hàn Quốc có chương trình hỗ trợ doanh nghiệp khởi nghiệp như trong film không? Chương trình đó có cấp vốn, đưa tiền hẳn cho doanh nghiệp tiêu cơ à?
Một trong những khó khăn của doanh nghiệp nhỏ tại VN là tiếp cận vốn. Bọn t muốn vay vốn thì cứ phải có tài sản thế chấp (nhà cửa, đất đai là chính). Mà nếu đã có nhà cửa, đất đai sẵn rồi thì đi làm khởi nghiệp làm gì cho vất vả =))
Ở Hàn quốc t nghe nói vay tiền rất dễ dàng. Cũng nhờ thế doanh nghiệp mới bắt đầu khởi nghiệp được. M nói qua cho t về hệ thống ngân hàng ở HQ được ko? T đang là khách hàng của một số ngân hàng Hàn quốc lớn tại VN, các em nhân viên ở đó rất ngon và dâm =))
 
XKI2HCP.jpeg
Chủ thớt ở HQ cho tao hỏi như con Lisa của Black Pink mặc sờ líp hát lòi khe ra thì dân Hàn nó có ý kiến gì ko?

Chứ ở VN là thằng @Thích Vét Máng nó đòi bờ lờ và đụ ngay.
 
T ko trông mong đa đảng, tao chỉ mong bộ conna bị chia làm 3: an ninh, cảnh sát, giao thông như bên Tàu là dc rồi.
Nếu TL ko giữ được quyền lực thì triều đại tiếp theo nên chia tách Bộ Conan ra thật. Hiện nay Conan ở VN gần như bằng CIA + FBI + DEA + NSA của Mỹ. Việc gì cũng làm. Thậm chí Conan còn xông vào nắm giữ chức vụ cơ quan công quyền, & kinh tế. Gần như vừa đá bóng, vừa thổi còi.
 
Nếu TL ko giữ được quyền lực thì triều đại tiếp theo nên chia tách Bộ Conan ra thật. Hiện nay Conan ở VN gần như bằng CIA + FBI + DEA + NSA của Mỹ. Việc gì cũng làm. Thậm chí Conan còn xông vào nắm giữ chức vụ cơ quan công quyền, & kinh tế. Gần như vừa đá bóng, vừa thổi còi.
Và triệt để hơn nữa là phải làm điều tml Tập béo đã làm đó là đẩy các Bộ trưởng bộ có súng ra khỏi BCT. Toàn dân ko ai yên tâm làm kinh tế nếu súng kề bên đầu.
 
Việt Nam bị cấm vận là vì đã lựa chọn “chủ nghĩa ********”.
Tôi không có ý định chỉ trích chế độ hiện tại của Việt Nam.
Nhưng hãy thử suy nghĩ nghiêm túc xem,
tại sao phần lớn các quốc gia phát triển lại không chọn chủ nghĩa ********,
tại sao phần lớn các thể chế độc tài, độc đảng lại sinh ra từ chủ nghĩa ********. ㅋㅋ

Rồi, chắc chắn mày sẽ phản biện kiểu:
“Trung Quốc theo ******** mà vẫn phát triển đấy thôi?”

Nhưng sự thật là sự phát triển của Trung Quốc không phải do được dỡ cấm vận hay đơn thuần là mở cửa.
Mà là vì Mỹ đã “lựa chọn” Trung Quốc làm công xưởng sản xuất của họ.

Nếu Mỹ không trao cơ hội đó,
thì liệu Trung Quốc có thể nắm bắt được thời cơ để phát triển như bây giờ không?

Hơn nữa, tình hình của Trung Quốc và Việt Nam hoàn toàn khác nhau.

Trung Quốc là trường hợp được Mỹ chủ động đổ vốn, chuyển dịch sản xuất sang,
và đến hiện tại, chuỗi cung ứng toàn cầu đã ăn sâu bám rễ vào Trung Quốc rồi.
Liệu bây giờ các nhà máy có thật sự muốn chuyển sang Việt Nam không?

  1. Mày bảo xuất khẩu của Việt Nam sang Mỹ cao hả?
    Tất cả đều biết đó chủ yếu là hàng Trung Quốc đổi nhãn “nước sản xuất” mà thôi.
  2. Việt Nam thì không có nền tảng công nghiệp lớn như Trung Quốc thời đầu tăng trưởng,
    và còn chưa kịp đơm hoa kết trái về mặt phát triển.
    Liệu chính phủ hiện tại có thật sự nỗ lực và có ý chí cải cách để phát triển không?

