Cảnh báo lừa đảo‼️ Champa suy vong là vì sao ? tại sao champa ko kháng chiến như dân xứ vẹm ?

Mày thử đưa ra 1 vài trường hợp giống như Việt Nam - Chăm Pa mà thoả mãn các điều kiện như tao nói xem:

1) Một quốc gia trung bình tuyệt diệt hoàn toàn 1 quốc gia khác (không phải bộ tộc) có nền văn minh riêng biệt, sáp nhập lãnh thổ mãi mãi.

2) Thời điểm: Sau công nguyên
Mày biết tam quốc Triều Tiên tân la bách tế cao câu ly không?
Kết quả tụi nó có 2 thằng bị diệt vong đó.
Rồi mày biết đế quốc phù nam bị tụi Chân lạp hủy diệt không?
 
đoạn trong hoàng lê nhất thống chí nguyên văn đây :)) trang 201- 202:
-Huệ đánh Chiêu Thống. Chiêu Thống dùng bài thần tử với Thanh. Thanh hiển nhiên sang cứu.

Ngô Văn Sở với Ngô Thì Nhậm bàn cách đánh trả. nhưng khổ nỗi ở Bắc Hà, Tây Sơn với anh Huệ được lòng dân với quan đéo đâu. hiển nhiên là support thanh để đánh bọn giặc cỏ. quan thì chỉ điểm, dân thì bắt trói tàn quân gửi lên chiêu thống với sĩ nghị

Sở thì than sợ, vừa cay bị dân bắc nó khinh. Nhậm thì tỉnh hơn, biết quân tây sơn đéo đc lòng dân nên kèo khó. tưởng gì :vozvn (19):

"

Thì Nhậm nói:
- Không phải thế! Ông chỉ biết một mà chưa biết hai. Việc thiên hạ, tình tuy giống nhau mà thế có khác nhau, sự đắc thất do đó cũng khác hẳn. Xưa kia, nước ta bị phụ thuộc vào Trung Quốc, quân Minh buông tuồng làm điều tàn bạo. Người cả nước ai cũng muốn đuổi chúng đi. Cho nên vua Lê Thái Tổ chỉ gọi một tiếng là xa gần hưởng ứng, hào kiệt trong nước kéo đến như mây tụ. Mỗi lúc đánh nhau với giặc, người trong nước chỉ lo quân mình bất lợi. Mỗi khi có tin thắng trận, ai nấy đều hết sức vui mừng. Lòng người như thế, nên hễ chỗ nào có quân mình mai phục, thì người ta đều giấu kín cho, khiến giặc không hề biết. Sở dĩ thắng được giặc, đều bởi cớ ấy. Ngày nay, những người bề tôi trốn tránh của nhà Lê, đâu đâu cũng có nghe tin quân Thanh sang cứu, họ đều nghển cổ mà trông. Sĩ dân cả nước, giành nhau mà đón chúng. Quân ta mai phục ở đâu, địa thế hiểm hay không, số quân nhiều hay ít, quân giặc chưa biết thì họ đã báo trước với chúng. Chúng sẽ nhân kế của ta mà lập kế của chúng, rồi bốn mặt kéo đến vây bắt. Quân cơ đã bị tiết lộ, tự nhiên mất hết điều tiện lợi. ấy là mình tự hãm mình vào chỗ chết. Còn hòng

