Việc Afghanistan từ chối cho Mỹ thuê sân bay Bagram vào năm 2025 là một sự kiện địa chính trị đáng chú ý, phản ánh sự thay đổi trong chính sách đối ngoại của Taliban và căng thẳng trong khu vực Nam Á. Sau khi Taliban lên nắm quyền vào tháng 8/2021, Mỹ đã rút hoàn toàn lực lượng khỏi Afghanistan, để lại căn cứ không quân Bagram – một trong những cơ sở quân sự lớn nhất khu vực. Đến tháng 10/2025, trong bối cảnh Mỹ tìm cách tái thiết lập ảnh hưởng ở Trung Á để đối phó với các mối đe dọa từ khủng bố và cạnh tranh với Trung Quốc, Nga, cựu Tổng thống Donald Trump (lúc này đã tái đắc cử) được cho là đã đề xuất thuê lại căn cứ Bagram để phục vụ các hoạt động tình báo và không kích chống khủng bố, đặc biệt nhắm vào các nhóm như IS-Khorasan và Tehreek-e-Taliban Pakistan (TTP). Tuy nhiên, chính quyền Taliban tại Kabul đã thẳng thừng từ chối, gọi đây là "hành động xâm phạm chủ quyền" và khẳng định sẽ không cho phép bất kỳ quốc gia nào sử dụng lãnh thổ Afghanistan làm căn cứ quân sự. Lập trường này được củng cố bởi các cuộc họp của Taliban với các nước như Nga, Iran và Ấn Độ, những nước cũng phản đối sự hiện diện quân sự của Mỹ tại khu vực. Lý do chính của việc từ chối nằm ở cam kết của Taliban về việc bảo vệ chủ quyền quốc gia, vốn là trọng tâm trong tuyên truyền của họ kể từ khi nắm quyền. Họ lo ngại rằng việc cho Mỹ thuê Bagram sẽ làm gia tăng căng thẳng với các nước láng giềng như Pakistan, vốn đang xung đột với Afghanistan vì vấn đề biên giới và TTP. Thêm vào đó, Taliban không muốn bị xem là "bù nhìn" của phương Tây, điều có thể làm mất lòng các đồng minh khu vực như Trung Quốc và Iran, những nước đang đầu tư vào Afghanistan thông qua các dự án kinh tế và cơ sở hạ tầng. Hậu quả của việc từ chối này là Mỹ đã chuyển hướng hỗ trợ Pakistan, đặc biệt trong các hoạt động chống TTP, dẫn đến việc Pakistan tăng cường không kích vào các mục tiêu ở Afghanistan, bao gồm cả Kabul và Paktika vào ngày 9/10/2025. Các cuộc không kích này đã gây thương vong cho dân thường và làm leo thang xung đột biên giới, với Taliban đáp trả bằng các cuộc tấn công vào các đồn biên phòng Pakistan dọc Đường ranh giới Durand. Tình hình này gợi nhớ đến câu thành ngữ Việt Nam: "Rượu mời không ưa, ưa uống rượu phạt", ám chỉ việc Afghanistan từ chối đề nghị hợp tác của Mỹ (rượu mời) để rồi phải đối mặt với hậu quả là sự ủng hộ gián tiếp của Mỹ cho các hành động quân sự của Pakistan (rượu phạt). Về phía Mỹ, việc không đạt được thỏa thuận thuê Bagram làm giảm khả năng giám sát trực tiếp các mối đe dọa khủng bố ở khu vực, buộc họ phải dựa vào các căn cứ xa hơn như ở Qatar hoặc tàu sân bay ở Ấn Độ Dương. Đối với Afghanistan, quyết định này củng cố lập trường độc lập của Taliban nhưng cũng đặt họ vào thế đối đầu với cả Mỹ và Pakistan, đẩy đất nước vào tình thế bất ổn hơn trong bối cảnh kinh tế khó khăn và xung đột biên giới leo thang. Sự kiện này là một ví dụ điển hình về cách các quyết định địa chính trị có thể gây ra hiệu ứng domino, ảnh hưởng không chỉ đến các bên trực tiếp mà còn đến an ninh khu vực rộng lớn hơn.