Cảnh báo lừa đảo‼️ Champa suy vong là vì sao ? tại sao champa ko kháng chiến như dân xứ vẹm ?

Câu chuyện chặt cây thần champa đây

Các tài liệu phương Tây ghi nhận, sau khi Ngọc Khoa trở thành hoàng hậu Bia Ut (Ut ở đây không phải là Út vì bà là vợ cuối cùng của Po Ro Me như một số người lầm tưởng, mà chữ Ut là viết tắt của từ Uttara là phương Bắc, ý chỉ nước Đại Việt) và được Po Ro Me vô cùng sủng ái. Một thời gian sau đó, việc buôn bán với Bồ Đào Nha đã bị dừng lại mà không rõ lý do vì sao, việc này có liên quan đến Ngọc Khoa hay không thì không ai biết.

Ngọc Khoa làm những việc gì ở triều đình Chiêm Thành thì biên niên sử của Chiêm Thành cũng không ghi rõ. Bà biết được đất nước Chiêm Thành được cây thần kraik phù trợ (kraik là cây vắp, ở Sài Gòn có một gò trồng nhiều cây vắp nên gọi là gò vắp, sau này đọc chệch đi thành địa danh Gò Vấp) nên đã giả vờ ốm nặng và cho thầy chiêm tinh nói với Po Ro Me rằng sức khỏe bà bị cây kraik thần đe dọa, khi nào kraik còn bà còn đau ốm. Dù cho cả triều thần hết sức can ngăn nhưng vì quá yêu quý Ngọc Khoa nên Po Ro Me đã mê muội tự tay mình chặt bỏ đi cây thần kraik khiến đất nước Chiêm Thành suy yếu và sau đó bị diệt vong. Đó là lý do người Chăm đã không làm tượng thờ bà và còn lưu truyền trong dân gian câu nói chế giễu “béo như Bia Ut”.

Còn lịch sử ghi nhận năm 1653, lấy lý do Chiêm Thành kiêu ngạo không thèm cống nạp, chúa Nguyễn Phúc Tần (chúa Hiền) đã cử cai cơ Hùng Lộc đưa quân vào đánh. Po Ro Me thua trận, bị bắt đóng cũi giải về Phú Xuân, không rõ bị bệnh chết hay đã tự tử. Sau này xác được mang về làm lễ hỏa thiêu. Po Ro Me là vị vua độc lập cuối cùng của Chiêm Thành, các vua sau đó đều phải thần phục nhà Nguyễn cho đến năm 1693 khi chúa Nguyễn Phúc Chu (chúa Quốc) sai Nguyễn Hữu Cảnh đưa quân đánh dẹp Chiêm Thành và bắt vua Chiêm về, rồi đổi tên đất Chiêm Thành thành Thuận Phủ.

Số phận Ngọc Khoa được truyền thuyết Chiêm Thành kể lại có ba kết thúc khác nhau:

Truyền thuyết đầu tiên cho biết Bia Ut xin về thăm mẹ bị đau ốm, sau khi rời khỏi Chiêm Thành thì quân nhà Nguyễn đã ồ ạt tấn công Chiêm Thành.

Truyền thuyết thứ hai cho rằng sau khi Po Ro Me thua trận, bị bắt và chết, người Chăm đổ đi tìm Bia Ut để trả thù thì nàng đã tự sát.

Truyền thuyết thứ ba kể rằng Bia Ut đã bị bắt và hành hình theo phong tục Chiêm Thành là nhấn đầu xuống bùn cho đến chết.

Số phận công nữ Ngọc Khoa vẫn luôn là một sự bí ẩn, đến năm sinh năm mất cũng không ai biết rõ. Truyền thuyết về bà có phải chứa đựng một phần sự thực hay chỉ là sự hư cấu của người Chăm trong nỗi niềm oán hận bà?
 
Thời Âu Lạc toàn bộ lạc, làm đéo gì có khái niệm quốc gia dân tộc, đến khi Triệu Đà qua thì mới hơi có tí khái niệm vua quan, sau đó là nhà Đường thì hiểu rõ hơn thiên tử rồi quan lại địa phương, đến lúc này thì chỉ biết mình là con dân đại Đường chứ nhớ cái đéo gì Âu Lạc nữa

Khởi nghĩa chẳng qua là quan địa phương làm loạn tự lập quốc thôi, qua miệng Ngô Sỹ Liên thì thành khởi nghĩa giành độc lập, rồi dân tộc Kinh này nọ, những thứ về Kinh tộc hiện nay đều do thằng Liên nó chế ra cả
đúng rồi, thời nhà Trần vẫn nhận mình là kế thừa Hán sau khi Nam Tống bị diệt mà
 
Tại sao thằng Chăm mấy lần chiếm được Thăng Long rồi mà đéo đô hộ luôn mà chỉ cướp bóc xong rút về?

