Thắc mắc Tây Du Ký - Tại sao không để Natra đi lấy kinh với Đường Tăng?

Vì nó diệt được hình nhưng ý vẫn còn
Chỉ khi nó diệt nhị tâm ở thật giả Mỹ hầu vương thì nó mới hết sân si quyết tu theo chính quả.
Ngay từ đầu trước khi diệt nó chả kêu tụi kia chia đồ làm 7 à
Tức là nó vẫn muốn thỏa thuận với lục căn chứ có muốn đập chết đâu
Có ý nghĩa
 
Xem tiktok ít thôi, hầu vương là linh khí của trời đất tạo thành được chọn đi lấy kinh là hợp lý còn natra là cái đầu cu gì, nói về drama thì khuyển liêm đại tướng quân + thiên bồng nguyên soái là đủ rồi cần Lồn gì natra. Phải có thứ khác biệt chứ
 
Xem tiktok ít thôi, hầu vương là linh khí của trời đất tạo thành được chọn đi lấy kinh là hợp lý còn natra là cái đầu cu gì, nói về drama thì khuyển liêm đại tướng quân + thiên bồng nguyên soái là đủ rồi cần lồn gì natra. Phải có thứ khác biệt chứ
Lúc đại náo thiên cung con khỉ nó chấp natra và 5 thiên Vương còn bị nó đánh bại
 
Tao vào để xem bọn ngu ngồi phân tích 1 câu chuyện tu tiên nhảm Lồn
 
Lúc đại náo thiên cung con khỉ nó chấp natra và 5 thiên Vương còn bị nó đánh bại
Hầu vương là linh khí của trời đất tạo thành, là đồ đệ yêu quý của bồ đề tổ sư người nằm ngoài tam giới, natra, dương tiễn đéo thằng nào đánh lại hầu vương hết. Tiktok toàn tà thuyết xạo Lồn
 
Tất cả bọn mày đứa nào thắc mắc về Tây Du Ký một cách nghiêm túc
Cứ hỏi tao tao sẽ trả lời
Đường Tăng con ai? Thuyết âm mưu bảo con Lưu Hồng không giá thú với Ân Tiểu Thư, còn Trần Quang Nhụy đổ vỏ có hợp lý không?
 
Đường Tăng con ai? Thuyết âm mưu bảo con Lưu Hồng không giá thú với Ân Tiểu Thư, còn Trần Quang Nhụy đổ vỏ có hợp lý không?
Thuyết âm mưu vớ vẩn thôi

Full câu chuyện đây nhé

Bà mẹ mừng rỡ thu xếp hành lý cùng đi với con. Đi được mấy hôm, đến điếm Vạn Hoa, họ nghỉ ở nhà Lưu Tiểu Nhị. Đột nhiên bà Trương Thị mắc bệnh. Bà nói với Quang Nhị rằng:

– Mẹ thấy trong người khó chịu quá, hãy ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày rồi lại đi.

Quang Nhị vâng lời.

Sớm hôm sau, có một người rao bán một con cá chép vàng ngay trước cửa điếm. Quang Nhị bỏ một quan tiền ra mua, định làm thịt cho mẹ ăn, bỗng thấy mắt con cá nhấp nháy, thì lấy làm lạ lắm, nói:

– Nghe nói con cá, con rắn nào mắt nhấp nháy là những con vật phi thường.

Bèn hỏi người đánh cá:

– Con cá này bác đánh được ở đâu? Người đánh cá đáp:
– Tôi đánh được ở sông Hồng Giang, cách phủ này mười lăm dặm.

Quang Nhị bèn mang ngay con cá đến sông Hông Giang thả
xuống cứu con cá sống, rồi trở về điếm nói lại chuyện đó cho mẹ biết. Bà mẹ nói:

– Phóng sinh là một việc tốt. Mẹ vui lòng lắm. Quang Nhị nói:
– Mẹ con mình trọ ở đây đã ba hôm rồi, hạn quan gấp lắm, con định sáng mai lên đường, không biết trong người mẹ đã khỏe hẳn chưa?

Bà mẹ nói:

– Mẹ thấy còn mệt lắm. Trời lại oi bức, e rằng đi thì bệnh nặng thêm. Hay là con cứ thuê cho mẹ một căn buồng để mẹ ở lại đây. Hai con cứ đi trước, đợi sang thu mát mẻ thì đến đón mẹ vậy.

Hai vợ chồng bàn bạc thuê một căn phòng, để lại ít tiền cho mẹ dùng, rồi chào mẹ xin đi trước.