đánh úp được ai?
Binh pháp có nói: "Khéo che đậy không khi nào không thắng, vụng che đậy không khi nào không thua". Được thua khác nhau là do ở chỗ xưa với nay khác nhau vậy!
Sở hỏi:
- Vậy thì nên làm thế nào?
Nhậm trả lời:
- Phép dụng binh chỉ có một đánh một giữ mà thôi. Nay quân Thanh sang đây, tiếng tăm rất lớn. Những kẻ trong nước làm nội ứng cho chúng, phần nhiều là phao tin đồn nhảm, làm cho thanh thế của chúng to thêm, để cho lòng người sợ hãi lay động. Quân ta có ai được sai phái đi đâu, vừa ra khỏi thành là đã bị bắt giết. Số người Bắc Hà thuộc vào sổ quân của ta, hễ gặp dịp sơ hở là bỏ trốn liền. Đem đội quân ấy mà đánh, không khác gì xua bầy dê đi chọi cọp dữ, không thua sao được? Đến như việc đóng cửa thành mà cố thủ, thì lòng người đã không vững, ắt thế nào cũng sinh ra mối lo ở bên trong. Dầu cho Tôn, Ngô (tức Tôn Võ, người nước Tề đời Xuân Thu, và Ngô Khởi người nước Vệ đời Chiến quốc; hai nhà quân sự nổi tiếng của Trung Quốc thời xưa) sống lại, cũng phải bó tay, không thể làm được gì. Thật chẳng khác gì đem một con chạch bỏ giỏ cua. Xin nghĩ kỹ mà xem! Đánh đã chẳng được, giữ cũng không vững. Vậy thì cả hai chước đánh và giữ đều không phải là kế hay. Nghĩ cho cùng thì chỉ còn một cách này: sơm sớm truyền cho thuỷ quân chở đầy các thuyền lương, thuận gió giương buồm, ra thẳng cửa biển, đến vùng Biên Sơn mà đóng. Quân bộ thì sửa soạn khí giới, gióng trống lên đường, lui về giữ núi Tam Điệp. Hai mặt thuỷ bộ liên lạc với nhau, giữ lấy chỗ hiểm yếu, rồi cho người chạy giấy về bẩm với chúa công. Thử xem quân Thanh đến thành, khu xử việc nhà Lê ra sao? Vua Chiêu thống sau khi phục quốc, xếp đặt việc quân việc nước thế nào? Chờ chúa công ra, bấy giờ sẽ quyết chiến một phen cũng chưa muộn gì.
Sở nói:
- Chúa công về Nam, đem thành này giao phó cho ta. Giặc đến thì phải sống chết với giặc, còn mất với thành, trên không thẹn là kẻ bề tôi giữ đất, dưới không phụ chức trách cầm quân. Nếu mới thấy bóng giặc đã trốn, bỏ thành cho giặc. chẳng những mang tội với chúa công mà người Bắc còn coi ta ra cái gì?"
Lân bèn đem quân qua sông đi sang phía bắc. Canh ba tới bờ phía nam sông Như Nguyệt, nghe tin quân của Tôn Sĩ Nghị đã đóng ở núi Tam Tằng. Lúc ấy tiết trời giá rét, lân kéo quân qua sông thách đánh. Tướng sĩ vốn sợ oai của Lân, phải liều với khí lạnh mà lội bừa xuống nước. Ra đến giữa sông, những kẻ cóng quá không thể qua được, đều bị chết đuối. Còn những kẻ vào tới được bờ cũng đều bị quân Thanh giết chết. Lân liệu chừng không thể giao chiến được nữa, liền vẫy quân chạy lui. Đám quân tan vỡ trốn vào các làng, đều bị dân chúng bắt nộp cho quân Thanh. Lân chỉ trơ một mình một ngựa mà chạy về.
Sở sợ quá, giấu kín việc bại trận không cho ai biết, rồi truyền lệnh cho các đạo quân nghiêm chỉnh đội ngũ mà đi. Đúng giữa trưa, đi qua Phú Xuyên (thuộc Hà Đông (Hà Sơn Bình)), người ta mới biết là Sở rút quân. Hôm sau tới huyện Yên Mô (thuộc Ninh Bình (Hà Nam Ninh)), Sở sai chia quân đóng đồn dọc theo ven núi Tam Điệp, thẳng đến bờ biển, hai mặt thuỷ bộ liên lạc với nhau để cố thủ.
 