Về mặt tâm linh t nghe nói do vua Chăm chặt cây thần, dâng đất cho Đại Việt để xin cưới công chúa nên thần linh không còn bảo hộ dân tộc Chăm Pa nữa, kể từ đó Chăm không sản sinh ra những nhân vật kỳ tài, đủ sức gánh vác dẫn dắt dân tộc và từ từ diệt vong.

Có phải bản lề cho quá trình suy vong của Chăm Pa bắt đầu từ việc thằng Chế Ích Tắc phản bội, báo cho nhà Trần vị trí tàu của vua xong cho Chế Bồng Nga cưỡi hạc.
Bậy bạ
Chế Bồng Nga chiếm lại toàn bộ vùng lãnh thổ trước đây Champa dâng cho Đại Việt từ thời Lý
Nó chiếm lên tận Nghệ An Thanh Hóa
Nó bắt thằng quan Thăng Long quỳ lạy, thằng đó đéo lạy bị chém chết.
Lần cuối cùng đó nó mà đéo chết thì coi chừng nó hủy diệt cả nhà Trần.

Bản đồ của Chiêm Thành 1380-1383 dưới thời cực thịnh của Chế Bồng Nga trước khi bị giết
 
Sửa lần cuối:
Câu chuyện chặt cây thần champa đây

Các tài liệu phương Tây ghi nhận, sau khi Ngọc Khoa trở thành hoàng hậu Bia Ut (Ut ở đây không phải là Út vì bà là vợ cuối cùng của Po Ro Me như một số người lầm tưởng, mà chữ Ut là viết tắt của từ Uttara là phương Bắc, ý chỉ nước Đại Việt) và được Po Ro Me vô cùng sủng ái. Một thời gian sau đó, việc buôn bán với Bồ Đào Nha đã bị dừng lại mà không rõ lý do vì sao, việc này có liên quan đến Ngọc Khoa hay không thì không ai biết.

Ngọc Khoa làm những việc gì ở triều đình Chiêm Thành thì biên niên sử của Chiêm Thành cũng không ghi rõ. Bà biết được đất nước Chiêm Thành được cây thần kraik phù trợ (kraik là cây vắp, ở Sài Gòn có một gò trồng nhiều cây vắp nên gọi là gò vắp, sau này đọc chệch đi thành địa danh Gò Vấp) nên đã giả vờ ốm nặng và cho thầy chiêm tinh nói với Po Ro Me rằng sức khỏe bà bị cây kraik thần đe dọa, khi nào kraik còn bà còn đau ốm. Dù cho cả triều thần hết sức can ngăn nhưng vì quá yêu quý Ngọc Khoa nên Po Ro Me đã mê muội tự tay mình chặt bỏ đi cây thần kraik khiến đất nước Chiêm Thành suy yếu và sau đó bị diệt vong. Đó là lý do người Chăm đã không làm tượng thờ bà và còn lưu truyền trong dân gian câu nói chế giễu “béo như Bia Ut”.

Còn lịch sử ghi nhận năm 1653, lấy lý do Chiêm Thành kiêu ngạo không thèm cống nạp, chúa Nguyễn Phúc Tần (chúa Hiền) đã cử cai cơ Hùng Lộc đưa quân vào đánh. Po Ro Me thua trận, bị bắt đóng cũi giải về Phú Xuân, không rõ bị bệnh chết hay đã tự tử. Sau này xác được mang về làm lễ hỏa thiêu. Po Ro Me là vị vua độc lập cuối cùng của Chiêm Thành, các vua sau đó đều phải thần phục nhà Nguyễn cho đến năm 1693 khi chúa Nguyễn Phúc Chu (chúa Quốc) sai Nguyễn Hữu Cảnh đưa quân đánh dẹp Chiêm Thành và bắt vua Chiêm về, rồi đổi tên đất Chiêm Thành thành Thuận Phủ.

Số phận Ngọc Khoa được truyền thuyết Chiêm Thành kể lại có ba kết thúc khác nhau:

Truyền thuyết đầu tiên cho biết Bia Ut xin về thăm mẹ bị đau ốm, sau khi rời khỏi Chiêm Thành thì quân nhà Nguyễn đã ồ ạt tấn công Chiêm Thành.