Đường đi vất vả, đêm nghỉ ngày đi, chẳng mấy chốc đã tới bến đò sông Hồng Giang. Hai lái đò Lưu Hồng, Lý Bưu ghé đò vào bờ đón tiếp. Cũng vì kiếp trước Quang Nhị chưa trả hết nợ, nên bây giờ mới gặp phải nạn oan gia, Quang Nhị sai người hầu mang hành lý xuống đò, rồi hai vợ chồng cùng bước xuống sau. Lưu Hồng liếc thấy Ân tiểu thư mặt như trăng rằm, mắt như sóng thu, môi thắm anh đào, lưng ong liễu biếc, thực là vẻ đẹp chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, nên động lòng lang muốn chiếm đoạt, bèn cùng với Lý Bưu tính kế. Chúng đẩy thuyền tới chỗ vắng vẻ, đợi lúc đêm khuya thanh vắng giết chết người hầu, rồi đánh chết Quang Nhị quẳng xác xuống sông. Nàng Ân tiểu thư thấy chồng bị đánh chết, định đâm đầu xuống dòng nước tự tử. Lưu Hồng ôm chặt lấy nói:

– Nàng nghe ta thì mọi sự êm đẹp! Nếu không nghe thì một nhát dao là người đứt làm hai đoạn ngay!
Tiểu thư nghĩ ngợi chẳng còn cách nào khác, đành phải tạm nghe theo Lưu Hồng. Thằng giặc ghé đò vào bờ nam, giao đò lại cho Lý Bưu, rồi mặc áo mũ của Quang Nhị, cầm văn bằng, đưa tiểu thư đến Giang Châu nhậm chức.

Lại nói chuyện xác những người hầu bị Lưu Hồng giết chết theo dòng trôi đi, chỉ có xác Trần Quang Nhị chìm xuống đáy sông nằm im bất động. Quỷ Dạ Xoa đi tuần ở cửa sông Hồng Giang nhìn thấy, phóng như bay về long cung, đúng lúc Long vương lên điện, bèn báo rằng:

– Hiện ở cửa sông Hồng Giang có kẻ nào đánh chết một người học trò, xác chìm xuống đáy sông.

Long vương sai mang thi thể vào đặt ở trước mặt, nhìn kỹ rồi nói:

– Người này chính là ân nhân cứu ta đây, làm sao bị người mưu hại nhỉ? Thường có câu: “Lấy ơn trả ơn”. Nay ta phải cứu sống người này để đền ơn cũ mới được.

Bèn viết ngay một tờ điệp văn sai quỷ Dạ Xoa đến thẳng Hồng Châu đưa cho Thành hoàng, Thổ địa, đòi mang ngay hồn phách người học trò đến để cứu mạng. Thành hoàng, Thổ địa bèn gọi tiểu quỷ trao hồn phách Quang Nhị cho Dạ Xoa mang đi. Dạ Xoa mang hồn phách Quang Nhị về cung Thủy tinh yết kiến Long vương. Long vương hỏi:

– Chàng học trò họ tên là gì? Người vùng nào mà tới đây bị người giết chết.

Quang Nhị cúi lạy, thưa:

– Tên tôi là Trần Ngạc, tự là Quang Nhị, người huyện Hoằng Nông, thuộc Hải Châu. Vừa qua, tôi đỗ Trạng nguyên, được nhà vua bổ chức tri phủ Giang Châu. Tôi và vợ tôi lên đường đi nhậm chức. Tới bến sông này thì đi đò. Không ngờ tên lái đò là Lưu Hồng mưu cướp vợ tôi, đánh chết tôi, vứt xác xuống sông.
Xin đại vương cứu mạng cho!

Long vương nghe xong, nói:

– À, ra thế đấy. Tiên sinh ạ, con cá chép vàng mà ngài cứu sống ngày nào chính tôi đấy. Ngài chính là ân nhân cứu mạng tôi, nay ngài gặp nạn, lẽ nào tôi lại không cứu?

Bèn sai đặt thi thể Quang Nhị vào một nơi, cho vào miệng một viên ngọc “định nhan” để thân thể khỏi hủy hoại, đợi khi khác hoàn hồn báo thù. Sau đó Long vương lại bảo với Quang Nhị rằng:

– Chân hồn của ngài nay hẵng tạm giữ chức Đô lãnh trong thủy phủ tôi nhé!

Quang Nhị cúi đầu vâng mệnh. Đoạn Long vương mở tiệc khoản đãi Quang Nhị, chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện Ân tiểu thư căm giận thằng giặc Lưu chỉ muốn lột da xé xác nó ra, nhưng hiềm một nỗi là đang có mang, chưa rõ trai gái, vạn bất đắc dĩ đành phải tạm thời miễn cưỡng đi theo thằng giặc. Chẳng bao lâu, họ đã tới Giang Châu, nha lại lính tráng trong phủ đều ra đón tiếp. Sau đó quan viên trong phủ bày tiệc khoản đãi. Lưu Hồng nói:

– Kẻ học sinh này tới đây chỉ hoàn toàn trông cậy vào sự giúp đỡ của các ngươi cả.

