Tao bị Trầm cảm mức trung , có nên tập gym ?

Trầm cảm nên đi bộ thư giãn nhẹ nhàng thôi, mày tập gym tiết ra chất gì quên mẹ rồi làm mày căng thẳng thêm. Việc đi bộ của mày nên diễn ra ở nơi thoáng mát nhiều cây xanh, chứ không phải phòng gym với 4 bức tường.
Tao không nghĩ thế. Hãy nhốt mình vào 4 bức tường. Tập thật nặng để xé toạc từng bó cơ. Mày sẽ đau đớn. Đúng rồi, và nhận ra những nốt đau run lên trong cơ thể như những nốt nhạc.
Trầm cảm là vấn đề. Ok. Nhưng đừng để nó biến mình thành vấn đề.
NSww3xb.jpg
 
Đm, đã trầm cảm còn tập gym. Tập gym mày sẽ bị pê đê hoá. Pê đê cộng với trầm cảm thì mày lại như thằng Đạt thôi
 
Đm, đã trầm cảm còn tập gym. Tập gym mày sẽ bị pê đê hoá. Pê đê cộng với trầm cảm thì mày lại như thằng Đạt thôi
Tao chắc mày chưa từng bước chân đến phòng tập chứ không nói đến việc chạm tới cái tạ nào.
 
giải quyết nhẹ nhàng:
đi bộ, kéo dây kháng lực.

trong đó kéo dây kháng lực mày sẽ thấy có hiệu quả tức thời nhất.

vì não mày đang bận tập trung giữ lại lực thu về của dây.

tập bài đơn giản trước, kéo sang ngang, đứng thẳng lưng và siết vai. giữ 2-3 giây rồi thu về. 10 lần là đủ.

mục đích cao nhất là cho mày khoảng lặng để bình tĩnh. đồng thời xây dựng cơ thể vững. cơ thể vững, tâm trí cũng vững.

giải quyết đéo nhẹ nhàng:

còn mày muốn đè trầm cảm nhanh hơn nữa, move thái độ vs suy nghĩ mày sang góc nhìn khác để kiếm lối thoát trc khi trầm cảm quay lại thì:

+ cà phê, ưu điểm vào nhanh, nhược điểm hết nhanh. đừng lạm dụng

+ vật lý trị liệu, tác cơ bó ở đầu, cổ vai. cơ thể vs tinh thần có mối quan hệ mật thiết. bó cơ tắc khí vùng đầu cổ vai, làm giảm máu vs oxi lên não, gây và nuôi dưỡng trầm cảm.

mấy đứa bị bó cơ, luôn gắt gỏng và bực trong người.

nhược điểm là cực kỳ đau, đau hơn tra tấn, như chết đi sống lại nếu mày bị bó nhiều
Thanks fen nhiều
 
Tao đến rồi. Tập đc một tuần chạy mất cả dép. Sợ bọn pê đê VL
Điều này thì tao công nhận. Phòng tập là nơi tụ hội nhiều gay đến mức tao cảm thấy nghi ngờ nhân sinh và cho off luôn thằng PT. Cũng tốt, đỡ tiền.
Dù sao thì tiền cũng khá liên quan đến sự trầm cảm.
 
Tao không nghĩ thế. Hãy nhốt mình vào 4 bức tường. Tập thật nặng để xé toạc từng bó cơ. Mày sẽ đau đớn. Đúng rồi, và nhận ra những nốt đau run lên trong cơ thể như những nốt nhạc.
Trầm cảm là vấn đề. Ok. Nhưng đừng để nó biến mình thành vấn đề.
NSww3xb.jpg
Câu trả lời mày không tồi, nhưng việc thằng kia bắt đầu với Gym thật ra rất khó nó phải cân bằng điều chỉnh dinh dưỡng-sức khỏe và sự nghỉ nghơi để về trang thái bình thường mất 3-4 tuần, còn với việc đi bộ thư giãn đơn giản và hiệu quả hơn nhiều so với bắt đầu. Bắt đầu và làm quen nghe thì dễ nhưng khó vô cùng với những thằng đang điều trị tâm lí.