Truyền thuyết thứ hai cho rằng sau khi Po Ro Me thua trận, bị bắt và chết, người Chăm đổ đi tìm Bia Ut để trả thù thì nàng đã tự sát.

Truyền thuyết thứ ba kể rằng Bia Ut đã bị bắt và hành hình theo phong tục Chiêm Thành là nhấn đầu xuống bùn cho đến chết.

Số phận công nữ Ngọc Khoa vẫn luôn là một sự bí ẩn, đến năm sinh năm mất cũng không ai biết rõ. Truyền thuyết về bà có phải chứa đựng một phần sự thực hay chỉ là sự hư cấu của người Chăm trong nỗi niềm oán hận bà?
Thế thì bà này phải được đặt tên đường. Công to vl.
 
Bậy bạ
Chế Bồng Nga chiếm lại toàn bộ vùng lãnh thổ trước đây Champa dâng cho Đại Việt từ thời Lý
Nó chiếm lên tận Nghệ An.
Nó bắt thằng quan Nghệ An quỳ lạy thằng đó đéo lạy bị chém chết.
Lần cuối cùng đó nó mà đéo chết thì coi chừng nó hủy diệt cả nhà Trần
Mày đang nói ý nào? Thì tao đang hỏi.

Ý cây thần mày trả lời rồi. Câu đầu tao hỏi tại sao mấy lần Chăm Pa đánh vào được Thăng Long rồi mà sao toàn rút về mà không tính chuyện thiết lập nền đô hộ.
 
Mày đang nói ý nào? Thì tao đang hỏi.

Ý cây thần mày trả lời rồi. Câu đầu tao hỏi tại sao mấy lần Chăm Pa đánh vào được Thăng Long rồi mà sao toàn rút về mà không tính chuyện thiết lập nền đô hộ.
Nó chiếm lên tận Thanh Hóa Nghệ An rồi còn gì nửa
Còn nó đéo chiếm được Thăng Long vì hậu cần đéo đủ chứ sao.
Lãnh thổ phải chiếm từng bước đéo có ai xông vào chiếm kinh đô rồi bị chặn hết đường rút lui không có tiếp tế hậu cần lương thảo và chi viện
 
Nó chiếm lên tận Thanh Hóa Nghệ An rồi còn gì nửa
Còn nó đéo chiếm được Thăng Long vì hậu cần đéo đủ chứ sao.
Lãnh thổ phải chiếm từng bước đéo có ai xông vào chiếm kinh đô rồi bị chặn hết đường rút lui không có tiếp tế hậu cần lương thảo và chi viện
Nhà Trần hồi đấy hay chơi chiêu vườn không nhà trống vl. Chống Nguyên Mông cũng thế.
 
Nhà Trần hồi đấy hay chơi chiêu vườn không nhà trống vl. Chống Nguyên Mông cũng thế.

Năm 1380, Chế Bồng Nga lại một lần nữa đem quân bắc phạt, ông cho tuyển binh ngay tại vùng Tân Bình và Thuận Hóa, rồi sau đó đã đánh chiếm Nghệ An vào tháng 3, chiếm Thanh Hóa vào tháng 4. Thượng hoàng Nghệ Tông sai Lê Quý Ly, Đỗ Tử Bình đem quân đón đánh quân Chiêm khiến Chế Bồng Nga phải rút quân về.[35] Tuy Chế Bồng Nga bị thua nhưng ở thời kỳ này các châu Nghệ An, Thuận Hóa, Tân Bình vẫn thuộc về người Chăm, còn quan quân nhà Trần thì sợ người Chiêm, đến bài vị, thần tượng của các bậc tiên vương ở các lăng Quắc Hương, Thái Đường, Long Hưng, Kiến Xương cũng phải đem giấu đi vì sợ bị phá.


Giữa năm 1383, Chế Bồng Nga lại đích thân dẫn quân Bắc phạt. Lê Quý Đôn mô tả:..."vua ra vào Việt Nam như đi vào chỗ không người, chỉ trong mấy năm đến phá kinh đô 3 lần, làm cho vua tôi phải kinh hoàng". Chế Bồng Nga chiếm giữ Thăng Long đến năm 1383.
 
Bậy bạ
Chế Bồng Nga chiếm lại toàn bộ vùng lãnh thổ trước đây Champa dâng cho Đại Việt từ thời Lý
Nó chiếm lên tận Nghệ An Thanh Hóa
Nó bắt thằng quan Nghệ An quỳ lạy thằng đó đéo lạy bị chém chết.
Lần cuối cùng đó nó mà đéo chết thì coi chừng nó hủy diệt cả nhà Trần.