Các quan trong phủ nói:

– Quan lớn là bậc khôi nguyên tài giỏi, ắt là coi dân như con, giản chinh nhẹ hình, quan viên trong phủ như chúng tôi cũng có phần nhờ, hà tất phải khiêm tốn quá thế?

Tan tiệc, mọi người ra về.

Ngày tháng thấm thoát, một hôm, Lưu Hồng mắc việc quan phải đi xa, tiểu thư ở lại trong phủ nhớ mẹ, nhớ chồng, ngồi lặng ở đình hoa than thở. Bỗng nhiên nàng thấy thân thể mệt mỏi,
bụng đau dữ dội, mắt mũi tối sầm, ngã lăn ra đất, lát sau sinh hạ được một đứa con trai. Lúc ấy, bên tai nàng có giọng nói văng vẳng:

– Mãn Đường Kiều, nàng nghe ta dặn đây! Ta là Nam cực tinh quân, vâng lệnh Quan Âm bồ tát, mang đến cho nàng đứa trẻ này. Sau này tiếng tăm nó lừng lẫy, không phải hạng tầm thường đâu. Thằng giặc Lưu trở về, sẽ hãm hại đứa trẻ, nàng phải hết lòng giữ gìn mới được. Chồng nàng đã được Long vương cứu sống, sau này vợ chồng sẽ được đoàn tụ, mẹ con sẽ được quây quần, và rửa được mối thù này. Hãy nhớ kỹ lời ta dặn. Tỉnh mau! Tỉnh mau!

Nói xong, Tinh quân đi ngay. Tiểu thư tỉnh dậy, từng lời, từng lời, nhớ rõ mồn một, ôm chặt lấy đứa con không biết làm thế nào. Thế rồi, bỗng nhiên, Lưu Hồng trở về, vừa trông thấy đứa con, đã toan đem dìm chết. Tiểu thư nói:

– Bây giờ trời đã tối rồi, để sáng mai vứt ra sông

May sao, sáng hôm sau, Lưu Hồng bỗng nhiên có việc quan khẩn cấp phải đi xa ngay. Tiểu thư nghĩ bụng:

– Nếu để khi thằng giặc về, thì tính mạng đứa trẻ nguy mất, chi bằng cứ thả đứa trẻ trôi sông sớm, sống chết có mệnh, may mà trời thương, có người cứu vớt, đem về nuôi nấng, thì sau này mẹ con sẽ được gặp nhau…

Lại sợ sau này không nhận ra con mình, tiểu thư bèn cắn đứt ngón tay, lấy máu viết một lá thư kê khai tỷ mỷ họ tên cha mẹ, quê hương bản quán, lại cắn đứt một vết nhỏ trên ngón chân út bàn chân trái của đứa con để đánh dấu, lấy chiếc áo lót mình bọc đứa trẻ lại, nhân lúc vắng người, ẵm con ra ngoài cửa nha môn. Cũng may là nha môn gần bờ sông, đến bờ sông, nàng khóc lóc một lúc lâu, rồi toan thả đứa bé xuống sông. Bỗng thấy một tấm ván trôi sát vào bờ, nàng vội vàng ngẩng mặt lên trời cầu khấn,
rồi đặt đứa bé lên tấm ván, lấy dây buộc lại, cài lá thư vào trong ngực đứa bé, đoạn đẩy tấm ván ra xa, mặc cho tấm ván trôi về đâu, rồi nuốt nước mắt trở về. Chuyện không nói nữa.
 
Đường Tăng con ai? Thuyết âm mưu bảo con Lưu Hồng không giá thú với Ân Tiểu Thư, còn Trần Quang Nhụy đổ vỏ có hợp lý không?
Con Phật tổ . Motuyt truyện này là con trai tổng tài giả khổ đi lấy kinh và cái kết ?
 
Thuyết âm mưu vớ vẩn thôi

Full câu chuyện đây nhé

Bà mẹ mừng rỡ thu xếp hành lý cùng đi với con. Đi được mấy hôm, đến điếm Vạn Hoa, họ nghỉ ở nhà Lưu Tiểu Nhị. Đột nhiên bà Trương Thị mắc bệnh. Bà nói với Quang Nhị rằng:

– Mẹ thấy trong người khó chịu quá, hãy ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày rồi lại đi.

Quang Nhị vâng lời.

Sớm hôm sau, có một người rao bán một con cá chép vàng ngay trước cửa điếm. Quang Nhị bỏ một quan tiền ra mua, định làm thịt cho mẹ ăn, bỗng thấy mắt con cá nhấp nháy, thì lấy làm lạ lắm, nói:

– Nghe nói con cá, con rắn nào mắt nhấp nháy là những con vật phi thường.