Mà nhìn mày thì thấy buồn cười thật đấy.
Thành công của nước khác thì bảo là nhờ Mỹ giúp,
còn thất bại của nước mình thì lại đổ lỗi cho Mỹ. ㅋㅋ

Và điều cho thấy mày thiếu kiến thức kinh tế cơ bản là:
mày dám đem GDP bình quân đầu người của Hàn Quốc những năm 1990 là 6.500 USD
so với Việt Nam hiện tại 4.500–4.700 USD và cho rằng chúng “bằng nhau”? ㅋㅋ

Ngay cả con số danh nghĩa Hàn Quốc cũng đã lớn hơn,
mà nếu điều chỉnh theo tỷ lệ lạm phát,
thì 6.500 USD năm 1990 phải tương đương khoảng 16.000 USD năm 2024.
Tức là cao hơn 3.42 lần so với 4.700 USD của Việt Nam bây giờ đấy. ㅋㅋ Biết chưa?

Tự hào dân tộc là điều tốt,
nhưng yêu nước thực sự là khi biết nhìn nhận đúng vị trí quốc gia mình đang đứng ở đâu
thông qua những dữ liệu chính xác và tư duy thực tế.

So sánh GDP 30 năm trước với bây giờ chỉ vì con số trùng nhau mà cho là bằng nhau,
nghe xong tôi cười không nhặt được mồm luôn đấy.
Ơ kìa, đầu óc mày còn ngây thơ trong sáng lắm, chắc mới rớt xuống từ toàn nhà nào xuống? Mày bảo người dân Việt Nam "chọn" à? Thôi đi, tỉnh lại đi. Làm gì có chuyện dân được chọn. Lãnh đạo ban đầu được nước ngoài tài trợ cho con đường - Nước lớn nó chọn sẵn rồi, dân chỉ việc… đi theo. Cũng như chọn món trong thực đơn chỉ có đúng một món vậy.

Ngay cả cái dân Kerea tụi mày cũng đâu có quyền gì để chọn! Mày tưởng dân Hàn hay dân Triều tụi mày được ngồi xuống bàn, giơ tay vote "theo Mĩ" hay "theo Trung Quốc" chắc? Ảo tưởng hơi nhiều đó. Mĩ với Trung nó vẽ sẵn bản đồ, lấy thước chia làm hai, tụi mày ngoan ngoãn đứng vào vị trí là xong. Dễ hiểu như đang giỡn.

Vậy nên cái câu hỏi kiểu “sao dân Việt Nam lại chọn XHCN còn bọn Hàn tụi mày không” là câu hỏi ngu hết nước chấm. Ngu tới mức phải đóng khung treo lên làm gương. Làm gì có ai được chọn? Mày hay tao gì cũng đều là quân cờ trên bàn cờ địa chính trị, có quyền gì? Quyền duy nhất là... ngồi coi tụi lớn nó chơi.

Bọn tao mở cửa được 30 năm — ba chục năm ngắn ngủi so với mấy chục năm tụi mày được bú sữa viện trợ Mĩ — vậy mà cũng kịp đuổi theo được ít nhiều rồi đó. Cứ chờ đấy, thêm 40 năm nữa xem ai còn phải chạy theo ai.

Mày nhìn sang bọn Philippines, Thái Lan, Indo ra mà nghiên cứu — ừ thì cũng tư bản, cũng đa nguyên, cũng bầu cử tự do hết đó. Nhưng giàu thì chưa thấy, chỉ thấy rối như canh hẹ, thay chính phủ như thay áo. Tụi nó giàu nổi chưa mà mày lấy ra để dạy người khác? có khi nước Hàn chúng mày phát triển mạnh thật ra căn nguyên nhờ giai đoạn 40 năm đầu có chính quyền quân phiệt nên mới phát triển nhanh vậy, chứ chưa chắc do đám dân chủ làm ra. Nhờ đà phát triển của chính quyền quân phiệt mà chúng mày mới vượt bậc như hiện giờ.

Cho nên đừng có lôi cái mô hình chính trị Dân Chủ, đa nguyên ra làm thánh kinh. Nó chỉ là một phần thôi. Cái quyết định vẫn là cơ hội mở cửa, biết cách hút vốn, phát triển được kinh tế, khoa học, công nghệ.
 
