Live Truyện Kim Dung chỉ là tâm lý xã hội dành cho đàn bà, mượn bối cảnh kiếm hiệp để thu hút mấy thằng sim lỏ ngày đêm ảo tưởng, đéo = 1 góc Mục Thần Ký

god_of_1ov3

Chúa tể đa cấp
Argentina

"Truyện Tâm Lý Xã Hội Cho Đàn Bà" - Khi Tình Yêu Chi Phối Giang Hồ​

Trong vũ trụ của Kim Dung, các mối quan hệ tình cảm và xung đột nội tâm có vai trò chi phối và là động lực chính của cốt truyện, lấn át hoàn toàn các yếu tố như tham vọng quyền lực, lý tưởng chính trị hay khát vọng võ học.
  • Tình yêu là động cơ tối thượng: Tình yêu là lý do tồn tại của Dương Quá. Tình yêu với Dương Liên Đình là nguyên nhân dẫn đến sự thất bại của một Đông Phương Bất Bại hùng mạnh. Tình yêu và bi kịch tình yêu (cái chết của A Châu) đã định hình lại hoàn toàn con người Tiêu Phong. Tình yêu khiến Triệu Mẫn từ bỏ thân phận quận chúa, khiến Trương Thúy Sơn tự vẫn vì vợ. Tình yêu được miêu tả với vô vàn sắc thái, từ lãng mạn, si dại đến oan nghiệt, và nó thường đóng vai trò chủ đạo, có thể cứu vãn những tình thế bế tắc.
  • Giang hồ là sân khấu của tâm lý: Các cuộc tranh đấu võ công, các âm mưu chính trị chỉ là cái nền để Kim Dung khai thác những trạng thái tâm lý phức tạp của con người. Sự giằng xé nội tâm của Tiêu Phong, sự nổi loạn của Dương Quá, sự khao khát tự do của Lệnh Hồ Xung, sự nhu nhược của Trương Vô Kỵ... mới là những gì đọng lại sâu sắc nhất trong lòng người đọc. Các tác phẩm của KD thực chất là những tiểu thuyết tâm lý-xã hội đồ sộ, nơi các mối quan hệ gia đình, sư đồ, bằng hữu, và đặc biệt là tình yêu đôi lứa, được đặt làm trọng tâm.

  • Sự thắng thế của "Tình" so với "Chí": Nếu "Chí" là khát vọng, tham vọng, lý tưởng, thì trong truyện Kim Dung, "Tình" luôn chiến thắng. Đông Phương Bất Bại có "Chí" làm bá chủ thiên hạ, nhưng cuối cùng lại bị "Tình" đánh bại. Các anh hùng khác hoặc không có "Chí" lớn (Lệnh Hồ Xung), hoặc "Chí" của họ bị "Tình" chi phối hoàn toàn (Dương Quá). Những cảm xúc cá nhân thường lấn át những lý tưởng lớn lao, một đặc điểm thấy rõ trong các tác phẩm của KD

Sự thiếu vắng khát vọng mãnh liệt và lý tưởng chủ động ở các anh hùng Kim Dung, họ không phải là những con người tự tạo ra thời thế, mà là những sản phẩm của thời thế, những con người bị động bị cuốn vào vòng xoáy của số phận, bi kịch và tình yêu.

Việc họ đạt đến đỉnh cao võ học và danh vọng phần lớn là do may mắn, cơ duyên và sự thúc ép của hoàn cảnh, chứ không phải kết quả của một quá trình theo đuổi tham vọng có chủ đích. Đó là một nghịch lý cho thấy sự tầm thường trong ý tưởng sáng tác của Kim Dung. Một con người để vươn tới đỉnh cao dù trong bất cứ lĩnh vực nào, không thể nào không có một động lực, khát vọng mãnh liệt được. Những người lên tới đỉnh cao trong bất cứ lĩnh vực nào đều có cá tính và khát vọng cực kỳ mạnh mẽ, chứ ko phải cứ lờ nhờ tênh tểnh mà bước thoải mái lên tới đỉnh cao, không bao giờ có được như thế. Nhưng các nhân vật trong Kim Dung chẳng có khát vọng rõ rệt, chẳng có lý tưởng cao siêu hay cuồng vọng nào. Ngay cả những cái chết anh hùng cũng là vì hoàn cảnh đưa đẩy chứ ko phải tự dấn thân nhảy vào nước sôi lửa bỏng. Sự "tầm thường" đã biến thế giới võ hiệp của Kim Dung thành một sân khấu khổng lồ cho những vở kịch tâm lý xã hội. Ở đó, tiếng binh khí va chạm chỉ là nhạc nền cho những bản tình ca ủy mị.