Bèn hỏi người đánh cá:

– Con cá này bác đánh được ở đâu? Người đánh cá đáp:
– Tôi đánh được ở sông Hồng Giang, cách phủ này mười lăm dặm.

Quang Nhị bèn mang ngay con cá đến sông Hông Giang thả
xuống cứu con cá sống, rồi trở về điếm nói lại chuyện đó cho mẹ biết. Bà mẹ nói:

– Phóng sinh là một việc tốt. Mẹ vui lòng lắm. Quang Nhị nói:
– Mẹ con mình trọ ở đây đã ba hôm rồi, hạn quan gấp lắm, con định sáng mai lên đường, không biết trong người mẹ đã khỏe hẳn chưa?

Bà mẹ nói:

– Mẹ thấy còn mệt lắm. Trời lại oi bức, e rằng đi thì bệnh nặng thêm. Hay là con cứ thuê cho mẹ một căn buồng để mẹ ở lại đây. Hai con cứ đi trước, đợi sang thu mát mẻ thì đến đón mẹ vậy.

Hai vợ chồng bàn bạc thuê một căn phòng, để lại ít tiền cho mẹ dùng, rồi chào mẹ xin đi trước.

Đường đi vất vả, đêm nghỉ ngày đi, chẳng mấy chốc đã tới bến đò sông Hồng Giang. Hai lái đò Lưu Hồng, Lý Bưu ghé đò vào bờ đón tiếp. Cũng vì kiếp trước Quang Nhị chưa trả hết nợ, nên bây giờ mới gặp phải nạn oan gia, Quang Nhị sai người hầu mang hành lý xuống đò, rồi hai vợ chồng cùng bước xuống sau. Lưu Hồng liếc thấy Ân tiểu thư mặt như trăng rằm, mắt như sóng thu, môi thắm anh đào, lưng ong liễu biếc, thực là vẻ đẹp chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, nên động lòng lang muốn chiếm đoạt, bèn cùng với Lý Bưu tính kế. Chúng đẩy thuyền tới chỗ vắng vẻ, đợi lúc đêm khuya thanh vắng giết chết người hầu, rồi đánh chết Quang Nhị quẳng xác xuống sông. Nàng Ân tiểu thư thấy chồng bị đánh chết, định đâm đầu xuống dòng nước tự tử. Lưu Hồng ôm chặt lấy nói:

– Nàng nghe ta thì mọi sự êm đẹp! Nếu không nghe thì một nhát dao là người đứt làm hai đoạn ngay!
Tiểu thư nghĩ ngợi chẳng còn cách nào khác, đành phải tạm nghe theo Lưu Hồng. Thằng giặc ghé đò vào bờ nam, giao đò lại cho Lý Bưu, rồi mặc áo mũ của Quang Nhị, cầm văn bằng, đưa tiểu thư đến Giang Châu nhậm chức.

Lại nói chuyện xác những người hầu bị Lưu Hồng giết chết theo dòng trôi đi, chỉ có xác Trần Quang Nhị chìm xuống đáy sông nằm im bất động. Quỷ Dạ Xoa đi tuần ở cửa sông Hồng Giang nhìn thấy, phóng như bay về long cung, đúng lúc Long vương lên điện, bèn báo rằng:

– Hiện ở cửa sông Hồng Giang có kẻ nào đánh chết một người học trò, xác chìm xuống đáy sông.

Long vương sai mang thi thể vào đặt ở trước mặt, nhìn kỹ rồi nói:

– Người này chính là ân nhân cứu ta đây, làm sao bị người mưu hại nhỉ? Thường có câu: “Lấy ơn trả ơn”. Nay ta phải cứu sống người này để đền ơn cũ mới được.

Bèn viết ngay một tờ điệp văn sai quỷ Dạ Xoa đến thẳng Hồng Châu đưa cho Thành hoàng, Thổ địa, đòi mang ngay hồn phách người học trò đến để cứu mạng. Thành hoàng, Thổ địa bèn gọi tiểu quỷ trao hồn phách Quang Nhị cho Dạ Xoa mang đi. Dạ Xoa mang hồn phách Quang Nhị về cung Thủy tinh yết kiến Long vương. Long vương hỏi:

– Chàng học trò họ tên là gì? Người vùng nào mà tới đây bị người giết chết.

Quang Nhị cúi lạy, thưa:

– Tên tôi là Trần Ngạc, tự là Quang Nhị, người huyện Hoằng Nông, thuộc Hải Châu. Vừa qua, tôi đỗ Trạng nguyên, được nhà vua bổ chức tri phủ Giang Châu. Tôi và vợ tôi lên đường đi nhậm chức. Tới bến sông này thì đi đò. Không ngờ tên lái đò là Lưu Hồng mưu cướp vợ tôi, đánh chết tôi, vứt xác xuống sông.
Xin đại vương cứu mạng cho!