Bản đồ của Chiêm Thành 1380 dưới thời cực thịnh của Chế Bồng Nga trước khi bị giết
Việt Nam hình như là thằng duy nhất không phải nước lớn tuyệt diệt hoàn toàn được dân tộc khác và mở mang bờ cõi, kể từ sau Công Nguyên.
 
Nhà Trần hồi đấy hay chơi chiêu vườn không nhà trống vl. Chống Nguyên Mông cũng thế.
mông nó lạ đất, lạ cách đánh nên dễ ăn bả hơn.

chứ chăm pa hay chế bồng nga thì nó còn lạ gì cách đánh nữa. tỉ lệ ăn đc ít hơn mông nguyên nhiều
 
Việt Nam hình như là thằng duy nhất không phải nước lớn tuyệt diệt hoàn toàn được dân tộc khác và mở mang bờ cõi, kể từ sau Công Nguyên.
Câu chuyện như thế này trên thế giới xảy ra rất nhiều
 
dân số đông còn tuỳ vào lòng dân -.-

lúc chiến tranh mà lòng dân đéo théo thì càng tỉ lệ thuận nội loạn.

nga trước cách mạng tháng 10 vs cuối nhà thanh là ví dụ
gì chứ máu Đai Việt nội chiến thì không nói chứ ngoại xâm dù là Trung hay Mỹ đều chiến đét!
 
Thế mà Pháp chỉ cần 120 lính để lấy thành Hà Nội
mẹ ngày xưa thì phong kiến châu Á làm chó cho Châu Âu nhé!
Chênh lệch vũ khí thì chịu thôi!
Giả sử giờ có thằng Trung Hoa dùng hột nhân thì Đại việt cũng quỳ lạy mà dâng thành Hà Nội thôi con chó!
Còn đánh quy ước du kích thì sợ đéo gì!
 
mẹ ngày xưa thì phong kiến châu Á làm chó cho Châu Âu nhé!
Chênh lệch vũ khí thì chịu thôi!
Giả sử giờ có thằng Trung Hoa dùng hột nhân thì Đại việt cũng quỳ lạy mà dâng thành Hà Nội thôi con chó!
Còn đánh quy ước du kích thì sợ đéo gì!
Đánh quy ước thì thế này hả?
"An Nam vốn là đất cũ của Trung Quốc, sau đó bị chôn vùi vào tục Man Di, không được nghe dạy dỗ lễ nghĩa. Nay may mắn được Thánh triều tảo trừ hung nghiệt, quân dân già trẻ được chiêm ngưỡng áo khăn thịnh trị, hân hạnh không kể xiết; xin được duy trì trở lại quận huyện cũ, ngõ hầu sửa đổi tục man di, vĩnh viễn thấm nhuần thánh hóa." Thúy kính cẩn cùng các bậc kỳ lão soạn sẵn biểu văn, xin dâng lên triều đình để lòng kẻ dưới được đề đạt."
Hay là thế này
Ngày nay, những người bề tôi trốn tránh của nhà Lê, đâu đâu cũng có nghe tin quân Thanh sang cứu, họ đều nghển cổ mà trông. Sĩ dân cả nước, giành nhau mà đón chúng. Quân ta mai phục ở đâu, địa thế hiểm hay không, số quân nhiều hay ít, quân giặc chưa biết thì họ đã báo trước với chúng. Chúng sẽ nhân kế của ta mà lập kế của chúng, rồi bốn mặt kéo đến vây bắt. Quân cơ đã bị tiết lộ, tự nhiên mất hết điều tiện lợi. ấy là mình tự hãm mình vào chỗ chết. Còn hòng đánh úp được ai?
Nay quân Thanh sang đây, tiếng tăm rất lớn. Những kẻ trong nước làm nội ứng cho chúng, phần nhiều là phao tin đồn nhảm, làm cho thanh thế của chúng to thêm, để cho lòng người sợ hãi lay động. Quân ta có ai được sai phái đi đâu, vừa ra khỏi thành là đã bị bắt giết. Số người Bắc Hà thuộc vào sổ quân của ta, hễ gặp dịp sơ hở là bỏ trốn liền. Đem đội quân ấy mà đánh, không khác gì xua bầy dê đi chọi cọp dữ, không thua sao được?
 