Luận điểm cho rằng các nhân vật anh hùng trong tiểu thuyết Kim Dung, dù võ công cái thế, nhưng về bản chất lại thiếu đi một khát vọng mãnh liệt, một lý tưởng lớn lao hay một tham vọng cuồng vọng để vươn tới đỉnh cao là một nhận định sắc bén và có cơ sở vững chắc. Quan sát kỹ lưỡng cho thấy, con đường trở thành "đại hiệp" của họ không phải là một hành trình chủ động, được thúc đẩy bởi ý chí sắt đá và một mục tiêu rõ ràng, mà phần lớn là một chuỗi phản ứng thụ động trước những biến cố của số phận. Họ là những "anh hùng bị động", những con người bị hoàn cảnh xô đẩy vào vị trí mà họ chưa bao giờ thực sự khao khát.

Báo cáo này sẽ đi sâu phân tích mô thức "anh hùng bị động" này, chứng minh rằng các nhân vật chính của Kim Dung, từ Tiêu Phong, Lệnh Hồ Xung đến Dương Quá và Trương Vô Kỵ, đều không được định hình bởi tham vọng, mà bởi những bi kịch cá nhân, những ràng buộc tình cảm và những lựa chọn bất đắc dĩ. Qua đó, báo cáo sẽ củng cố cho lập luận rằng Kim Dung đã "mượn bối cảnh kiếm hiệp để viết truyện tâm lý xã hội", nơi những xung đột nội tâm và các mối quan hệ tình cảm phức tạp mới là động lực chính chi phối toàn bộ cốt truyện, thay vì những lý tưởng anh hùng cao cả.


Mô Thức "Anh Hùng Bị Động" - Khi Hoàn Cảnh Tạo Nên Con Người​

Một trong những chỉ trích mang tính học thuật đối với truyện Kim Dung, đặc biệt từ các nhà phê bình sau năm 1975, là các nhân vật "thiếu mục đích, lý tưởng" và bị ảnh hưởng bởi học thuyết "vô cầu nhi đắc" (đạt được mà không cần tìm kiếm). Các anh hùng của KD "lờ nhờ tênh tểnh mà bước thoải mái lên tới đỉnh cao". Họ không phải là những kiến trúc sư cho số phận của mình; họ là những người sống sót, những người phản ứng lại với một thế giới đầy biến động.

Tiêu Phong: Anh Hùng Của Số Phận Đày Ải​


Tiêu Phong là ví dụ rõ ràng nhất của một anh hùng bị động. Chưa bao giờ có tham vọng trở thành một biểu tượng hòa bình hay một người gánh vác số phận của hai dân tộc.

  • Khởi đầu: Trước khi biến cố xảy ra, Tiêu Phong đang ở đỉnh cao danh vọng với vị trí Bang chủ Cái Bang, được giang hồ kính nể. Cuộc sống là một sự ổn định, một sự cống hiến cho môn phái và võ lâm Trung Nguyên. Không có khát vọng nào lớn hơn thế.
  • Động lực: Toàn bộ hành trình sau này của Tiêu Phong không xuất phát từ một lý tưởng, mà từ một nhu cầu cơ bản và tuyệt vọng: minh oan. Bị vu cho tội giết thầy, giết cha mẹ nuôi, bị cả võ lâm truy sát chỉ vì thân phận người Khiết Đan của mình. Lao vào nguy hiểm không phải để trở thành anh hùng, mà để tìm ra sự thật, để gột rửa nỗi oan tày trời.
  • Hành động anh hùng là hệ quả, không phải mục đích: Việc ngăn cản vua Liêu xâm lược nhà Tống không phải là một kế hoạch được ấp ủ từ lâu. Nó là lựa chọn cuối cùng của một con người bị giằng xé giữa hai dòng máu, giữa lòng trung thành với quê hương và nghĩa vụ với nơi đã cưu mang mình. Cái chết tại Nhạn Môn Quan là một hành động tuyệt vọng để chấm dứt bi kịch cá nhân, một sự hy sinh nảy sinh từ bế tắc, chứ không phải một sự dấn thân có chủ đích vì hòa bình thế giới. Tiêu Phong là sản phẩm hoàn hảo của "hoàn cảnh đưa đẩy".

Lệnh Hồ Xung - Kẻ Trốn Chạy Quyền Lực​


Nếu Tiêu Phong bị động vì bi kịch, thì Lệnh Hồ Xung bị động vì chính bản tính của mình, là hiện thân của sự phản-tham-vọng.