Công cuộc diệt chủng và đồng hóa Chăm Pa của người Việt
Chiến thắng trên thành Đồ Bàn của Lê Thánh Tông vào năm 1471 chỉ là hồi chuông báo động cho sự suy thoái của thời hậu Lê, kéo theo sự phân tranh giữa chúa Trịnh ở miền bắc và chúa Nguyễn ở miến nam. Năm 1569, Nguyễn Hoàng quyết định hình thành một triều đại riêng trên lãnh thổ Champa bị chiếm đóng.
Vì không đủ tiềm lực tiến quân ra bắc chống lại chúa Trịnh, Nguyễn Hoàng chỉ còn cách mở cuộc Nam Tiến về phía nam trên lãnh thổ Champa để xây dựng uy quyền của mình. Năm 1611, nhà Nguyễn xua quân xâm chiếm Phú Yên và năm 1653 đặt nền đô hộ trên tiểu vương quốc Kauthara (Khánh Hòa). Năm 1692, nhà Nguyễn tấn công Champa, thay đổi danh xưng « Chiêm Thành » thành « Trấn Thuận Thành » và thành lập phủ Bình Thuận đầu tiên trên lãnh thổ của vương quốc này, tập trung những cư dân người Kinh sinh sống ở Champa nhưng họ là công dân của triều đình Huế.
Sau mấy thập niên yên bình và thịnh vượng, Champa trở thành nạn nhân của cuộc chiến kể từ năm 1771, giữa Tây Sơn làm chủ ở phương bắc và Nguyễn Ánh chiếm đóng Sài Gòn để làm hậu cứ. Nằm trên địa thế bị kèm kẹp giữa lãnh thổ của Tây Sơn và Nguyễn Ánh, vương quốc Champa bị lôi kéo vào cuộc chiến giữa người Việt và chấp nhận phải qui phục phe thắng trận dù là Nguyễn Ánh hay Tây Sơn. Kể từ đó, định mệnh sống còn của Champa hoàn toàn tùy thuộc vào kết quả của cuộc chiến giữa Tây Sơn và Nguyễn Ánh.
Năm 1802, Nguyễn Ánh thắng trận, lên ngôi lấy niên hiệu là Gia Long, quyết định phục hưng lại nền độc lập Champa và giao cho Po Saong Nyung Ceng, người đã từng giúp đỡ Nguyễn Ánh chống quân Tây Sơn, quyền cai trị của vương quốc này. Bên cạnh đó, vua Gia Long còn ban cho người kế cận của mình trong chiến trường chống Tây Sơn là Lê Văn Duyệt lên làm Tổng Trấn Gia Định Thành và giao cho Lê Văn Duyệt quyền bảo trợ vương quốc Champa ở phía nam của triều đình Huế. Kể từ đó, nền hòa bình và thịnh vượng trở lại trên vương quốc Champa, một quốc gia đặt dưới quyền đô hộ của triều đình Huế qua trung gian của Lê Văn Duyệt, phó vương ở miền Nam Bộ thời đó.
Sau ngày băng hà của vua Gia Long vào năm 1820, vua Minh Mệnh lên ngôi, tìm cách xóa bỏ qui chế Gia Định Thành của Lê Văn Duyệt và đưa vương quốc Champa vào vòng kiểm soát trực tiếp của triều đình Huế. Thế là chiến tranh giữa vua Minh Mệnh và Lê Văn Duyệt bắt đầu bùng nổ để gây ảnh hưởng trên vương quốc Champa.
Vừa mới lên ngôi, Minh Mệnh cách chức trấn thủ Bình Thuận về tội quá thân cận với Lê Văn Duyệt và triệu tập phó vương Champa là Po Klan Thu (Nguyễn Văn Vĩnh) về Huế trong khi đó quốc vương Po Saong Nyung Ceng đang lâm bệnh nặng. Năm 1822, Po Soang Nyung Ceng băng hà vì tuổi già yếu. Minh Mệnh đề nghị người thân cận của mình là Bait Lan lên nối ngôi Champa, nhưng không thành, vì có sự chống đối của Lê Văn Duyệt.
Lợi dụng tình hình rối ren ở Champa sau ngày từ trần của Po Saong Nyung Ceng vào năm 1822, Ja Lidong xua quân vùng dậy chống phá doanh trại quân sự của triều đình Huế, trong khi đó phó vương Po Klan Thu vẩn còn giam giữ ở Huế. Để giải quyết vấn đề nan giải này, Minh Mệnh chấp nhận Po Klan Thu trở về Champa để nối ngôi vua, với điều kiện là tân quốc vương Champa phải dẹp tan quân phiến loạn của Ja Lidong.