Đánh quy ước thì thế này hả?
"An Nam vốn là đất cũ của Trung Quốc, sau đó bị chôn vùi vào tục Man Di, không được nghe dạy dỗ lễ nghĩa. Nay may mắn được Thánh triều tảo trừ hung nghiệt, quân dân già trẻ được chiêm ngưỡng áo khăn thịnh trị, hân hạnh không kể xiết; xin được duy trì trở lại quận huyện cũ, ngõ hầu sửa đổi tục man di, vĩnh viễn thấm nhuần thánh hóa." Thúy kính cẩn cùng các bậc kỳ lão soạn sẵn biểu văn, xin dâng lên triều đình để lòng kẻ dưới được đề đạt."
Hay là thế này
Ngày nay, những người bề tôi trốn tránh của nhà Lê, đâu đâu cũng có nghe tin quân Thanh sang cứu, họ đều nghển cổ mà trông. Sĩ dân cả nước, giành nhau mà đón chúng. Quân ta mai phục ở đâu, địa thế hiểm hay không, số quân nhiều hay ít, quân giặc chưa biết thì họ đã báo trước với chúng. Chúng sẽ nhân kế của ta mà lập kế của chúng, rồi bốn mặt kéo đến vây bắt. Quân cơ đã bị tiết lộ, tự nhiên mất hết điều tiện lợi. ấy là mình tự hãm mình vào chỗ chết. Còn hòng đánh úp được ai?
Nay quân Thanh sang đây, tiếng tăm rất lớn. Những kẻ trong nước làm nội ứng cho chúng, phần nhiều là phao tin đồn nhảm, làm cho thanh thế của chúng to thêm, để cho lòng người sợ hãi lay động. Quân ta có ai được sai phái đi đâu, vừa ra khỏi thành là đã bị bắt giết. Số người Bắc Hà thuộc vào sổ quân của ta, hễ gặp dịp sơ hở là bỏ trốn liền. Đem đội quân ấy mà đánh, không khác gì xua bầy dê đi chọi cọp dữ, không thua sao được?
trích này, là từ đâu?
 
Cái đầu là Minh thực lục
Cái sau là hoàng lê nhất thống chí
sao chắc cả 2 đều không phải các chiêu tâm lý chính trị? hay viết để bợ?

đoạn của minh thực lục, tao thấy đây là 1 lời nhận xét, tâu lên vua. với mục đích xin xỏ điều gì đó.
đoạn hoàng lê nhất thống chí, sách do hậu lê biên soạn. Mà mày dõ hơn ai hết việc anh lợi 36 muốn đì đám kinh lộ như thế nào.
và anh Lợi là ông tổ trong nghề bánh vẽ, lợi dụng truyền thuyết cổ tích để lấy chính danh ra sao
 
sao chắc cả 2 đều không phải các chiêu tâm lý chính trị? hay viết để bợ?

đoạn của minh thực lục, tao thấy đây là 1 lời nhận xét, tâu lên vua. với mục đích xin xỏ điều gì đó.
đoạn hoàng lê nhất thống chí, sách do hậu lê biên soạn. Mà mày dõ hơn ai hết việc anh lợi 36 muốn đì đám kinh lộ như thế nào.
và anh Lợi là ông tổ trong nghề bánh vẽ, lợi dụng truyền thuyết cổ tích để lấy chính danh ra sao
Ngày 17 tháng 4 năm 1407, Mạc Thúy, Doãn Bái và nhóm bô lão 1.120 người từ Bắc Giang và các phủ khác, từ An Việt và các huyện khác đến gặp chỉ huy quân Minh. Phát biểu của Mạc Thúy ghi nhận bởi Minh Thực Lục như sau:

"Được ơn cấp bảng dụ khắp trong nước, tuyên bố đức ý của thánh Thiên tử cho quan trở lại nguyên chức, lính trở lại nguyên đơn vị, dân trở về nghiệp cũ; hỏi tìm con cháu nhà Trần chọn một người hiền, tấu xin tước vương để làm chủ nước; lại chia người đi các nơi phủ dụ quan lại quân dân yên nghiệp như cũ. Duy con cháu nhà Trần trước đây bị giặc họ Lê tru diệt hết, không còn sót ai, không thể kế thừa. An Nam vốn là đất cũ của Trung Quốc, sau đó bị chôn vùi vào tục Man Di, không được nghe dạy dỗ lễ nghĩa. Nay may mắn được Thánh triều tảo trừ hung nghiệt, quân dân già trẻ được chiêm ngưỡng áo khăn thịnh trị, hân hạnh không kể xiết; xin được duy trì trở lại quận huyện cũ, ngõ hầu sửa đổi tục man di, vĩnh viễn thấm nhuần thánh hóa." Thúy kính cẩn cùng các bậc kỳ lão soạn sẵn biểu văn, xin dâng lên triều đình để lòng kẻ dưới được đề đạt. Quan Tổng binh Tân Thành hầu Trương Phụ cho rằng cha con giặc họ Lê chỉ trong sớm tối bị tiêu diệt, các phủ huyện đều được bình định, cần có sự thống trị để phủ ngự dân này, nên ngay ngày hôm nay cho người ruổi về kinh đô tâu trình.


