Ăn chơi Rõ ràng là tao có ích nhưng sao tao vẫn thất nghiệp?

torosvenkez

Lỗ đýt gợi cảm
bà bạn má tao mở một nhà trẻ, giữ khoản 10 mấy đứa, đứa nào cũng biết biết hết rồi, bả than mấy thằng con trai lì và khó giữ lắm, toàn chạy ra đường chơi đau tim lắm
tao vô coi thử, tao thấy tụi nó khép nép liền, tao mới lấy cái ống nước nhựa gắn vô tay, tao giả đò bùm chíu bùm chíu làm robo, tụi bé trai thấy vậy khoái trá liền, đéo còn đứa nào muốn ra ngoài đường chơi nữa, mà chia nhau ra chơi trốn tìm trong phòng, tao đóng vai robot huỷ diệt, tụi nó đóng vai dân bỏ chạy, đứa nào cũng chơi nghịch hết mình, 30p sau cha mẹ đón về còn đéo muốn về

rõ ràng tao có sức hút với người già và trẻ em mà sao Đ4ng? lại cho tao thất nghiệp:tire:
 
bà bạn má tao mở một nhà trẻ, giữ khoản 10 mấy đứa, đứa nào cũng biết biết hết rồi, bả than mấy thằng con trai lì và khó giữ lắm, toàn chạy ra đường chơi đau tim lắm
tao vô coi thử, tao thấy tụi nó khép nép liền, tao mới lấy cái ống nước nhựa gắn vô tay, tao giả đò bùm chíu bùm chíu làm robo, tụi bé trai thấy vậy khoái trá liền, đéo còn đứa nào muốn ra ngoài đường chơi nữa, mà chia nhau ra chơi trốn tìm trong phòng, tao đóng vai robot huỷ diệt, tụi nó đóng vai dân bỏ chạy, đứa nào cũng chơi nghịch hết mình, 30p sau cha mẹ đón về còn đéo muốn về

rõ ràng tao có sức hút với người già và trẻ em mà sao Đ4ng? lại cho tao thất nghiệp:tire:
M học ngành gì
 
bà bạn má tao mở một nhà trẻ, giữ khoản 10 mấy đứa, đứa nào cũng biết biết hết rồi, bả than mấy thằng con trai lì và khó giữ lắm, toàn chạy ra đường chơi đau tim lắm
tao vô coi thử, tao thấy tụi nó khép nép liền, tao mới lấy cái ống nước nhựa gắn vô tay, tao giả đò bùm chíu bùm chíu làm robo, tụi bé trai thấy vậy khoái trá liền, đéo còn đứa nào muốn ra ngoài đường chơi nữa, mà chia nhau ra chơi trốn tìm trong phòng, tao đóng vai robot huỷ diệt, tụi nó đóng vai dân bỏ chạy, đứa nào cũng chơi nghịch hết mình, 30p sau cha mẹ đón về còn đéo muốn về

rõ ràng tao có sức hút với người già và trẻ em mà sao Đ4ng? lại cho tao thất nghiệp:tire:
Mày giữ trẻ được chắc giữ mấy bà dà được thôi làm trai bao chăn dắt bà dà đi mày sức hút nhiều có tiền nhiều
 
Có bao nhiêu người đang sống những ngày tháng như @torosvenkez@dungdamchemnhau thế này?

Nằm co ro trong căn phòng trọ chật chội; thất nghiệp gần cả năm.Mỗi buổi sáng mở mắt ra chỉ thấy chiếc điện thoại; cứ thế hết lướt video rồi lại chơi game; giết thời gian bằng những niềm vui thoáng chốc. Đói bụng thì đặt tạm hộp cơm ngoài; chẳng buồn nấu nướng; cũng chẳng thiết tha bước ra khỏi cửa.

Rồi đến một ngày, khi trong ví chẳng còn lấy 1 đồng ; mới cuống cuồng đi tìm việc. Nhưng càng tìm lại càng thấy hoang mang; chẳng biết bản thân thật sự muốn gì; cũng chẳng biết đâu mới là con đường dành cho mình.