  • Lý tưởng duy nhất: Lý tưởng của Lệnh Hồ Xung không phải là trở thành đệ nhất cao thủ hay thống nhất võ lâm, mà là được sống một cuộc đời tự do, phóng khoáng, bầu bạn với rượu và tri kỷ. LHX không hề có động lực để vươn lên đỉnh cao.
  • Võ công đến một cách tình cờ: học được Độc Cô Cửu Kiếm từ Phong Thanh Dương không phải vì khổ luyện tìm kiếm, mà là một cơ duyên trong lúc bị giam cầm. học Hấp Tinh Đại Pháp cũng là do tình thế bắt buộc để cứu lấy mạng sống. Võ công thượng thừa cứ tự tìm đến, chứ không hề chủ động tìm kiếm chúng.
  • Hành trình là một chuỗi chạy trốn: Toàn bộ câu chuyện Tiếu ngạo giang hồ là hành trình Lệnh Hồ Xung cố gắng thoát khỏi những âm mưu quyền lực, những quy củ môn phái, những định kiến chính-tà. Bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt ngôi vị Minh chủ Ngũ Nhạc Kiếm Phái một cách miễn cưỡng. Trở thành anh hùng trong mắt người khác chỉ vì những hành động thuận theo bản tính hào sảng của mình, chứ không hề có một kế hoạch hay khát vọng nào. LHX là một kẻ "tênh tểnh" đúng nghĩa, bất hợp lý lại chính sự "tênh tểnh" đó đưa LHX lên đỉnh cao.

Dương Quá: Một Khát Vọng Duy Nhất và Cá Nhân​


Dương Quá có một khát vọng mãnh liệt của một kẻ si tình.

  • Động lực duy nhất: Toàn bộ cuộc đời Dương Quá, từ lúc trưởng thành cho đến khi trở thành Thần Điêu Đại Hiệp, chỉ xoay quanh một mục đích duy nhất: được ở bên Tiểu Long Nữ. Mọi hành động dù là luyện võ, hành hiệp trượng nghĩa hay thách thức cả giang hồ, đều quy về mục đích này.
  • Tính cách "phản anh hùng": Dương Quá là một "phản anh hùng" điển hình. Ngang tàng, cuồng ngạo, thách thức mọi quy tắc và quyền uy của võ lâm chính thống, từ việc lấy sư phụ làm vợ đến kết giao với những nhân vật bị coi là tà đạo. Tính cách được ví như "một chất lỏng nóng chảy, mẫn cảm", có thể sưởi ấm nhưng cũng có thể thiêu đốt người khác. Đây là cá tính của một nghệ sĩ, một kẻ nổi loạn, không phải của một chính trị gia hay một vị tướng có tham vọng lớn.


  • Hành hiệp là sự chờ đợi: Giai đoạn 16 năm hành hiệp trượng nghĩa, mang danh Thần Điêu Đại Hiệp, thực chất chỉ là một cách để giết thời gian trong lúc chờ đợi người yêu. Động lực không phải là "vì dân vì nước", mà là để làm nguôi ngoai nỗi đau và sự cô độc. Khi Tiểu Long Nữ trở về, lại sẵn sàng từ bỏ tất cả để cùng nàng quy ẩn. Lý tưởng giang hồ chưa bao giờ là mục tiêu cuối cùng của Dương Quá.

Hư Trúc và Đoàn Dự: Những Anh Hùng Gặp May​


Hai nhân vật này là minh chứng rõ ràng nhất cho luận điểm "không cần khát vọng vẫn lên tới đỉnh cao".
  • Hư Trúc: Vốn là một chú tiểu hòa thượng tầm thường, nhan sắc và xuất thân đều thua kém bạn bè. Có được nội công thâm hậu của ba cao thủ phái Tiêu Dao, trở thành chưởng môn Tiêu Dao, chủ nhân Linh Thứu Cung và phò mã Tây Hạ hoàn toàn do may mắn. Bản thân Hư Trúc chưa bao giờ mong muốn những điều đó; chỉ muốn làm một nhà sư bình thường. Là hình mẫu "người thiện gặp điều lành" bước ra từ truyện cổ tích.