Ngày 17 tháng 3 năm 1407: “Khi quân chiếm được An Nam, hãy thăm dò rộng rãi khắp nước để tìm người tài đức, hoặc có một điều hay, một nghề giỏi. Hãy dùng lễ để
sai khiến, tìm cách đưa về kinh đô.” (Minh Thực Lục I, 250) (a)

Sau đó, vua Minh lại tiếp tục dặn dò kỹ lưỡng việc săn lùng và ứng xử với nhân tài.

Ngày 28 tháng 7 năm 1407: “Đất Giao Chỉ chắc có những người tài đức song toàn ẩn dật tại núi rừng, rành kinh điển văn hay học rộng, có tài hiền lương đứng đắn; nông dân hiếu đễ thông minh chính trực; kẻ thư lại có khả năng được việc, thông thạo sách vở, người luyện tập binh pháp vũ nghệ trí mưu, dung mạo khôi ngô cao lớn, ăn nói lưu loát, có sức vóc dũng cảm; kẻ biết thuật số âm dương, rành y dược chẩn mạch. Hãy hỏi han tìm cho được, dùng lễ sai khiến để mang về kinh dùng.” (Minh Thực Lục I, 274)(b)

Phía nhà Minh, Trương Phụ báo cáo về Kim Lăng như sau:

Ngày 6 tháng 11 năm 1407: “..đã thăm hỏi các quận huyện tại Giao Chỉ để đề cử những người tài đức, rành kinh điển, giỏi văn chương, học rộng tài cao, thông minh chính trực, lực điền hiếu đễ, hiền lương đoan chính, thông thạo việc quan, hiểu rành binh pháp và tài nghệ các mặt gồm 9.000 người, đang lục tục đến kinh đô.”(Minh Thực Lục I, 285)(a)

Vua Minh cho rằng dân phía Nam không quen chịu lạnh nên ra lệnh cấp áo bông, ủng vớ cho những người này.
 
Ngày 17 tháng 4 năm 1407, Mạc Thúy, Doãn Bái và nhóm bô lão 1.120 người từ Bắc Giang và các phủ khác, từ An Việt và các huyện khác đến gặp chỉ huy quân Minh. Phát biểu của Mạc Thúy ghi nhận bởi Minh Thực Lục như sau:

"Được ơn cấp bảng dụ khắp trong nước, tuyên bố đức ý của thánh Thiên tử cho quan trở lại nguyên chức, lính trở lại nguyên đơn vị, dân trở về nghiệp cũ; hỏi tìm con cháu nhà Trần chọn một người hiền, tấu xin tước vương để làm chủ nước; lại chia người đi các nơi phủ dụ quan lại quân dân yên nghiệp như cũ. Duy con cháu nhà Trần trước đây bị giặc họ Lê tru diệt hết, không còn sót ai, không thể kế thừa. An Nam vốn là đất cũ của Trung Quốc, sau đó bị chôn vùi vào tục Man Di, không được nghe dạy dỗ lễ nghĩa. Nay may mắn được Thánh triều tảo trừ hung nghiệt, quân dân già trẻ được chiêm ngưỡng áo khăn thịnh trị, hân hạnh không kể xiết; xin được duy trì trở lại quận huyện cũ, ngõ hầu sửa đổi tục man di, vĩnh viễn thấm nhuần thánh hóa." Thúy kính cẩn cùng các bậc kỳ lão soạn sẵn biểu văn, xin dâng lên triều đình để lòng kẻ dưới được đề đạt. Quan Tổng binh Tân Thành hầu Trương Phụ cho rằng cha con giặc họ Lê chỉ trong sớm tối bị tiêu diệt, các phủ huyện đều được bình định, cần có sự thống trị để phủ ngự dân này, nên ngay ngày hôm nay cho người ruổi về kinh đô tâu trình.


Ngày 17 tháng 3 năm 1407: “Khi quân chiếm được An Nam, hãy thăm dò rộng rãi khắp nước để tìm người tài đức, hoặc có một điều hay, một nghề giỏi. Hãy dùng lễ để
sai khiến, tìm cách đưa về kinh đô.” (Minh Thực Lục I, 250) (a)

Sau đó, vua Minh lại tiếp tục dặn dò kỹ lưỡng việc săn lùng và ứng xử với nhân tài.