4 bức tưởng của tao ám chỉ nó không phải vào Gym để sử dụng máy đi bộ, tao muốn nó đi bộ ở những nơi có nhiều cây xanh do tiếp xúc với không gian rộng sẽ làm nó dễ chịu và việc bắt đầu ở phòng Gym e là khó bắt đầu hơn.

Nền tảng tao và mày đều tập Gym nên nói nghe dễ chịu hơn so với những thằng chưa tập lần nào, còn nữa là bọn PT gần đây tao xin phép chửi thề toàn bọn ml tập 2-3 năm đéo có một kiến thức cơ bản gì về cái ngành mà bọn nó đang làm, thật không may nếu thằng này gặp bọn nó HỎNG.
 
Điều này thì tao công nhận. Phòng tập là nơi tụ hội nhiều gay đến mức tao cảm thấy nghi ngờ nhân sinh và cho off luôn thằng PT. Cũng tốt, đỡ tiền.
Dù sao thì tiền cũng khá liên quan đến sự trầm cảm.
Phòng tập thì cái nào cũng có bê đê. Nói chung là vào đó nghe BT hướng dẫn tập ,có người quan tâm đến mày là ok hết
 
Cảm ơn mày nhiều tao sẽ cố gắng luyện tập
Ráng nha mày. Mày sẽ làm được thôi. Đợt tao mới sanh con cũng bị trầm cảm. Sanh xong mà đầu tao lúc nào cũng phải nghĩ tới chuyện coi công ty của gia đình tao, rồi đất đai, nhà cửa, đủ thứ hết nên đâm ra stressed nặng rồi bị trầm cảm luôn. Lúc đó, tao không những ghét chính bản thân mình mà còn ghét tất cả mọi người xung quanh luôn. Nhiều lúc tao còn có những ý nghĩ rất quỷ quyệt mà giờ nhìn lại không hiểu sao tao có thể nghĩ vậy luôn. Có lúc con tao nó khóc mà tao nhìn nó tao nghĩ nó là yêu quái đầu thai xuống phá tao nữa. Giờ nhiều khi nghĩ lại thấy có lỗi với con mình lắm. Cũng hên là tao nghe được Thầy Pháp hòa, thầy Ajahn Brahm, rồi một thời gian sau, khi sức khỏe hồi phục lại sau sinh tao đi tập võ, tập bơi lại, rồi sắp xếp, phân chia công việc tốt hơn nên từ từ nó khỏi. Cộng thêm lúc đó tao cứ đọc báo mà thấy có hoàn cảnh nào đáng thương là tao gởi tiền ủng hộ. Cứ mỗi lần giúp được ai là mình lại thấy vui vì làm được một việc tốt. Và khi cuộc sống của mình có nhiều niềm vui thì trầm cảm nó cũng từ từ ra đi!

Tao đã từng trải qua giai đoạn trầm cảm nên tao thực sự mong mày thực hành thử những điều tao làm và hy vọng nó sẽ sớm giúp mày yêu đời lại.

Nhớ là "Thoughts become things"! Mày suy nghĩ như nào thì sẽ thành như vậy nên cứ tin là mày sẽ làm được thì mày sẽ làm được thôi!
 
Nên nhé, chung quy lại cái vụ trầm cảm là do m nghĩ quá nhiều, giờ m chuyển qua tập gym, làm bốc vác hàng hóa gì đấy vài tháng, là sẽ hết, vì m ko còn thời gian rảnh để luẩn quẩn với những cái suy nghĩ trong đầu nữa, cứ nhìn mấy ông hay thể dục thể thao ấy, vận động thì cơ thể chuyển hóa dần, ít vận động thì não hoạt động nhiều, thân thể đụt đi
 
chơi thể thao hay cái gì có tương tác vs xã hội ấy, sáng đi chạy ở công viên có đông người chạy hay đánh cầu lông gì ấy là cx quên vấn đề của m 1 chút
 