T vừa xem Crypto Man. Có đúng là tầm năm 2012-2013 ở Hàn Quốc có chương trình hỗ trợ doanh nghiệp khởi nghiệp như trong film không? Chương trình đó có cấp vốn, đưa tiền hẳn cho doanh nghiệp tiêu cơ à?
Một trong những khó khăn của doanh nghiệp nhỏ tại VN là tiếp cận vốn. Bọn t muốn vay vốn thì cứ phải có tài sản thế chấp (nhà cửa, đất đai là chính). Mà nếu đã có nhà cửa, đất đai sẵn rồi thì đi làm khởi nghiệp làm gì cho vất vả =))
Ở Hàn quốc t nghe nói vay tiền rất dễ dàng. Cũng nhờ thế doanh nghiệp mới bắt đầu khởi nghiệp được. M nói qua cho t về hệ thống ngân hàng ở HQ được ko? T đang là khách hàng của một số ngân hàng Hàn quốc lớn tại VN, các em nhân viên ở đó rất ngon và dâm =))


Hàn Quốc thì lúc nào cũng có mấy khoản tiền hỗ trợ khởi nghiệp.
Như mày nói đó, đúng là có chương trình mà chính phủ cho tiền miễn phí luôn, không cần hoàn lại.
Ngoài ra thì phần lớn là kiểu cho vay siêu siêu thấp lãi suất, gần như không tính lãi ấy.

Chỉ cần mày có kế hoạch kinh doanh rõ ràng, đang làm trong ngành hot đúng thời điểm, và càng trẻ càng tốt, thì chính phủ nó hỗ trợ cực mạnh và cực dễ luôn.

Ngược lại, mấy công ty mà đã có doanh thu cao hoặc làm ăn từ trước rồi, thì lại khó mà nhận được mấy dạng hỗ trợ này.

Thêm nữa là, do dân số trẻ ngày càng ít đi, mà thế hệ trước thì ôm hết đặc quyền, nên dư luận kiểu “giới trẻ giờ khó mà làm ăn nổi”.

Thế nên chính phủ cũng ưu ái hơn cho người trẻ tuổi:
  • Ví dụ như ngành marketing, nếu người trẻ đứng tên điều hành thì dù doanh thu có cao mấy đi nữa cũng được miễn thuế thu nhập cá nhân hoàn toàn trong 3~5 năm đầu.
  • Còn nếu mở công ty ở tỉnh, chứ không phải Seoul hay Busan, thì sẽ được giảm hoặc miễn rất nhiều loại thuế khác.

Những ưu đãi kiểu này thì cứ mỗi lần có chính quyền mới lên là ngân sách lại phình to ra, chương trình cũng mở rộng hơn.

Còn mốc 2012~2013 mà mày nói á? Ừ thì đúng là lúc đó có chương trình hỗ trợ, nhưng kiểu bình thường thôi, không có gì đặc biệt.

Thời mà Hàn Quốc thật sự bùng nổ startup là tầm 1999~2000 cơ.
Đó là lúc internet mới bắt đầu phổ cập, rồi bùm — Hàn cũng dính luôn bong bóng dot-com giống bên Mỹ.

Thời đó chính phủ vung tiền như điên để hỗ trợ startup.
Thật sự là kiểu “rải tiền khắp nơi” luôn.
 
XKI2HCP.jpeg
Chủ thớt ở HQ cho tao hỏi như con Lisa của Black Pink mặc sờ líp hát lòi khe ra thì dân Hàn nó có ý kiến gì ko?

Chứ ở VN là thằng @Thích Vét Máng nó đòi bờ lờ và đụ ngay.

“Đàn ông Hàn Quốc cũng y chang thôi ㅋㅋ
Chỉ khác là không thể thể hiện công khai hay nói thẳng trên mạng được. Làm thế là bị kiện hay tố cáo ngay.
Thậm chí mấy cái comment trên YouTube tưởng là không truy ra được, mà gần đây người ta còn thông qua toà án Mỹ lấy được thông tin người viết bình luận từ YouTube để kiện đòi bồi thường số tiền cực lớn luôn.
Bình thường hay người nổi tiếng đều không có ngoại lệ ㅋㅋㅋ”
 
Ơ kìa, đầu óc mày còn ngây thơ trong sáng lắm, chắc mới rớt xuống từ toàn nhà nào xuống? Mày bảo người dân Việt Nam "chọn" à? Thôi đi, tỉnh lại đi. Làm gì có chuyện dân được chọn. Lãnh đạo ban đầu được nước ngoài tài trợ cho con đường - Nước lớn nó chọn sẵn rồi, dân chỉ việc… đi theo. Cũng như chọn món trong thực đơn chỉ có đúng một món vậy.