Long vương nghe xong, nói:

– À, ra thế đấy. Tiên sinh ạ, con cá chép vàng mà ngài cứu sống ngày nào chính tôi đấy. Ngài chính là ân nhân cứu mạng tôi, nay ngài gặp nạn, lẽ nào tôi lại không cứu?

Bèn sai đặt thi thể Quang Nhị vào một nơi, cho vào miệng một viên ngọc “định nhan” để thân thể khỏi hủy hoại, đợi khi khác hoàn hồn báo thù. Sau đó Long vương lại bảo với Quang Nhị rằng:

– Chân hồn của ngài nay hẵng tạm giữ chức Đô lãnh trong thủy phủ tôi nhé!

Quang Nhị cúi đầu vâng mệnh. Đoạn Long vương mở tiệc khoản đãi Quang Nhị, chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện Ân tiểu thư căm giận thằng giặc Lưu chỉ muốn lột da xé xác nó ra, nhưng hiềm một nỗi là đang có mang, chưa rõ trai gái, vạn bất đắc dĩ đành phải tạm thời miễn cưỡng đi theo thằng giặc. Chẳng bao lâu, họ đã tới Giang Châu, nha lại lính tráng trong phủ đều ra đón tiếp. Sau đó quan viên trong phủ bày tiệc khoản đãi. Lưu Hồng nói:

– Kẻ học sinh này tới đây chỉ hoàn toàn trông cậy vào sự giúp đỡ của các ngươi cả.

Các quan trong phủ nói:

– Quan lớn là bậc khôi nguyên tài giỏi, ắt là coi dân như con, giản chinh nhẹ hình, quan viên trong phủ như chúng tôi cũng có phần nhờ, hà tất phải khiêm tốn quá thế?

Tan tiệc, mọi người ra về.

Ngày tháng thấm thoát, một hôm, Lưu Hồng mắc việc quan phải đi xa, tiểu thư ở lại trong phủ nhớ mẹ, nhớ chồng, ngồi lặng ở đình hoa than thở. Bỗng nhiên nàng thấy thân thể mệt mỏi,
bụng đau dữ dội, mắt mũi tối sầm, ngã lăn ra đất, lát sau sinh hạ được một đứa con trai. Lúc ấy, bên tai nàng có giọng nói văng vẳng:

– Mãn Đường Kiều, nàng nghe ta dặn đây! Ta là Nam cực tinh quân, vâng lệnh Quan Âm bồ tát, mang đến cho nàng đứa trẻ này. Sau này tiếng tăm nó lừng lẫy, không phải hạng tầm thường đâu. Thằng giặc Lưu trở về, sẽ hãm hại đứa trẻ, nàng phải hết lòng giữ gìn mới được. Chồng nàng đã được Long vương cứu sống, sau này vợ chồng sẽ được đoàn tụ, mẹ con sẽ được quây quần, và rửa được mối thù này. Hãy nhớ kỹ lời ta dặn. Tỉnh mau! Tỉnh mau!

Nói xong, Tinh quân đi ngay. Tiểu thư tỉnh dậy, từng lời, từng lời, nhớ rõ mồn một, ôm chặt lấy đứa con không biết làm thế nào. Thế rồi, bỗng nhiên, Lưu Hồng trở về, vừa trông thấy đứa con, đã toan đem dìm chết. Tiểu thư nói:

– Bây giờ trời đã tối rồi, để sáng mai vứt ra sông

May sao, sáng hôm sau, Lưu Hồng bỗng nhiên có việc quan khẩn cấp phải đi xa ngay. Tiểu thư nghĩ bụng:

– Nếu để khi thằng giặc về, thì tính mạng đứa trẻ nguy mất, chi bằng cứ thả đứa trẻ trôi sông sớm, sống chết có mệnh, may mà trời thương, có người cứu vớt, đem về nuôi nấng, thì sau này mẹ con sẽ được gặp nhau…

Lại sợ sau này không nhận ra con mình, tiểu thư bèn cắn đứt ngón tay, lấy máu viết một lá thư kê khai tỷ mỷ họ tên cha mẹ, quê hương bản quán, lại cắn đứt một vết nhỏ trên ngón chân út bàn chân trái của đứa con để đánh dấu, lấy chiếc áo lót mình bọc đứa trẻ lại, nhân lúc vắng người, ẵm con ra ngoài cửa nha môn. Cũng may là nha môn gần bờ sông, đến bờ sông, nàng khóc lóc một lúc lâu, rồi toan thả đứa bé xuống sông. Bỗng thấy một tấm ván trôi sát vào bờ, nàng vội vàng ngẩng mặt lên trời cầu khấn,
rồi đặt đứa bé lên tấm ván, lấy dây buộc lại, cài lá thư vào trong ngực đứa bé, đoạn đẩy tấm ván ra xa, mặc cho tấm ván trôi về đâu, rồi nuốt nước mắt trở về. Chuyện không nói nữa.
ai chế thêm vài cảnh mây mưa giữa Lưu Hồng và Ân thị cho đúng phong cách xàm nhỉ
 