  • Đoàn Dự: Một vương tử chỉ ham mê kinh Phật, cờ vây, không thích luyện võ. Có được Lục Mạch Thần Kiếm và Bắc Minh Thần Công cũng hoàn toàn do tình cờ. Lang bạt giang hồ không phải để tranh bá, mà là để theo đuổi người trong mộng.
  • Trương Vô Kỵ: Cũng thuộc mô thức này. Võ công phần lớn đến từ cơ duyên chứ không phải khổ luyện. Nổi tiếng với tính cách nhu nhược, thiếu quyết đoán, đặc biệt là trong chuyện tình cảm. Trở thành giáo chủ Minh Giáo và lãnh đạo cuộc kháng chiến chống quân Nguyên cũng do hoàn cảnh đưa đẩy, và cuối cùng cũng dễ dàng từ bỏ tất cả để đi theo tình yêu.

 

Từ Giang Hồ Cõi Phàm đến Vũ Trụ Vô Tận: Một Phân Tích So Sánh về Tầm Vóc Lý Tưởng và Hệ Quy Chiếu Sức Mạnh trong Mục Thần Ký


Thế giới của Kim Dung, với những Đông Phương Bất Bại hay Tiêu Phong, trở nên "tầm phào" và hạn hẹp khi đặt cạnh quy mô vũ trụ và lý tưởng "nghịch thiên cải mệnh" của Mục Thần Ký không phải là không có cơ sở. Trạch Trư xây dựng một "vũ trụ của Đạo" (cosmocentric universe), nơi con người chỉ là một mắt xích nhỏ bé trong một cuộc đấu tranh vĩ đại nhằm định hình lại các quy luật của chính thực tại.
Mục Thần Ký của Trạch Trư là một giấc mơ vươn tới các vì sao. Tác phẩm này kiến tạo một vũ trụ hoàn toàn mới, với hệ thống quy luật riêng và một triết lý cốt lõi vượt ra ngoài giới hạn của thân phận con người.

Hệ Thống Tu Luyện và Vũ Trụ Quan: Vô Hạn và Tái Cấu Trúc​


Trái ngược hoàn toàn với hệ thống võ công có giới hạn của Kim Dung, Mục Thần Ký giới thiệu một hệ thống tu luyện được phân chia cực kỳ chi tiết, tỉ mỉ và gần như vô hạn. Đây không chỉ đơn thuần là một thang đo sức mạnh, mà là một con đường tiến hóa về bản chất sinh mệnh, một hành trình khai mở tiềm năng để từ phàm nhân trở thành một đấng sáng thế.

Hệ thống này bắt đầu từ nền tảng Thất Đại Thần Tàng, tiến lên các cảnh giới cao hơn như Thiên Cung, Đế Tọa, Thiên Đình, và sau đó là những cảnh giới trừu tượng liên quan trực tiếp đến bản chất của vũ trụ như Đạo Cảnh, Đạo Thụ, Đạo Hoa, và Đạo Quả. Mỗi một cảnh giới không chỉ là sự gia tăng về sức mạnh, mà là một lần lột xác về nhận thức, một sự thấu ngộ sâu sắc hơn về các quy luật của Đại Đạo. Trong khi các khái niệm cơ bản như Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan... là nền tảng chung của thể loại tiên hiệp , Trạch Trư đã sáng tạo ra một hệ thống độc đáo và phức tạp hơn nhiều với các khái niệm về Thần Tàng, Thiên Cung và Tổ Đình.

Điểm cốt lõi của hệ thống này là nó không chỉ cho phép nhân vật trở nên mạnh hơn, mà còn cho phép họ thay đổisáng tạo ra quy luật. Việc nhân vật chính Tần Mục, từ một "phàm thể", đã tự mình khai mở và sáng lập ra một hệ thống tu luyện hoàn toàn mới, phá vỡ sự thống trị của hệ thống cũ , là minh chứng rõ ràng nhất. Sức mạnh trong Mục Thần Ký không chỉ để chiến đấu, mà là công cụ để định hình lại thực tại, để viết lại các định luật vật lý và siêu hình của vũ trụ.

