"Tôi cũng biết rằng dựa vào trung quốc sẽ mất nước, nhưng thà mất nước còn hơn mất đảng" Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, lãnh đạo ******** Việt Nam trong thời kỳ Liên Xô suy yếu và tan rã, dù mới bị Trung Quốc cướp mất đảo Gạc Ma năm 1988, nhưng ******** VN vẫn phải bình thường hoá quan hệ với ******** Trung Quốc, cầu cạnh ******** Trung quốc nếu không Đảng ******** VN sẽ sụp đổ.
Câu nói trên thể hiện một tư duy chính trị đáng lo ngại, đặt quyền lợi của một đảng phái lên trên chủ quyền quốc gia và lợi ích dân tộc. Trong bối cảnh lịch sử, khi Liên Xô suy yếu và tan rã, Việt Nam buộc phải điều chỉnh chính sách đối ngoại để tồn tại. Tuy nhiên, việc lựa chọn con đường phụ thuộc vào Trung Quốc ngay sau sự kiện Gạc Ma năm 1988 – khi 64 chiến sĩ Việt Nam hy sinh trong cuộc thả/.m s/,á/.t do hải quân Trung Quốc gây ra – là điều khiến nhiều người đặt câu hỏi về tính chính danh và độc lập của chính quyền Việt Nam lúc bấy giờ.
Sự lệ thuộc vào Trung Quốc không chỉ dừng lại ở ngoại giao mà còn kéo theo những hệ lụy kinh tế, chính trị và văn hóa. Từ vấn đề biên giới, biển đảo đến sự ảnh hưởng của các tập đoàn kinh tế Trung Quốc trong các dự án trọng điểm tại Việt Nam, dấu ấn của sự lệ thuộc ngày càng rõ rệt. Điều này đặt ra câu hỏi: Liệu sự tồn tại của một đảng cầm quyền có đáng để đánh đổi chủ quyền dân tộc?
Lịch sử đã chứng minh rằng một quốc gia chỉ có thể phát triển bền vững khi đặt lợi ích dân tộc lên trên hết. Khi một chính quyền sẵn sàng chấp nhận "mất nước còn hơn mất đảng," thì đó không còn là một chính quyền vì nhân dân, mà chỉ là một nhóm lợi ích cố bám giữ quyền lực bằng mọi giá.