Sau ngày lên ngôi của Po Klan Thu vào năm 1822, người ta không có tin tức gì về mối quan hệ giữa Champa và Lê Văn Duyệt nữa. Nhưng sự im lặng của Lê Văn Duyệt chỉ mang tính cách chiến lược để xem xét tình hình mà thôi.
Sau 7 năm trị vì, Po Klan Thu băng hà vào 1828. Tin từ trần của Po Klan Thu không phải do quan lại của triều đình Champa cung cấp mà là phát xuất từ vị trấn thủ của phủ Bình Thuận. Điều này đã chứng minh rằng Po Klan Thu không chết trên lãnh thổ Champa mà là ở một nơi khác, có thể tại Huế trong lúc bị giam giữ, vì lý do gì đó.
Sau ngày từ trần của Po Klan Thu vào năm 1828, vua Minh Mệnh tìm cách đưa người trung thành với mình lên làm quốc vương Champa trong khi đó Lê Văn Duyệt quyết định giao quyền quốc vương Champa cho Po Phaok The (Nguyễn Văn Thừa) tức là phó vương dưới triều đại Po Klan Thu (1822-1828) và cũng là con của vua Po Saong Nhung Ceng (1799-1822), một vị chiến hữu của vua Gia Long. Sau ngày lên ngôi của Po Phaok The vào năm 1828, vương quốc Champa chấm dứt mối liên hệ với triều đình Huế, chỉ gửi triều cống cho Lê Văn Duyệt. Kể từ đó, nhân dân Champa hoàn toàn đặt dưới quyền che chở của tổng trấn Gia Định Thành, không còn phục tùng vua Minh Mệnh nữa. Hoàn cảnh lịch sử này đã đưa Champa vào con đường bế tắc và hoàn toàn lệ thuộc vào kết quả của cuộc tranh chấp giữa vua Minh Mệnh và Lê Văn Duyệt. Nếu Minh Mệnh thắng trận, vị vua này sẽ có thái độ vô cùng tàn bạo để trừng trị dân chúng Champa về tội theo Lê Văn Duyệt và ngược lại.
Vào cuối năm 1831, một nhóm quan lại trong triều đình Champa đã đứng ra phản đối thái độ của vua Po Phaok The về việc ly khai với triều đình Huế để tuân thủ mọi chỉ thị của Lê Văn Duyệt ở Gia Định Thành. Lợi dụng tình hình rối ren ở Champa và sức khỏe suy yếu của Lê Văn Duyệt ở Gia Định Thành, Minh Mệnh ra lệnh bắt quốc vương Po Phaok The và phó vương Cei Dhar Kaok vào tháng 3 năm Thìn lịch Chăm (1832) đưa về trại giam tại Huế. Khoảng một tháng sau, tức là tháng 7 năm Nhâm Thìn (1832), Lê Văn Duyệt băng hà ở Gia Định Thành. Thế là vua Minh Mệnh ra lệnh xóa bỏ Champa trên bản đồ và sáp nhập đất đai của vương quốc này vào lãnh thổ Việt Nam.
Biên niên sử Chăm cho rằng vua Minh Mệnh ra lệnh cho mỗi binh lính người Kinh phải chặt ba cái đầu của người Chăm vào mỗi buổi sáng mới nhận được tiền lương. Lợi dụng chỉ dụ này, người Kinh tha hồ chém đầu người dân Chăm vô tội, càng nhiều càng tốt, để đem nộp cho chính quyền Việt Nam hầu nhận tiền thưởng. Đây là cuộc chém giết người Chăm vô cùng kinh hoàng chưa từng xảy ra trong lịch sử Đông Nam Á.
Đầu năm 1835 là giai đoạn đánh dấu cho những trận chiến khốc liệt tại đồng bằng Phan Rang, nơi mà Ja Thak Wa bị tử trận trên bãi chiến trường. Lợi dụng cơ hội này, vua Minh Mệnh ra lệnh tử hình quốc vương Po Phaok The (Nguyễn Văn Thừa) vá phó vương Cei Dhar Kaok (Nguyễn Văn Nguyên) vào tháng 6 năm Ất Vị (1835) ; đốt phá tất cả thôn làng người Chăm dọc theo bờ biển; chém giết những người Chăm nào tham gia trong cuộc khởi nghĩa của Ja Thak Wa ; đập phá nghĩa địa tổ tiên của người Chăm; đào mồ mả vua chúa Champa và đốt phá cả đền Po Rome ở khu vực Phan Rang ; cắt đứt hẳn mối liên lạc giữa người Chăm và dân tộc miền núi để họ không còn tụ tập chiến đấu chống triều đình Huế nữa.
Theo Vương quốc Champa : Lịch sử 33 năm cuối cùng (1802-1835)/ Le Panduranga (Campa). Ses rapports avec le Vietnam (1802-1835) - Pgs. Ts. Po Dharma
Địt mẹ hay vậy mà tụi Việt Cộng nó đéo ghi lại.