Lý Tưởng "Nghịch Thiên Cải Mệnh": Phá Vỡ Gông Cùm, Tái Tạo Trật Tự​


Triết lý "nghịch thiên cải mệnh" là động cơ tối thượng của nhân vật chính Tần Mục và là điểm khác biệt mang tính bản chất nhất so với các anh hùng của Kim Dung. Đây không phải là một cuộc nổi loạn chống lại số phận cá nhân, mà là một cuộc cách mạng mang tầm vóc vũ trụ.
Hành trình của Tần Mục bắt đầu từ một đứa trẻ bị cả thế giới cho là "phàm thể", không thể tu luyện trong một hệ thống cũ kỹ và trì trệ. Sứ mệnh mà cậu tự đặt ra cho mình là "thay đổi vận mệnh thế giới" , chứng minh rằng không có số phận nào là định sẵn, không có con đường nào là duy nhất. "Nghịch thiên" trong Mục Thần Ký không phải là hành động chống lại ý trời một cách mù quáng, mà là lật đổ một trật tự vũ trụ cũ kỹ, bất công do các Thiên Tôn cổ xưa áp đặt, và mở ra một con đường tiến hóa mới cho tất cả chúng sinh. Cuộc chiến của Tần Mục không bị giới hạn trong một quốc gia hay một giang hồ. Nó trải dài qua vô số thế giới, từ nhân gian đến Phong Đô, Minh Đô, Thiên Đình, Tổ Đình, thậm chí đối đầu với những thực thể tồn tại qua nhiều kỷ nguyên vũ trụ.

Lý tưởng của Tần Mục có tầm vóc vũ trụ. Nó không bị giới hạn bởi yêu hận cá nhân, thù nhà nợ nước, hay an nguy của một dân tộc. Nó là một cuộc cách mạng về bản chất của sự tồn tại. Khái niệm "cải mệnh" ở đây không chỉ là thay đổi số phận của một người, mà là "cải sửa chân mệnh nhân sinh" cho cả một kỷ nguyên vũ trụ. Đó là một khát vọng tái tạo lại trật tự từ gốc rễ, một lý tưởng mà các anh hùng trong cõi phàm của Kim Dung không thể nào hình dung được.


So Sánh Về "Cảnh Giới": Sức Mạnh Của Con Người vs. Quyền Năng Của Thần Ma​


Sự chênh lệch về quy mô sức mạnh là điểm dễ nhận thấy nhất và củng cố cho lập luận ban đầu. Một chưởng "Kháng Long Hữu Hối" của Tiêu Phong có thể làm rung chuyển sa trường, nhưng một thần thông của Tần Mục ở cảnh giới cao có thể hủy diệt cả một thế giới, quay ngược dòng thời gian, hay tạo ra sự sống từ hư vô. Bảng so sánh dưới đây sẽ hệ thống hóa sự khác biệt này:
Tiêu chíThế giới Kim Dung (Võ hiệp)Mục Thần Ký (Huyền huyễn)
Bản chất Cảnh giớiTriết học & Kinh nghiệm (Vô chiêu, Đăng phong tạo cực)Tiến hóa Sinh mệnh & Lĩnh ngộ Đại Đạo (Thần Tàng, Thiên Cung, Đạo Quả)
Nguồn gốc Sức mạnhNội lực (khí bên trong cơ thể), chiêu thức tinh diệuLinh khí trời đất, Thần nguyên, lĩnh ngộ và thay đổi quy luật vũ trụ
Quy mô Ảnh hưởngGiang hồ, quốc gia, trận chiến hàng vạn ngườiHành tinh, thiên hà, đa vũ trụ, dòng thời gian
Giới hạn Tối caoTrở thành con người hoàn mỹ, đạt tới đỉnh cao võ học và triết lý nhân sinhVượt qua giới hạn sinh mệnh, trở thành Đạo, sáng tạo và hủy diệt vũ trụ
Dẫn chứng






Kết Luận: "Tầm Thường" và "Vĩ Đại"​


Tổng kết lại các phân tích, có thể khẳng định rằng, dựa trên các tiêu chí về quy mô vũ trụ, hệ thống sức mạnh và tầm vóc lý tưởng, tiểu thuyết Kim Dung tỏ ra "tầm phào" và hạn hẹp khi so sánh với Mục Thần Ký và có thể được chứng minh một cách học thuật. Sự chênh lệch về quy mô là không thể chối cãi.
Tuy nhiên, sự "tầm thường" trong thế giới của Kim Dung, lại tạo nên sức mạnh vĩnh cửu của nó. Khi nó lại là khả năng soi chiếu vào những góc khuất sâu thẳm nhất của nhân tính, những xung đột đạo đức, những bi kịch và khát vọng mà con người ở mọi thời đại đều phải đối mặt.
Trong khi đó, sự "vĩ đại" của Mục Thần Ký và thể loại huyền huyễn đại diện cho một khát vọng mới của thời đại kỹ thuật số: khát vọng phá vỡ mọi giới hạn, vượt lên trên số phận, và dùng trí tưởng tượng để bay đến những vũ trụ xa xôi nhất. Đó là văn học về "sự siêu việt", về tiềm năng vô hạn của ý chí và trí tuệ.