Ngày 28 tháng 7 năm 1407: “Đất Giao Chỉ chắc có những người tài đức song toàn ẩn dật tại núi rừng, rành kinh điển văn hay học rộng, có tài hiền lương đứng đắn; nông dân hiếu đễ thông minh chính trực; kẻ thư lại có khả năng được việc, thông thạo sách vở, người luyện tập binh pháp vũ nghệ trí mưu, dung mạo khôi ngô cao lớn, ăn nói lưu loát, có sức vóc dũng cảm; kẻ biết thuật số âm dương, rành y dược chẩn mạch. Hãy hỏi han tìm cho được, dùng lễ sai khiến để mang về kinh dùng.” (Minh Thực Lục I, 274)(b)

Phía nhà Minh, Trương Phụ báo cáo về Kim Lăng như sau:

Ngày 6 tháng 11 năm 1407: “..đã thăm hỏi các quận huyện tại Giao Chỉ để đề cử những người tài đức, rành kinh điển, giỏi văn chương, học rộng tài cao, thông minh chính trực, lực điền hiếu đễ, hiền lương đoan chính, thông thạo việc quan, hiểu rành binh pháp và tài nghệ các mặt gồm 9.000 người, đang lục tục đến kinh đô.”(Minh Thực Lục I, 285)(a)

Vua Minh cho rằng dân phía Nam không quen chịu lạnh nên ra lệnh cấp áo bông, ủng vớ cho những người này.
đoạn trong hoàng lê nhất thống chí nguyên văn đây :)) trang 201- 202:
-Huệ đánh Chiêu Thống. Chiêu Thống dùng bài thần tử với Thanh. Thanh hiển nhiên sang cứu.

Ngô Văn Sở với Ngô Thì Nhậm bàn cách đánh trả. nhưng khổ nỗi ở Bắc Hà, Tây Sơn với anh Huệ được lòng dân với quan đéo đâu. hiển nhiên là support thanh để đánh bọn giặc cỏ. quan thì chỉ điểm, dân thì bắt trói tàn quân gửi lên chiêu thống với sĩ nghị

Sở thì than sợ, vừa cay bị dân bắc nó khinh. Nhậm thì tỉnh hơn, biết quân tây sơn đéo đc lòng dân nên kèo khó. tưởng gì :vozvn (19):

"

Thì Nhậm nói:
- Không phải thế! Ông chỉ biết một mà chưa biết hai. Việc thiên hạ, tình tuy giống nhau mà thế có khác nhau, sự đắc thất do đó cũng khác hẳn. Xưa kia, nước ta bị phụ thuộc vào Trung Quốc, quân Minh buông tuồng làm điều tàn bạo. Người cả nước ai cũng muốn đuổi chúng đi. Cho nên vua Lê Thái Tổ chỉ gọi một tiếng là xa gần hưởng ứng, hào kiệt trong nước kéo đến như mây tụ. Mỗi lúc đánh nhau với giặc, người trong nước chỉ lo quân mình bất lợi. Mỗi khi có tin thắng trận, ai nấy đều hết sức vui mừng. Lòng người như thế, nên hễ chỗ nào có quân mình mai phục, thì người ta đều giấu kín cho, khiến giặc không hề biết. Sở dĩ thắng được giặc, đều bởi cớ ấy. Ngày nay, những người bề tôi trốn tránh của nhà Lê, đâu đâu cũng có nghe tin quân Thanh sang cứu, họ đều nghển cổ mà trông. Sĩ dân cả nước, giành nhau mà đón chúng. Quân ta mai phục ở đâu, địa thế hiểm hay không, số quân nhiều hay ít, quân giặc chưa biết thì họ đã báo trước với chúng. Chúng sẽ nhân kế của ta mà lập kế của chúng, rồi bốn mặt kéo đến vây bắt. Quân cơ đã bị tiết lộ, tự nhiên mất hết điều tiện lợi. ấy là mình tự hãm mình vào chỗ chết. Còn hòng