Theo ý mình: thứ nhất anh khỉ còn trẻ nên bản tính đơn thuần và thiện lương; thứ 2 đây là vở diễn thiên địa nhằm các phương thu lợi ích từ thiên địa ( chủ yếu là công Đức và lợi ích khác) nên tất cả đều diễn nên cần a khỉ ngây thơ; quan trọng nhất là ngộ không có mối quan hệ nhân quả rất lớn với các bán thánh và thánh nhân, khỉ sinh ra từ viên đá của nữ oa, nữa oa là bán thánh và có quan hệ với 1 đống bán thánh và thánh nhân. Rồi từ đó có mới quan hệ nhân quả với 1 Bồ đề các kiểu
Nói chung: như kiểu chọn 1 thằng con riêng của sếp lớn ở tập đoàn tới làm mấy cái dự án ( dự án chỉ cần ngay e vào là có công) ở cty vậy. Tất cả đều có thưởng chỉ mấy culi là mệt xác tí; và tự nhiên đứa con riêng lại có thành tích rồi phong cho nó chức gì cho dễ ăn dễ nói
 
Một điểm cần chú ý là ở mấy hồi đầu con khỉ nó là dạng võ biền. Động tý là vác gậy ra vụt.
Sau khi bắt đầu thỉnh kinh thì nó cũng quen thói đem gậy ra farm quái. Sau đó thì bắt đầu biết dùng trí tuệ nhờ cậy thiên binh thần tướng đánh hộ. Nhiều hồi ở giữa là con khỉ dùng mưu kế lấy trộm item của yêu quái, sau đó còn thể hiện lòng từ bi bằng cách cho chúng nó về với chủ cũ chứ không đập chết.

Tao nhớ mấy hồi cuối sau khi nó đập chết tôn hành giả fake thì lý giải của nó còn cao hơn Tam Tạng.
Chính nó là người khuyên Tam Tạng buông tay bỏ đi cái bát vàng vua ban để cúng cho La Hán.
Có cái đoạn cả đoàn rơi xuống sông, kinh thư ngấm nước phải đem phơi khô. Sau đó con lợn táy máy làm hỏng mất vài tờ. Tam Tạng trách con lợn là làm hỏng kinh. chính con khỉ đã bảo là "trời đất còn không toàn vẹn nói gì đến kinh thư".
 
Natra nó bên xiển giáo
:)) Nó gặp yêu quái đánh ko lại thì nó lại về gọi sư phụ nó xuống hiếp chết, sư phụ nó hiếp ko được thì còn sư tổ Nguyên Thuỷ Thiên Tôn - hỏi tam giới nhà nào hay bênh đệ tử mất dạy nhất lại chả phải nhà Xiển giáo .
Khéo đường tăng vừa chửi nó, nó về mách sư tổ thì lại chả vả cho đường tăng 1 cái =))
Xiển giáo thì lạ gì, khác phe là nó diệt cỏ tận gốc.
Cỡ Đường Tăng thì Thiên Tôn áp cho cai 331 tội “lợi dùng các quyền tự do tín ngưỡng xâm hại quyền và lợi ích hợp pháp của Xiển giáo”, giải lên Côn Lôn phạt tù 3 năm thì giải tán cmn đoàn lấy kinh
 
Một điểm cần chú ý là ở mấy hồi đầu con khỉ nó là dạng võ biền. Động tý là vác gậy ra vụt.
Sau khi bắt đầu thỉnh kinh thì nó cũng quen thói đem gậy ra farm quái. Sau đó thì bắt đầu biết dùng trí tuệ nhờ cậy thiên binh thần tướng đánh hộ. Nhiều hồi ở giữa là con khỉ dùng mưu kế lấy trộm item của yêu quái, sau đó còn thể hiện lòng từ bi bằng cách cho chúng nó về với chủ cũ chứ không đập chết.