Ngay cả cái dân Kerea tụi mày cũng đâu có quyền gì để chọn! Mày tưởng dân Hàn hay dân Triều tụi mày được ngồi xuống bàn, giơ tay vote "theo Mĩ" hay "theo Trung Quốc" chắc? Ảo tưởng hơi nhiều đó. Mĩ với Trung nó vẽ sẵn bản đồ, lấy thước chia làm hai, tụi mày ngoan ngoãn đứng vào vị trí là xong. Dễ hiểu như đang giỡn.

Vậy nên cái câu hỏi kiểu “sao dân Việt Nam lại chọn XHCN còn bọn Hàn tụi mày không” là câu hỏi ngu hết nước chấm. Ngu tới mức phải đóng khung treo lên làm gương. Làm gì có ai được chọn? Mày hay tao gì cũng đều là quân cờ trên bàn cờ địa chính trị, có quyền gì? Quyền duy nhất là... ngồi coi tụi lớn nó chơi.

Bọn tao mở cửa được 30 năm — ba chục năm ngắn ngủi so với mấy chục năm tụi mày được bú sữa viện trợ Mĩ — vậy mà cũng kịp đuổi theo được ít nhiều rồi đó. Cứ chờ đấy, thêm 40 năm nữa xem ai còn phải chạy theo ai.

Mày nhìn sang bọn Philippines, Thái Lan, Indo ra mà nghiên cứu — ừ thì cũng tư bản, cũng đa nguyên, cũng bầu cử tự do hết đó. Nhưng giàu thì chưa thấy, chỉ thấy rối như canh hẹ, thay chính phủ như thay áo. Tụi nó giàu nổi chưa mà mày lấy ra để dạy người khác? có khi nước Hàn chúng mày phát triển mạnh thật ra căn nguyên nhờ giai đoạn 40 năm đầu có chính quyền quân phiệt nên mới phát triển nhanh vậy, chứ chưa chắc do đám dân chủ làm ra. Nhờ đà phát triển của chính quyền quân phiệt mà chúng mày mới vượt bậc như hiện giờ.

Cho nên đừng có lôi cái mô hình chính trị Dân Chủ, đa nguyên ra làm thánh kinh. Nó chỉ là một phần thôi. Cái quyết định vẫn là cơ hội mở cửa, biết cách hút vốn, phát triển được kinh tế, khoa học, công nghệ.

Tao thấy nói chuyện logic với mày là vô ích rồi, nên cũng chẳng cần tranh luận thêm nữa.ㅋㅋ Tao đã nghi ngờ trình độ của mày từ lúc mày lấy thu nhập bằng đô la năm 1990 so với năm 2004 rồi bảo “cũng tương tự mà?” Nhưng đến mức này thì tao chắc chắn rồi — nói chuyện với đứa bị “tẩy não” như mày chỉ tổ tốn băng thông internet thôi ㅋㅋㅋ
 
Phải mất rất nhiều thời gian,
nhưng Hàn Quốc đã từng bước cải cách bằng cách chia nhỏ quyền lực của các cơ quan thực thi pháp luật,
để các đơn vị có thể giám sát lẫn nhau, và mỗi cơ quan đều có bộ phận thanh tra nội bộ riêng.

Ở việt thì súng nhỏ càng ngày phình to. Đến trung c.ộng còn chia cắt súng nhỏ mà việt c.ộng ta chơi kiểu này thì kinh dị. Vừa có súng vừa ngồi ghế nóng thì dưới bầu trời này là của các ông hết.
 
Mày có biết Việt Nam tới tận năm 1995 mới thật sự hòa bình và được dỡ bỏ cấm vận không?
Còn tụi mày – Hàn Quốc – thì tận 1953 đã ngừng chiến tranh rồi. Nghĩa là mày có gần 40 năm trời yên ổn hơn để phát triển trước Việt Nam.
Mày đem hai quốc gia có hoàn cảnh lịch sử, địa chính trị và mốc phát triển lệch nhau cả mấy chục năm ra mà so sánh thì vô lý lắm. Không chỉ khác về thời gian, mà còn khác về cơ hội và cách mà thế giới đối xử với từng nước.