Gemini Deep Research viết theo yêu cầu của tao
 
Dăm ba cái tiểu thuyết kiếm hiệp ba xu của tàu mà cũng tôn thờ phân tích làm chó gì tốn thời gian
 
. đợi đông cao thủ kiếm hiệp xuất hiện phang hội đồng chết mẹ thớt, tao đi rình cô cô tắm tiếp :still_dreaming:
 
Kim Dung có thằng con trai tử tử năm 19 tuổi ở bên mỹ cũng học viết văn, đc khen ngợi từ nhỏ tao để ý nhà văn, hoạ sỹ cứ kiểu dở dở kiểu nào ông sáng tác ông già và biển cả Hemingway thì dùng shogan bắn vào đầu, ông vangol hoạ sỹ nổi tiếng cũng tự sát, Jack lodon thì dùng thuốc độc năm có 40 tuổi, puskin thì vợ ngoại tình đấu súng với tml sỹ quan pháp bị nó bắn chết.
 
Ba cái tiên hiệp tu tiên xàm Lồn đòi so với Kim Dung Cổ Long, đúng mấy đứa GenZ trẻ trâu.
 
Ba cái tiên hiệp tu tiên xàm lồn đòi so với Kim Dung Cổ Long, đúng mấy đứa GenZ trẻ trâu.

mày là cái loại đàn bà simp lỏ, lại cái bóng chó mơ mộng đọc theo phong trào chứ có vị Lồn:vozvn (19): dăm ba cái truyện sảng văn phỉnh phờ lũ bất tài vô dụng lại mong chờ 1 ngày nhặt được bí kíp thành đại cao thủ. Vứt!

. đợi đông cao thủ kiếm hiệp xuất hiện phang hội đồng chết mẹ thớt, tao đi rình cô cô tắm tiếp :still_dreaming:

Lồn đấy ngoài chửi đổng ra thì làm đéo gì tao đâu, đéo có vị gì, nhạt toẹt.

Dăm ba cái tiểu thuyết kiếm hiệp ba xu của tàu mà cũng tôn thờ phân tích làm chó gì tốn thời gian

Óc chó như mày thì sống cả đời cũng lãng phí thôi. Bố cho AI phân tích 5 phút đủ cho lũ đàn bà chúng mày lồng lộn :vozvn (19):
 
Kim Dung có thằng con trai tử tử năm 19 tuổi ở bên mỹ cũng học viết văn, đc khen ngợi từ nhỏ tao để ý nhà văn, hoạ sỹ cứ kiểu dở dở kiểu nào ông sáng tác ông già và biển cả Hemingway thì dùng shogan bắn vào đầu, ông vangol hoạ sỹ nổi tiếng cũng tự sát, Jack lodon thì dùng thuốc độc năm có 40 tuổi, puskin thì vợ ngoại tình đấu súng với tml sỹ quan pháp bị nó bắn chết.
Mày kể thiếu mấy nhà văn Nhật Bản nổi tiếng
Nhất là Kawabata
Nhà văn Nhật Bản xem tự sát là mode
 
Nghe tới tu rồi lĩnh hội nguyên khí trời đất tiến tới đa vũ trụ là thấy nhảm Lồn rồi. Hên mà đọc lướt đỡ tốn tg vl.

Trân trọng!
 
mày là cái loại đàn bà simp lỏ, lại cái bóng chó mơ mộng đọc theo phong trào chứ có vị lồn gì :vozvn (19): dăm ba cái truyện sảng văn phỉnh phờ lũ bất tài vô dụng lại mong chờ 1 ngày nhặt được bí kíp thành đại cao thủ. Vứt!



Lũ lồn đấy ngoài chửi đổng ra thì làm đéo gì tao đâu, đéo có vị gì, nhạt toẹt.



Óc chó như mày thì sống cả đời cũng lãng phí thôi. Bố cho AI phân tích 5 phút đủ cho lũ đàn bà chúng mày lồng lộn :vozvn (19):
Tao đọc từ 30 nay, tức là trước khi mày đẻ ra. Loại mày đéo đủ tư cách, đéo đủ trình độ nói về kiếm hiệp.
 
Tiểu thuyết hay là do 7 phần hư 3 phần thực...còn truyện tiên hiệp của bọn bay xạo lol vô căn cứ 100% ai mà xem....
 
