Mohamed Salah
Pần cùng đạo tặc
GÁI XẤU VỚI TRAI XẤU – CUỘC SỐNG CỦA NHỮNG SINH VẬT BỊ XÃ HỘI "QUAY XE"
Gái xấu ấy hả?
Sinh ra cái mặt không được hệ thống nâng cấp, da thì như bánh tráng mè, răng thưa như đội hình bóng đá hạng ba, nói chuyện thì chưa kịp dễ thương đã bị chê “sến”, mặc đồ đẹp cũng bị bảo “giả trân”.
Ra đường, tụi nó như ninja tàng hình. Cùng đi chơi, con bạn đẹp thì tụi con trai bu lại như ruồi bu mắm tôm, còn con xấu thì ngồi canh bàn giữ đồ, rớt cái điện thoại cũng chả ai buồn cúi lượm giùm.
Trai xấu?
Đừng tưởng làm đàn ông là dễ thở nha. Trai xấu mà nghèo là đúng combo xui xẻo level max. Mặt như tổ ong, người như cái xô méo, nói chuyện thì không ai thèm rep. Gái chỉ nghe “em ơi, anh thương em” là tự nhiên lặn không sủi bọt.
Trai xấu có tiền thì còn đỡ, không thì suốt ngày làm nền cho tụi đẹp trai hốt gái. Đi bar thì đứng order nước, trong khi thằng đẹp trai uống free nhờ được mời. Đi đám cưới thì bị nhét bàn ế, nhìn mâm bên cạnh ôm nhau chụp hình mà đau lòng như bị bắn headshot ngoài đảo.
Mà khổ nhất là… xấu thì không ai thương, nhưng lỡ sống tốt thì người ta kêu “giả tạo”.
Chăm chút bản thân thì bị nói “đua đòi”, không chăm thì nói “bầy hầy”. Xấu mà cười thì bị chê “duyên lố”, xấu mà nghiêm túc thì bị chê “chảnh chó”. Xấu là lỗi của gene, nhưng bị đối xử như lỗi hệ thống.
Gái xấu thì sợ bị bỏ, trai xấu thì sợ không có ai nhặt.
Gái xấu yêu ai cũng thấp thỏm “nó có bồ mới chưa?”, trai xấu thì nhắn tin cho crush mà cứ như gửi thư ra biển.
Xã hội thì dạy “nhìn vào tâm hồn”, nhưng ai cũng thả tim cái mặt đẹp, like cái dáng chuẩn, share mấy clip gái múa eo.
Còn clip tụi xấu tâm sự? Thôi đừng đăng cho đỡ ê mặt.
Tóm lại:
Xấu là cái khổ, nghèo là cái nhục, xấu mà nghèo là combo tiễn vong.
Muốn được yêu thì phải đẹp, không thì ít ra phải giàu, hài, hoặc cục súc một cách hấp dẫn.
Gái xấu ấy hả?
Sinh ra cái mặt không được hệ thống nâng cấp, da thì như bánh tráng mè, răng thưa như đội hình bóng đá hạng ba, nói chuyện thì chưa kịp dễ thương đã bị chê “sến”, mặc đồ đẹp cũng bị bảo “giả trân”.
Ra đường, tụi nó như ninja tàng hình. Cùng đi chơi, con bạn đẹp thì tụi con trai bu lại như ruồi bu mắm tôm, còn con xấu thì ngồi canh bàn giữ đồ, rớt cái điện thoại cũng chả ai buồn cúi lượm giùm.
Trai xấu?
Đừng tưởng làm đàn ông là dễ thở nha. Trai xấu mà nghèo là đúng combo xui xẻo level max. Mặt như tổ ong, người như cái xô méo, nói chuyện thì không ai thèm rep. Gái chỉ nghe “em ơi, anh thương em” là tự nhiên lặn không sủi bọt.
Trai xấu có tiền thì còn đỡ, không thì suốt ngày làm nền cho tụi đẹp trai hốt gái. Đi bar thì đứng order nước, trong khi thằng đẹp trai uống free nhờ được mời. Đi đám cưới thì bị nhét bàn ế, nhìn mâm bên cạnh ôm nhau chụp hình mà đau lòng như bị bắn headshot ngoài đảo.
Mà khổ nhất là… xấu thì không ai thương, nhưng lỡ sống tốt thì người ta kêu “giả tạo”.
Chăm chút bản thân thì bị nói “đua đòi”, không chăm thì nói “bầy hầy”. Xấu mà cười thì bị chê “duyên lố”, xấu mà nghiêm túc thì bị chê “chảnh chó”. Xấu là lỗi của gene, nhưng bị đối xử như lỗi hệ thống.
Gái xấu thì sợ bị bỏ, trai xấu thì sợ không có ai nhặt.
Gái xấu yêu ai cũng thấp thỏm “nó có bồ mới chưa?”, trai xấu thì nhắn tin cho crush mà cứ như gửi thư ra biển.
Xã hội thì dạy “nhìn vào tâm hồn”, nhưng ai cũng thả tim cái mặt đẹp, like cái dáng chuẩn, share mấy clip gái múa eo.
Còn clip tụi xấu tâm sự? Thôi đừng đăng cho đỡ ê mặt.
Tóm lại:
Xấu là cái khổ, nghèo là cái nhục, xấu mà nghèo là combo tiễn vong.
Muốn được yêu thì phải đẹp, không thì ít ra phải giàu, hài, hoặc cục súc một cách hấp dẫn.