Ráng nha mày. Mày sẽ làm được thôi. Đợt tao mới sanh con cũng bị trầm cảm. Sanh xong mà đầu tao lúc nào cũng phải nghĩ tới chuyện coi công ty của gia đình tao, rồi đất đai, nhà cửa, đủ thứ hết nên đâm ra stressed nặng rồi bị trầm cảm luôn. Lúc đó, tao không những ghét chính bản thân mình mà còn ghét tất cả mọi người xung quanh luôn. Nhiều lúc tao còn có những ý nghĩ rất quỷ quyệt mà giờ nhìn lại không hiểu sao tao có thể nghĩ vậy luôn. Có lúc con tao nó khóc mà tao nhìn nó tao nghĩ nó là yêu quái đầu thai xuống phá tao nữa. Giờ nhiều khi nghĩ lại thấy có lỗi với con mình lắm. Cũng hên là tao nghe được Thầy Pháp hòa, thầy Ajahn Brahm, rồi một thời gian sau, khi sức khỏe hồi phục lại sau sinh tao đi tập võ, tập bơi lại, rồi sắp xếp, phân chia công việc tốt hơn nên từ từ nó khỏi. Cộng thêm lúc đó tao cứ đọc báo mà thấy có hoàn cảnh nào đáng thương là tao gởi tiền ủng hộ. Cứ mỗi lần giúp được ai là mình lại thấy vui vì làm được một việc tốt. Và khi cuộc sống của mình có nhiều niềm vui thì trầm cảm nó cũng từ từ ra đi!

Tao đã từng trải qua giai đoạn trầm cảm nên tao thực sự mong mày thực hành thử những điều tao làm và hy vọng nó sẽ sớm giúp mày yêu đời lại.

Nhớ là "Thoughts become things"! Mày suy nghĩ như nào thì sẽ thành như vậy nên cứ tin là mày sẽ làm được thì mày sẽ làm được thôi!
Thêm thiền tứ niệm xứ đi, buồn chán thấy buồn chán, vô thường vô chủ, sinh diệt, nó đến rồi đi...kiểu vậy
 
Câu trả lời mày không tồi, nhưng việc thằng kia bắt đầu với Gym thật ra rất khó nó phải cân bằng điều chỉnh dinh dưỡng-sức khỏe và sự nghỉ nghơi để về trang thái bình thường mất 3-4 tuần, còn với việc đi bộ thư giãn đơn giản và hiệu quả hơn nhiều so với bắt đầu. Bắt đầu và làm quen nghe thì dễ nhưng khó vô cùng với những thằng đang điều trị tâm lí.

4 bức tưởng của tao ám chỉ nó không phải vào Gym để sử dụng máy đi bộ, tao muốn nó đi bộ ở những nơi có nhiều cây xanh do tiếp xúc với không gian rộng sẽ làm nó dễ chịu và việc bắt đầu ở phòng Gym e là khó bắt đầu hơn.

Nền tảng tao và mày đều tập Gym nên nói nghe dễ chịu hơn so với những thằng chưa tập lần nào, còn nữa là bọn PT gần đây tao xin phép chửi thề toàn bọn ml tập 2-3 năm đéo có một kiến thức cơ bản gì về cái ngành mà bọn nó đang làm, thật không may nếu thằng này gặp bọn nó HỎNG.
Tao tin rằng bất cứ ai đi khám tâm thần đều được bs tặng vài viên Mimosa cùng một kết luận nửa mùa: rối loạn lo âu, rối loạn giấc ngủ, rối loạn lưỡng cực bla bla.. Sau đấy mày bị đá đít ra đường hít bụi xe, tận hưởng cơn nóng thiêu đốt ngoài cổng bệnh viện và thấy ờ, cuộc sống vẫn thế, có khác đéo gì đâu?
Chúng ta đều trầm cảm, ngay cả vị bs vừa khám bệnh cho mình cũng trầm cảm bỏ mẹ ra. Từ lâu tao đã tin rằng trầm cảm là thực tại, là một phần của cuộc sống này, là chính chúng ta. Gym, chạy bộ, hưởng thụ ăn chơi, tìm niềm vui mới... không xóa bỏ được vấn đề. Trừ khi mày nhìn thẳng vào nó trong những đêm mất ngủ lo âu, trầm cảm, hay hưng cảm và nhận ra: Đây chính là mình.
 