Lịch Sử VN biết khai thác làm phim đéo thua gì TQ.
 
Như đám cờ đen của băng thái bình thiên quốc chạy qua đánh với Pháp đó. Mã tấu súng trường cũng giết chỉ huy pháp vì băng đó thiện chiến dám đánh
Kết quả là sao?
 
Champa theo hồi giáo thời ấn độ còn theo hồi nên có mẫu quốc ổn định đéo sợ đại việt. Tới lúc ấn đụ theo ấn độ giáo thì champa mất mẫu quốc nên suy yếu. Câu hỏi tiếp theo :feel_good:
 
Champa theo hồi giáo thời ấn độ còn theo hồi nên có mẫu quốc ổn định đéo sợ đại việt. Tới lúc ấn đụ theo ấn độ giáo thì champa mất mẫu quốc nên suy yếu. Câu hỏi tiếp theo :feel_good:
Hình như đéo liên quan gì
 
Việt Nam hình như là thằng duy nhất không phải nước lớn tuyệt diệt hoàn toàn được dân tộc khác và mở mang bờ cõi, kể từ sau Công Nguyên.
cái đéo gì cũng Việt Nam là duy nhất.
Triều Tiên, Balan, Nhật Bản, Thổ Nhĩ Kỳ, hay châu âu thằng đéo nào cũng là do tiêu diệt sáp nhập nước khác mà thành, thiếu đéo gì.
 
Mày biết tam quốc Triều Tiên tân la bách tế cao câu ly không?
Kết quả tụi nó có 2 thằng bị diệt vong đó.
Rồi mày biết đế quốc phù nam bị tụi Chân lạp hủy diệt không?
Mày giỏi hơn con ChatGPT đấy. Tao hỏi nó thì nó khẳng định ngoài VN đéo còn trường hợp nào tương tự. Xong tao hỏi vậy Phù Nam vs Chân Lạp có đáp ứng đủ các điều kiện không? Nó bảo có, đây là 2 trường hợp duy nhất trên TG đáp ứng đủ các điều kiện. Xong tao lại hỏi vậy
trường hợp Tam Quốc Triều Tiên Tân La Bách Tế Cao Câu Ly có đáp ứng đủ các điều kiện không? Nó bảo về cơ bản là có clm :))
 
đúng rồi, thời nhà Trần vẫn nhận mình là kế thừa Hán sau khi Nam Tống bị diệt mà
Đoạn này mày, và rất nhiều thằng khác, bị ảo ma, ngộ chữ về định nghĩa "hán" thời phong kiến vs "hán" thời hiện đại
Có 2 thời kì mà các vua việt đều tự nhận nước mình kế thừa hán, là nhà trần sau khi nam tống bị mông cổ diệt, và nhà nguyễn sau khi tiêu diệt tây sơn
Nhưng chữ "hán" thời xưa nó đéo có nghĩa là người tàu, bản thân người tàu từ đời đường trở đi tự xưng mình là người đường, người hoa hạ, chứ đéo ai gọi là người hán cả
Chữ "hán" cho đến tận cuối thế kỉ 18, chỉ có 1 nghĩa duy nhất, là "người văn minh"
 
Cho nên để mà nói đại kết cục 1975 nam kì thua bắc kì đéo oan ức tí nào :vozvn (19): xứng đáng thua, từ cổ đại còn nát hơn cháo chó nói gì thời hiện đại, ae nam kì chấp nhận hiện thực đi ăn mày dĩ vãng hòn ngọc viễn đông làm cái đéo gì nữa, chỉ lấy di sản tinh hoa của nó mà dùng thôi mà cx đéo có gì ngoài di sản văn hóa cởi mở hơn.
 
dân champa sao yếu kém thế nhỉ , chắc phải đợi 1000 năm sau mới thoát được
đéo yếu đâu, đm Champa lập quốc trước Đại Việt gần 800 năm. Ngày xưa hồi tổ chúng mày còn làm rợ giao chỉ thì bọn Lâm ấp champa chúng nó đem quân qua cướp bóc đéo biết bao nhiêu lần rồi. Đéo có mẫu quốc đưa quân sang hộ cho thì chúng mày nói tiếng Chăm từ lâu rồi
=))
 
lúc đầu thì Hindu (bà la môn) , sau này thì theo đạo hồi
Thì nói chung champa nó quốc gia vệ tinh của ấn độ như vn với tq. Khi mẫu quốc thay đổi mà vệ tinh theo ko kịp là bị mất đoàn kết, mất lực hướng tâm. mẫu quốc ở xa quá cứu không kịp
 