đánh úp được ai?
Binh pháp có nói: "Khéo che đậy không khi nào không thắng, vụng che đậy không khi nào không thua". Được thua khác nhau là do ở chỗ xưa với nay khác nhau vậy!
Sở hỏi:
- Vậy thì nên làm thế nào?
Nhậm trả lời:
- Phép dụng binh chỉ có một đánh một giữ mà thôi. Nay quân Thanh sang đây, tiếng tăm rất lớn. Những kẻ trong nước làm nội ứng cho chúng, phần nhiều là phao tin đồn nhảm, làm cho thanh thế của chúng to thêm, để cho lòng người sợ hãi lay động. Quân ta có ai được sai phái đi đâu, vừa ra khỏi thành là đã bị bắt giết. Số người Bắc Hà thuộc vào sổ quân của ta, hễ gặp dịp sơ hở là bỏ trốn liền. Đem đội quân ấy mà đánh, không khác gì xua bầy dê đi chọi cọp dữ, không thua sao được? Đến như việc đóng cửa thành mà cố thủ, thì lòng người đã không vững, ắt thế nào cũng sinh ra mối lo ở bên trong. Dầu cho Tôn, Ngô (tức Tôn Võ, người nước Tề đời Xuân Thu, và Ngô Khởi người nước Vệ đời Chiến quốc; hai nhà quân sự nổi tiếng của Trung Quốc thời xưa) sống lại, cũng phải bó tay, không thể làm được gì. Thật chẳng khác gì đem một con chạch bỏ giỏ cua. Xin nghĩ kỹ mà xem! Đánh đã chẳng được, giữ cũng không vững. Vậy thì cả hai chước đánh và giữ đều không phải là kế hay. Nghĩ cho cùng thì chỉ còn một cách này: sơm sớm truyền cho thuỷ quân chở đầy các thuyền lương, thuận gió giương buồm, ra thẳng cửa biển, đến vùng Biên Sơn mà đóng. Quân bộ thì sửa soạn khí giới, gióng trống lên đường, lui về giữ núi Tam Điệp. Hai mặt thuỷ bộ liên lạc với nhau, giữ lấy chỗ hiểm yếu, rồi cho người chạy giấy về bẩm với chúa công. Thử xem quân Thanh đến thành, khu xử việc nhà Lê ra sao? Vua Chiêu thống sau khi phục quốc, xếp đặt việc quân việc nước thế nào? Chờ chúa công ra, bấy giờ sẽ quyết chiến một phen cũng chưa muộn gì.
Sở nói:
- Chúa công về Nam, đem thành này giao phó cho ta. Giặc đến thì phải sống chết với giặc, còn mất với thành, trên không thẹn là kẻ bề tôi giữ đất, dưới không phụ chức trách cầm quân. Nếu mới thấy bóng giặc đã trốn, bỏ thành cho giặc. chẳng những mang tội với chúa công mà người Bắc còn coi ta ra cái gì?"
 
mẹ ngày xưa thì phong kiến châu Á làm chó cho Châu Âu nhé!
Chênh lệch vũ khí thì chịu thôi!
Giả sử giờ có thằng Trung Hoa dùng hột nhân thì Đại việt cũng quỳ lạy mà dâng thành Hà Nội thôi con chó!
Còn đánh quy ước du kích thì sợ đéo gì!
Thời ấy có mấy khẩu súng bắn đéo ra đạn, phải nhồi thuốc, đại bác thì bắn lệch cả km
Lúc ấy nghe giặc pháp đã sợ mất mật, chứ cung tên có, giáo mác phi, lúp lùm mà bắn mà phi cũng chết hết bọn ấy
Thế mà chấn thủ HN nó mới bắn 1 phát vào thành đã treo cổ tự vẫn
 
Câu chuyện như thế này trên thế giới xảy ra rất nhiều
Mày thử đưa ra 1 vài trường hợp giống như Việt Nam - Chăm Pa mà thoả mãn các điều kiện như tao nói xem:

1) Một quốc gia trung bình tuyệt diệt hoàn toàn 1 quốc gia khác (không phải bộ tộc) có nền văn minh riêng biệt, sáp nhập lãnh thổ mãi mãi.

2) Thời điểm: Sau công nguyên
 
Thời ấy có mấy khẩu súng bắn đéo ra đạn, phải nhồi thuốc, đại bác thì bắn lệch cả km
Lúc ấy nghe giặc pháp đã sợ mất mật, chứ cung tên có, giáo mác phi, lúp lùm mà bắn mà phi cũng chết hết bọn ấy
Thế mà chấn thủ HN nó mới bắn 1 phát vào thành đã treo cổ tự vẫn
Như đám cờ đen của băng thái bình thiên quốc chạy qua đánh với Pháp đó. Mã tấu súng trường cũng giết chỉ huy pháp vì băng đó thiện chiến dám đánh
 

Có thể bạn quan tâm

Top