Tao nhớ mấy hồi cuối sau khi nó đập chết tôn hành giả fake thì lý giải của nó còn cao hơn Tam Tạng.
Chính nó là người khuyên Tam Tạng buông tay bỏ đi cái bát vàng vua ban để cúng cho La Hán.
Có cái đoạn cả đoàn rơi xuống sông, kinh thư ngấm nước phải đem phơi khô. Sau đó con lợn táy máy làm hỏng mất vài tờ. Tam Tạng trách con lợn là làm hỏng kinh. chính con khỉ đã bảo là "trời đất còn không toàn vẹn nói gì đến kinh thư".
Đúng rồi đấy
Đoạn qua sông bát nhã đến linh sơn chính nó đẩy tam tạng xuống thuyền khi ổng vẫn trách móc nó.
Ngộ Không là đứa duy nhất tự mình đi qua cây cầu để thành chính quả không cần tiếp dẫn phật tổ chèo đò chở
 
Sửa lần cuối:
Theo mày thì một thằng đến thịt nó nó còn dám xẻ ra thì bao nhiêu mạng đường tăng mới đủ để đến đc tây thiên, đến thằng cha nó là thác tháp lý thiên vương ko có cái tháp có khi nó còn nhét đầy hành vào mồm rồi ấy chứ
 
Thật ra ban đầu là phật tổ cũng định chọn Natra , Dương Tiển và Lôi Chấn Tử đi lấy kinh với đường tăng . Thay cho bộ 3 trư 8 giới , ngộ không với sa tăng . Nhưng kế hoạch thất bại do bộ 3 trên mạnh quá , bên phật tổ dek tuyển được yêu quái để build được game 81 kiếp nạn nên đành đổi người .
Tóm lại , cái khó dek phải là kiếm người đi thỉnh kinh với đường tăng , mà cái khó là tuyển đủ số lượng yêu quái chịu làm 82 kiếp nạn . Tuy đã tuyển thay nhân vật lấy kinh rồi nhưng vẫn chỉ tuyển được có 81 kiếp nạn thôi , kiếp nạn thứ 82 thì Phật tổ phải đôn người nhà làm cho đủ sản lượng .
La hán Ali303 giải thích vậy vừa lòng thí chủ chưa ?.
Cứ lấy Lồn ra làm kiếp nạn thì 10 đường tank cũng chống đéo nổi. Điển hình là tập tây lương nữ quốc.
 
Thì đang nói tới chuyện hư cấu trong tiểu thuyết tây du ký còn gì.
Chuyện hư cấu trong tiểu thuyết làm đéo gì có tình cảm gì giữa Đường Tăng và nữ vương.
Anh Tăng tránh bà nữ vương như tránh tà.
Còn nói dối để lừa bả.
Còn chi tiết tình cảm đó là Từ Thiếu Hoa diễn viên đóng Đường Tăng sáng tạo ra và đề nghị bà đạo diễn Dương Khiết sửa kịch bản để mùi mẫn và câu khách
Thành ra bọn ngu sau này hiểu lầm toàn bộ về Đường Tăng
 
Tao để ý nhân vật chính aka main trong tiểu thuyết là con khỉ chứ không phải Tam Tạng.

Toàn bộ từ đầu đến cuối là câu chuyện con khỉ lên level, từ ngu muội vô tri đạt đến giác ngộ.

Ban đầu con khỉ là loài thú dã man chỉ biết đánh giết, tìm học đạo trường sinh vì sợ chết. sau đó gặp Bồ Đề tổ sư chỉ dạy nó mấy trò ảo thuật màu mè thôi.nhờ có ngộ tính cao, hiểu được lời tổ sư mới được truyền đạo lúc nửa đêm gà gáy. vì ngu nên học xong đem ra khè bạn bè liền, và nó bị sút khỏi sư môn và sư phụ cấm tiệt nó nói là học đạo ở đâu

Sau đó nó về Hoa Quả Sơn làm boss. Vì chỉ học tiểu đạo nên nó chỉ quanh quẩn làm mấy trò càn quấy. Đỉnh điểm là quậy tung trời, Ngọc Hoàng chịu thua phải mời Phật tổ qua trừng trị. Thằng học tiểu đạo thì làm sao thắng được, vậy là nó bị giảm dưới núi 500 năm.

Sau đó đi phụng sự Tam Tạng đi lấy kinh. Mỗi kiếp nạn nó trưởng thành trong tâm trí hơn, biết dùng mưu trí thay cho võ biền. Cuối cùng là ngộ đạo, dẫn đường cho ông Tam Tạng đốn ngộ theo.
 
Tao để ý nhân vật chính aka main trong tiểu thuyết là con khỉ chứ không phải Tam Tạng.

Toàn bộ từ đầu đến cuối là câu chuyện con khỉ lên level, từ ngu muội vô tri đạt đến giác ngộ.