Tao đọc từ 30 nay, tức là trước khi mày đẻ ra. Loại mày đéo đủ tư cách, đéo đủ trình độ nói về kiếm hiệp.
Ba cái tiên hiệp tu tiên xàm lồn đòi so với Kim Dung Cổ Long, đúng mấy đứa GenZ trẻ trâu.
Chuẩn
Truyện Kim Dung hay vl
Lũ xem mỗi phim mấy bản Trương Kỷ Trung éo diễn tả được cái hay trong truyện
Đọc ỷ thiên đéo phải là vì võ công ảo diệu
Nó thể hiện các kế hoạch : con Mẫn muốn thằng Kỵ giết thằng vua và hoàng hậu đang lũng đoạn triều Nguyên; con Nhược lại muốn lợi dụng bọn này để có cớ cho cuộc khởi nghĩa ; đằng sau đó là tham vọng nhiếp chính Đại Minh của con Nhược. Đi làm học tập con Nhược nhiều đấy, vd : khi mày còn phụ thuộc người khác thì đừng tỏ ra thông minh trước mặt họ…
Sang đến Tiếu ngạo lại thấy Xung Hư và Phương Chứng đúng 2 con cáo già. Dù đường nào thì bọn nó cũng thắng sau cùng dù đéo cần phải mạnh nhất.
 
Nghe tới tu rồi lĩnh hội nguyên khí trời đất tiến tới đa vũ trụ là thấy nhảm lồn rồi. Hên mà đọc lướt đỡ tốn tg vl.

Trân trọng!

Ok thằng Óc Chó, với mày chỉ có Lê Văn Tám và viên gạch sưởi ấm là chân lý.

Tao đọc từ 30 nay, tức là trước khi mày đẻ ra. Loại mày đéo đủ tư cách, đéo đủ trình độ nói về kiếm hiệp.

Ngoài sủa đổng ra mày còn có khả năng nói được câu nào trí tuệ hơn không? Tao ngày trẻ cũng đọc Kim Dung, say mê đến nỗi vừa địt con mẹ mày vừa đọc, nên con mẹ mày mới bỏ tao mà lấy thằng bố mày. Rồi con mẹ mày nó bảo do tao xuất trong nên khả năng cao mày là con trai của tao. Nhưng qua 2 3 câu ngu xuẩn của mày thì tao tin là mày đích thị là con của bố mày chứ đéo thể nào là sản phẩm của tao được rồi nhé. Cút về bảo cả lò nhà mày mở tiệc ăn mừng đi :vozvn (19):

Tiểu thuyết hay là do 7 phần hư 3 phần thực...còn truyện tiên hiệp của bọn bay xạo lol vô căn cứ 100% ai mà xem....

Kiếm hiệp mà thực thì tao cũng đến nể con bò này. Thôi với bò bố cũng đéo có hứng chửi :vozvn (19):
 
Mày kể thiếu mấy nhà văn Nhật Bản nổi tiếng
Nhất là Kawabata
Nhà văn Nhật Bản xem tự sát là mode
Có phải ông tử tử bằng cách mổ bụng tự sát rồi cho thằng đệ chém đầu ko, văn học nhật bản tao ít xem nên ít để ý
 
Thời đại này đéo biết dùng AI thì nên chết mẹ đi cho rồi, sống cũng đéo có tác dụng gì cho gia đình xã hội đâu.
Truyện Kim Dung tao ghét tml lệnh Hồ Xung nếu mà tml này ngoài đời thật cho nó cả 1000 mạng cũng đéo sống nổi đâu,
 
Truyện Kim Dung tao ghét tml lệnh Hồ Xung nếu mà tml này ngoài đời thật cho nó cả 1000 mạng cũng đéo sống nổi đâu,

Kim Dung chỉ mượn bối cảnh kiếm hiệp để hút fan sim lỏ loser thôi, bản chất nó là truyện tình cảm tâm lý xã hội. Bọn fan Kim Dung có khác Lồn gì dân gian đam mê truyện Tấm Cám vì khát vọng ông Bụt hiện lên giúp đỡ Tấm hiền lành đâu (nhân vật chính tự dưng nhặt được bí kíp, chả cần phấn đấu, đéo có khát vọng lý tưởng con cặc gì.).

Tao nói ra điểm này lũ fan Kim Dung ngậm cặc hết đéo cãi được nửa lời
 
Nứng.

Đúng là mày nói đúng 1 phần là truyện Kim Dung hầu hết nhân vật chính đều thuộc dạng cầu may, ít có ý chí, trừ một số thằng. Điều này thì cũng ảnh hưởng ít nhiều đến người đọc.

Sai là mày chửi đéo có nghĩa Lồn gì. Truyện của ổng chú trọng TÌNH và HIỆP NGHĨA. Còn mày thích đọc truyện chú trọng Ý CHÍ thì đó là sở thích của mày. Ổng hướng nhân đạo đến cái tình và cái hiệp, con đường thiện lành vậy cũng chửi đc. Nứng.