Thì nói chung champa nó quốc gia vệ tinh của ấn độ như vn với tq. Khi mẫu quốc thay đổi mà vệ tinh theo ko kịp là bị mất đoàn kết, mất lực hướng tâm. mẫu quốc ở xa quá cứu không kịp
Đã bảo Champa đéo liên quan đến Ấn Độ mà.
Nói gì đến vệ tinh
Ấn Độ ngày xưa trước khi Anh vào nó là tập hợp mấy chục tiểu vương quốc
 
Nó theo Ấn Độ giáo cổ và Hồi giáo
Nhưng nó đéo quan hệ gì với nước Ấn Độ cổ cả
Ấn Độ cổ bao gồm rất nhiều tiểu vương quốc khác nhau
Ấn độ nó ảnh hưởng tới cả khựa còn phải nhập văn hoá ấn.
Lúc xưa trước cách mạng pháp khi quốc gia dân tộc chưa hình thành thì ảnh hưởng theo kiểu đế quốc tôn giáo là đúng rồi chứ ảnh hưởng kiểu gì nữa
 
Đã bảo Champa đéo liên quan đến Ấn Độ mà.
Nói gì đến vệ tinh
Ấn Độ ngày xưa trước khi Anh vào nó là tập hợp mấy chục tiểu vương quốc
Nếu nói vậy là khựa cũng mấy chục tiểu quốc chứ làm gì có đế quốc trung hoa. So sánh ở khựa thời gian tan ra các nước nhỏ còn nhiều hơn hợp lại
 
Thì nói chung champa nó quốc gia vệ tinh của ấn độ như vn với tq. Khi mẫu quốc thay đổi mà vệ tinh theo ko kịp là bị mất đoàn kết, mất lực hướng tâm. mẫu quốc ở xa quá cứu không kịp
Mày nhầm, tôn giáo nó ko liên quan tới chủng tộc, đạo hindu nó lan khắp đông nam á thôi
 
Ấn độ nó ảnh hưởng tới cả khựa còn phải nhập văn hoá ấn.
Lúc xưa trước cách mạng pháp khi quốc gia dân tộc chưa hình thành thì ảnh hưởng theo kiểu đế quốc tôn giáo là đúng rồi chứ ảnh hưởng kiểu gì nữa
Tôn giáo nó kiểu thằng thầy tu làng khác qua làng mày giảng đạo xong cả làng mày theo đạo đó thôi chứ có phải làng mày cùng tộc với làng thằng thầy tu đâu
 
Tôn giáo nó kiểu thằng thầy tu làng khác qua làng mày giảng đạo xong cả làng mày theo đạo đó thôi chứ có phải làng mày cùng tộc với làng thằng thầy tu đâu
Chứ thằng marx râu dài, minh râu bà con gì với tao mà bắt cả nước vn theo xhcn, học tập tấm gương đạo đức bả chó
 
Champa theo hồi giáo thời ấn độ còn theo hồi nên có mẫu quốc ổn định đéo sợ đại việt. Tới lúc ấn đụ theo ấn độ giáo thì champa mất mẫu quốc nên suy yếu. Câu hỏi tiếp theo :feel_good:
HIndu có trước đạo hồi, Trước kia Hindu lan khắp Đông Nam á, qua cả Chawmpa. Sau này Hồi giáo xuất hiện ở Trung Đông và theo các thương nhân truyền bá khắp tuyến hàng hải từ Trung Đông tới Đông Nam á. Bọn Đông Nam Á theo đạo Hồi chủ yếu vì, bọn Hồi chúng nó ưu đãi đặc biệt buôn bán cho đồng đạo, chúng nó thành lập các thị trường , hội buôn gần như độc quyền cho đám Hồi , bọn Đông Nam Á do sống dựa vào buôn bán nhiều nên dần theo đạo Hồi hết. TRừ thằng Thái, Miến, Cam, 3 thằng này thì không sống nhờ buôn bán nhiều như bọn Maxlai, Chawmpa, Indo
 

Có thể bạn quan tâm

Top