Nhìn sang Trung Quốc kìa – cũng độc đảng như Việt Nam, nhưng được dỡ cấm vận, mở cửa kinh tế từ những năm 1980. Thế nên nó phát triển ầm ầm, ai cũng thấy.
Tức là vấn đề không nằm hoàn toàn ở thể chế, mà nằm ở chỗ có được quyền tiếp cận thị trường, công nghệ, đầu tư hay không.

Triều Tiên cũng vậy. Nếu không bị tụi mày và đồng minh cấm vận, bao vây, gây áp lực suốt mấy chục năm, chưa chắc họ đã lạc hậu như bây giờ. Chính cái sự cấm đoán đó làm dân Triều Tiên càng khép kín, càng tin vào độc tài, còn chính quyền thì có cớ siết dân, đổ tiền vào vũ khí thay vì dân sinh.

Thế nên, Triều Tiên nghèo đói như hiện nay – mày cũng có phần trách nhiệm. Đừng nghĩ chỉ có mỗi Bình Nhưỡng sai.

Còn Việt Nam – nhờ thống nhất – không còn cảnh nửa nước do Mỹ hậu thuẫn chống lại nửa kia. Cả dân tộc đi một hướng, nên dù đến tận 1995 mới được mở cửa thật sự, ít nhất đó là sự phát triển của cả đất nước chứ không phải một nửa.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Giờ tao so sánh mức thu nhập của người hàn sau 30 năm hòa bình và Việt Nam sau 30 năm hết cấm vận nhé.

| Việt Nam (2024–25) Hàn Quốc (1990)
GDP danh nghĩa~4.500–4.700 USD ~6.500 USD

Mày thấy không? chênh lệch đâu quá lớn. Nên vấn đề thể chế chỉ là 1 phần thôi, không phải cứ độc đảng là nghèo, không phải cứ đa đảng là giàu.
Ủa đụ má Hàn Quốc hòa bình co ncặc tau nè
Vẫn trong tình trạng chiêqn tranh với Triều Tiên nhé
Và đoán xem từ đó đến nay bao nhiêu vụ Triều Tiên nó khủng bố rồi?
Quốc lực với đầu óc như mày thì xu61 này hòa bình từ 1900 đến giờ vẫn đéo phát triển nổi, nói chung là thân lừa ưa nặng, đầu óc cụ đặc bảo thủ
 
HAHA... cái mày nói thì ai cũng biết nhưng không ai có thể làm được và không ai muốn đánh đổi để làm nó thay đổi... cái giá phải trả là quá lớn. Mà cái đạt được chưa chắc đã tử tế như hiện giờ.
Chính quyền Hàn của tụi mày nó theo kiểu đa đảng và dân chủ vì người bảo trợ cho nó là Mẽo. Nếu giả sử chính quyền đó được bảo trợ bởi Liên Xô or Trung Quốc thì ngay lập tức tụi mày giống hệt Triều Tiên bây giờ.
Vậy nên cái mà dân Hàn được hưởng thật ra có sự hậu thuẫn rất lớn từ ông Mĩ chứ bản chất không phải từ sự đấu tranh của dân Hàn. (có nhưng rất ít)
Chẳng chính quyền nào nó chịu nhả lợi ích, vai trò và quyền lực ra cả. Nó chỉ chịu thỏa hiệp khi có 1 thế lực lớn hơn đè nó ra buộc nó phải làm ( mà ở Hàn chính là Mĩ nó bắt thế)
ý là phần lớn các nước châu Á, người dân vẫn cho rằng nên thần phục người có quyền thế (nhà nước), bản chất dân phía Đông bán cầu là sợ quyền lực, tham quyền lực (ai cũng vậy tầm 95%). Hàn quốc có nền dân chủ là do là đệ Mỹ, nếu ko có Mỹ thì HQ cũng sẽ là một quốc gia theo hướng tập trung quyền lực
 
@sauna tao hỏi phát, quan điểm cá nhân của mày về thằng tổng thống bị phế truất năm ngoái hay năm kia gì đó, với vụ thiết quân luật là thế nào ?
Với mấy đảng tham gia tranh cử ở hàn xẻng, thì mày có ủng hộ đảng nào ko ? :vozvn (20):
 

Có thể bạn quan tâm

Top