Còn mấy truyện tiên hiệp hiện giờ nó chú trọng ý chí, nỗ lực, nhưng nó xem nhẹ TÌNH và HIỆP, mà nếu có thì nó cũng chỉ dừng lại ở mức thân sơ, đéo thoát ra đc cái chủng tộc và hình thái. Ngoài ra thì cũng mang tâm lý tự sướng, bễ nghễ chúng sinh chứ có con mẹ gì. Mấy thể loại tiên hiệp, hắc ám lưu, sảng văn, đồng nhân là để thoã mãn cái tôi khi cuộc sống thật nó bị kiềm hãm và áp lực thì có. Nên giờ bọn Trung nó toàn kiểu hung hăng, đạp lên nhau để lên đỉnh chứ hay ho Lồn gì.

Đọc mà đéo biết ưu nhược điểm của cái mình đọc mà lên chửi rủa cái Lồn
 
Nứng.

Đúng là mày nói đúng 1 phần là truyện Kim Dung hầu hết nhân vật chính đều thuộc dạng cầu may, ít có ý chí, trừ một số thằng. Điều này thì cũng ảnh hưởng ít nhiều đến người đọc.

Sai là mày chửi đéo có nghĩa lồn gì. Truyện của ổng chú trọng TÌNH và HIỆP NGHĨA. Còn mày thích đọc truyện chú trọng Ý CHÍ thì đó là sở thích của mày. Ổng hướng nhân đạo đến cái tình và cái hiệp, con đường thiện lành vậy cũng chửi đc. Nứng.

Còn mấy truyện tiên hiệp hiện giờ nó chú trọng ý chí, nỗ lực, nhưng nó xem nhẹ TÌNH và HIỆP, mà nếu có thì nó cũng chỉ dừng lại ở mức thân sơ, đéo thoát ra đc cái chủng tộc và hình thái. Ngoài ra thì cũng mang tâm lý tự sướng, bễ nghễ chúng sinh chứ có con mẹ gì. Mấy thể loại tiên hiệp, hắc ám lưu, sảng văn, đồng nhân là để thoã mãn cái tôi khi cuộc sống thật nó bị kiềm hãm và áp lực thì có. Nên giờ bọn Trung nó toàn kiểu hung hăng, đạp lên nhau để lên đỉnh chứ hay ho lồn gì.

Đọc mà đéo biết ưu nhược điểm của cái mình đọc mà lên chửi rủa cái lồn
tao chưa thấy truyện Tàu+ nào đủ trình để so Tomorrow Joe của Nhật.
Họa chăng có cái phim Thu Cúc đi kiện còn coi đc, nhưng nó vẫn đẳng cấp hơn nhiều cái tu tiên ảo ảo mơ mơ mèng mèng
 
Kim Dung có thằng con trai tử tử năm 19 tuổi ở bên mỹ cũng học viết văn, đc khen ngợi từ nhỏ tao để ý nhà văn, hoạ sỹ cứ kiểu dở dở kiểu nào ông sáng tác ông già và biển cả Hemingway thì dùng shogan bắn vào đầu, ông vangol hoạ sỹ nổi tiếng cũng tự sát, Jack lodon thì dùng thuốc độc năm có 40 tuổi, puskin thì vợ ngoại tình đấu súng với tml sỹ quan pháp bị nó bắn chết.
Đầu tưởng tượng ra thế giới khác liên tục,như sống trong ảo mộng.lâu dần thì điên loạn thôi
 
tao chưa thấy truyện Tàu+ nào đủ trình để so Tomorrow Joe của Nhật.
Họa chăng có cái phim Thu Cúc đi kiện còn coi đc, nhưng nó vẫn đẳng cấp hơn nhiều cái tu tiên ảo ảo mơ mơ mèng mèng
Đọc Cổ Long thử đi, hay lắm.

Đấu trí đỉnh của đỉnh. Mấy thằng nv chính có thể võ công k đỉnh thiên hạ, nhưng nó toàn xả thân, cố gắng tất cả vì 1 mục tiêu duy nhất: chính nghĩa.

Đọc như truyện trinh thám ấy, mà ổng tả cảnh tả nội tâm cũng dạt dào. Mà đánh nhau thì chán.

Trừ bộ Lý Tầm Hoan ra, ảnh hưởng từ phim với miêu tả k tới…
 

Có thể bạn quan tâm

Top