Cứ gửi hồ sơ hết chỗ này đến chỗ khác; càng chờ đợi lại càng mất phương hướng. Và khi sự bế tắc dồn đến tận cùng; người ta đành chọn đại một công việc chẳng hề yêu thích; chỉ để tạm bợ qua ngày. Không phải vì ước mơ nhỏ bé đến thế; mà bởi vì mùa đông đang tới gần; và bụng thì chẳng thể để trống rỗng mãi. Ít nhất còn có một công việc; còn có đồng lương để chống chọi; để sống tiếp.

Đằng sau những ánh đèn thành phố rực rỡ; có rất nhiều người đang lặng lẽ trải qua những tháng ngày như vậy. Và đôi khi chỉ cần giữ cho mình một niềm tin nhỏ bé rằng mình sẽ rằng rồi mình sẽ tìm được lối đi đã là một sự dũng cảm.
 
Có bao nhiêu người đang sống những ngày tháng như @torosvenkez@dungdamchemnhau thế này?

Nằm co ro trong căn phòng trọ chật chội; thất nghiệp gần cả năm.Mỗi buổi sáng mở mắt ra chỉ thấy chiếc điện thoại; cứ thế hết lướt video rồi lại chơi game; giết thời gian bằng những niềm vui thoáng chốc. Đói bụng thì đặt tạm hộp cơm ngoài; chẳng buồn nấu nướng; cũng chẳng thiết tha bước ra khỏi cửa.

Rồi đến một ngày, khi trong ví chẳng còn lấy 1 đồng ; mới cuống cuồng đi tìm việc. Nhưng càng tìm lại càng thấy hoang mang; chẳng biết bản thân thật sự muốn gì; cũng chẳng biết đâu mới là con đường dành cho mình.

Cứ gửi hồ sơ hết chỗ này đến chỗ khác; càng chờ đợi lại càng mất phương hướng. Và khi sự bế tắc dồn đến tận cùng; người ta đành chọn đại một công việc chẳng hề yêu thích; chỉ để tạm bợ qua ngày. Không phải vì ước mơ nhỏ bé đến thế; mà bởi vì mùa đông đang tới gần; và bụng thì chẳng thể để trống rỗng mãi. Ít nhất còn có một công việc; còn có đồng lương để chống chọi; để sống tiếp.

Đằng sau những ánh đèn thành phố rực rỡ; có rất nhiều người đang lặng lẽ trải qua những tháng ngày như vậy. Và đôi khi chỉ cần giữ cho mình một niềm tin nhỏ bé rằng mình sẽ rằng rồi mình sẽ tìm được lối đi đã là một sự dũng cảm.
hoặc có thể về nhà ăn bám mà bạng 🥹
 
hoặc có thể về nhà ăn bám mà bạng 🥹
Nhưng bạn ơi nhà đâu mà về ?

Ngày xưa thời sinh viên tôi nghĩ lương 10tr là giàu, là Ước mơ. Nhưng đi làm rồi mới thấm, ở thành phố 10tr chỉ đủ để không nợ, không ốm, không nghỉ. Còn để sống dư dả, báo hiếu Ba Mẹ thì vẫn còn xa lắm...

Bây giờ thất nghiệp, mỗi tháng bán đi 1 ít đồ để trang trải tiền phòng, tiền ăn để tồn tại qua ngày. Kiếp sống này có lẽ chỉ làm wibu sục cu cả đờ. Đau đớn nhưng có lẽ đây là con đường mà tao phải đi không khác được.
 
Nhưng bạn ơi nhà đâu mà về ?

Ngày xưa thời sinh viên tôi nghĩ lương 10tr là giàu, là Ước mơ. Nhưng đi làm rồi mới thấm, ở thành phố 10tr chỉ đủ để không nợ, không ốm, không nghỉ. Còn để sống dư dả, báo hiếu Ba Mẹ thì vẫn còn xa lắm...

Bây giờ thất nghiệp, mỗi tháng bán đi 1 ít đồ để trang trải tiền phòng, tiền ăn để tồn tại qua ngày. Kiếp sống này có lẽ chỉ làm wibu sục cu cả đờ. Đau đớn nhưng có lẽ đây là con đường mà tao phải đi không khác được.
Bạng ơi.
Bạng có biết không, cô đơn ngồi trên bộ sofa trong căn villa 3pn có bể bơi riêng view biển trên tay cầm ly rượu vang Le Macchiole Messorio. Tôi đã thực sự đồng cảm với lời văn của bạng. :too_sad:
 
Top