Đọc xong thread này,
@dungdamchemnhau mới nhận ra:
Người Việt chúng ta thường bị ám ảnh bởi tuổi già. Kết hôn là để về già có người bầu bạn; sinh con là để sau này có người phụng dưỡng; làm việc cật lực, dành dụm từng đồng cũng chỉ để có chút đảm bảo lúc tuổi xế chiều.
Chúng ta thường dành phần lớn sức lực để chuẩn bị cho một tương lai chưa chắc sẽ đến, bận rộn cả đời chỉ để mong một cái kết đàng hoàng. Nhưng ai cũng biết, già đi là điều không thể tránh khỏi. Ngay cả khi bạn có tiền, có con cái hiếu thuận, thì sức khỏe cũng sẽ suy giảm.
Cơ thể vốn dĩ mới là yếu tố quyết định chất lượng cuộc sống, chứ không chỉ vật chất hay tình cảm. Rất nhiều người chưa kịp già đã rời bỏ thế giới này. Có người ra đi khi mới ngoài 40, 50; có người chỉ trong một khoảnh khắc đã không còn tồn tại.
Chúng ta lo sợ tuổi già, lo sợ nằm liệt giường không ai chăm sóc; nhưng thực tế, nhiều người chưa kịp già yếu đã mất từ trước đó rồi. Cả đời chúng ta cứ suy nghĩ làm sao để “chết cho đàng hoàng” mà quên mất điều quan trọng nhất: làm sao để sống thật tốt.
Người Việt nhiều khi sống như làm trâu ngựa, chịu đựng áp lực gia đình, công việc, con cái, mâu thuẫn xã hội. Nhưng cuộc sống như vậy có thực sự là điều ta mong muốn?
Thay vì lo lắng quá nhiều cho tương lai, hãy tập trung sống trọn vẹn hôm nay. Ăn một bữa cơm tử tế. Cảm nhận từng khoảnh khắc của cuộc đời ngắn ngủi này…