Trầm cảm là dấu hiệu của cảnh báo về một vấn đề bên trong hoặc bên ngoài mày, vấn đề về sức khỏe or cuộc sống trục trắc. Trước tiên hãy tự mình suy nghĩ để tìm ra vấn đề là gì, sau đó mới kiếm dk giải pháp phù hợp.
 
Trầm cảm mức độ nào, nếu nặng thì nên trc tiên là đi khám đi tml, còn tập gym hay tập cgi thì lúc nào cũng nên tập theo điều kiện sk của m
 
Trầm cảm mức độ nào, nếu nặng thì nên trc tiên là đi khám đi tml, còn tập gym hay tập cgi thì lúc nào cũng nên tập theo điều kiện sk của m
tao bị mức trung , khám cũng lâu rồi mày
 
Tao tin rằng bất cứ ai đi khám tâm thần đều được bs tặng vài viên Mimosa cùng một kết luận nửa mùa: rối loạn lo âu, rối loạn giấc ngủ, rối loạn lưỡng cực bla bla.. Sau đấy mày bị đá đít ra đường hít bụi xe, tận hưởng cơn nóng thiêu đốt ngoài cổng bệnh viện và thấy ờ, cuộc sống vẫn thế, có khác đéo gì đâu?
Chúng ta đều trầm cảm, ngay cả vị bs vừa khám bệnh cho mình cũng trầm cảm bỏ mẹ ra. Từ lâu tao đã tin rằng trầm cảm là thực tại, là một phần của cuộc sống này, là chính chúng ta. Gym, chạy bộ, hưởng thụ ăn chơi, tìm niềm vui mới... không xóa bỏ được vấn đề. Trừ khi mày nhìn thẳng vào nó trong những đêm mất ngủ lo âu, trầm cảm, hay hưng cảm và nhận ra: Đây chính là mình.
đi khám cái bv mất dạy nhất chưa từng thấy ... mẹ nó bác sĩ thì coi ng bệnh chẳng khác gì kẻ thù ... khám rồi về uống của nó thì bệnh càng nặng thêm
điển hình như bv Võ Văn Kệt SG ấy
 
tao bị trầm cảm mức trung , giai đoạn lưỡng cực mà có nên đi tập gym để giảm stress hay bộ môn thể thao nào đó ko tụi mày ? tao cảm ơn trc
Tập gì thì tập, cũng phải có cái giao lưu giao tiếp, chứ tới phòng tập lại vẫn chúi vào 1 m thì hết cách nhé.
 
Thêm thiền tứ niệm xứ đi, buồn chán thấy buồn chán, vô thường vô chủ, sinh diệt, nó đến rồi đi...kiểu vậy
Cảm ơn bạn. Thiền rất tốt nhưng ai mới thiền thì nên có người hướng dẫn, chứ mà tự thiền có khi sai cách lại không tốt, nhứt là với người trầm cảm, họ khó nhiếp tâm lắm.

Hồi lúc mình bị trầm cảm mình cũng tập thiền theo thầy Ajahn Brahm mà thiệt là ko thể định tâm nổi luôn. Đầu lúc nào cũng suy nghĩ, tâm trí không an trú được mà luôn chạy lăng xăng. Mà làm ko được cái còn đâm ra chán nản, chán ghét bản thân, thấy mình vô dụng, bất lực lum la hết. Sau mình thả lỏng, nhẹ nhàng, từ từ làm những gì mình thích, mình quen, như mình đã viết ở trên đó thì nó đỡ rồi tới giờ là hết.

Nghe bạn nói về thiền thì mình đoán bạn là người có tu tập cũng lâu rồi, có chánh kiến rõ ràng nên chúc bạn luôn tinh tấn trên con đường tu tập nha! Hữu duyên lành được biết bạn!
 
tao bị mức trung , khám cũng lâu rồi mày
Thế bsi ngta có kê đơn hay yêu cầu điều trị ntn k, còn tập gym hay tập cái gì cũng dc, m phải xem m thích bộ môn gì, m có đủ sk và thời gian để theo k
 

Có thể bạn quan tâm

Top