Ban đầu con khỉ là loài thú dã man chỉ biết đánh giết, tìm học đạo trường sinh vì sợ chết. sau đó gặp Bồ Đề tổ sư chỉ dạy nó mấy trò ảo thuật màu mè thôi.nhờ có ngộ tính cao, hiểu được lời tổ sư mới được truyền đạo lúc nửa đêm gà gáy. vì ngu nên học xong đem ra khè bạn bè liền, và nó bị sút khỏi sư môn và sư phụ cấm tiệt nó nói là học đạo ở đâu

Sau đó nó về Hoa Quả Sơn làm boss. Vì chỉ học tiểu đạo nên nó chỉ quanh quẩn làm mấy trò càn quấy. Đỉnh điểm là quậy tung trời, Ngọc Hoàng chịu thua phải mời Phật tổ qua trừng trị. Thằng học tiểu đạo thì làm sao thắng được, vậy là nó bị giảm dưới núi 500 năm.

Sau đó đi phụng sự Tam Tạng đi lấy kinh. Mỗi kiếp nạn nó trưởng thành trong tâm trí hơn, biết dùng mưu trí thay cho võ biền. Cuối cùng là ngộ đạo, dẫn đường cho ông Tam Tạng đốn ngộ theo.
tiểu đạo?

chưa kể 72 phép biến địa sát chính là đạo gia chính tông, không phải bàng môn.

thì truớc khi truyền cho con khỉ 72 địa sát, đoạn gõ đầu 3 cái rồi vào phòng ban đêm.

bồ đề đã truyền cho nó thuật nội đan của đạo gia, là căn cơ, đạo thống thuần tuý và vững nhất của hệ thống tu luyện từ ngoài đời thực, đến cả trong mọi tác phẩm lấy cảm hứng từ đạo gia.

thuận nội đan này cả tam giới đều thèm khát, nên bồ đề mới phải truyền cho NK vào ban đêm khi đéo có bóng người. và trước khi đuổi, dặn nó đéo được nhắc tên kẻo dính nhân quả. đéo có chuyện tiểu đạo

QhhcX8P.png
 
Na Tra có nguồn gốc từ Ấn Độ

Nguyên mẫu của Na Tra được cho là Nalakuvara (Na La Cưu Bà), con trai thứ ba của Kubera (Tỳ Sa Môn Thiên Vương). Kubera (trong Phật giáo thì gọi là Vaisravana) là một trong các vị thần bảo hộ thế gian, người canh giữ phương Bắc và là vua của các loài Dạ Xoa. Nalakuvara thường theo hầu cận cha mình và đôi khi được miêu tả với vai trò một vị tướng, thống lĩnh đội quân Dạ Xoa.

Trong sử thi Bhagavata Purana, Nalakuvara và anh trai Manigriva nô đùa với các tiên nữ trên sông Hằng. Đúng lúc đó có một vị hiền triết tên là Narada vô tình đi ngang qua. Nhìn thấy hai anh em Nalakuvara mải mê hưởng lạc, thậm chí còn chẳng thèm mặc quần áo trên người, ông muốn răn dạy hai anh em không nên lãng phí cuộc đời vào lạc thú nên đã đọc lời nguyền, biến họ thành hai cái cây trong một trăm năm. Chỉ đến khi Krishna – một hóa thân của thần Vishnu xuất hiện và chạm vào hai cái cây, Nalakuvara và Manigriva mới thoát được lời nguyền. Hai cái cây đổ xuống và từ đó xuất hiện hai vị thần song sinh, đẹp đẽ và tỏa ánh sáng rạng ngời như đức hạnh của họ.
Vậy na tra bản gốc có mất dạy bất hiếu như trong ptdn k
 
tiểu đạo?

chưa kể 72 phép biến địa sát chính là đạo gia chính tông, không phải bàng môn.

thì truớc khi truyền cho con khỉ 72 địa sát, đoạn gõ đầu 3 cái rồi vào phòng ban đêm.

bồ đề đã truyền cho nó thuật nội đan của đạo gia, là căn cơ, đạo thống thuần tuý và vững nhất của hệ thống tu luyện từ ngoài đời thực, đến cả trong mọi tác phẩm lấy cảm hứng từ đạo gia.

thuận nội đan này cả tam giới đều thèm khát, nên bồ đề mới phải truyền cho NK vào ban đêm khi đéo có bóng người. và trước khi đuổi, dặn nó đéo được nhắc tên kẻo dính nhân quả. đéo có chuyện tiểu đạo

QhhcX8P.png
Trong nguyên tác Tây Du Ký đoạn lấy nước giải thai nữ nhi quốc có bài thơ này
Có bài thơ làm chứng rằng:
Chân diên nấu luyện cần chân thủ
Chân thủy điều hòa chân hống ra .
Chân hống, chân diên không khí mẹ,
Tiên đơn tức linh dược, linh sa.
Anh nhi oan kết thai trong bụng
Mẹ đất ra công khó chẳng nhòa.
Đánh đố bàng môn theo chính giáo
Lòng vua đắc ý mặt như hoa.

Mày biết bài thơ này ý nghĩa của nó là gì không?
Không biết cứ hỏi chatgpt hay grok gemini nó trả lời cho
 
Top