Lịch sử thiên tài và cứu trợ của Việt Nam từ thời Phong Kiến

Thế thiên hành đạo

Tâm hồn dẩm chúa
Dưới đây là bảng tổng hợp chi tiết theo triều đại, niên đại, vùng bị nạn, loại thiên tai và biện pháp cứu tế (dựa trên tư liệu: Đại Việt sử ký toàn thư, Khâm định Việt sử thông giám cương mục, Đại Nam thực lục).

🏯 1. Thời Lý (1009–1225)

NămVuaVùng bị nạnLoại thiên taiBiện pháp cứu trợ
1032Lý Thái TôngQuốc Oai, Đỗ Động, Từ Liêm (Hà Nội ngày nay)Lũ lớnMở kho phát thóc, miễn thuế 3 năm
1037Lý Thái TôngThanh Hóa, Nghệ AnHạn và sâu bệnhPhát gạo từ kho, cấp giống
1103Lý Nhân TôngBắc Giang, Kinh Bắc, Thanh HóaMất mùaPhát thóc, tiền; lập kho “Thường bình”
1120Lý Nhân TôngSơn Tây, Kinh BắcĐại hạn, mất mùaPhát gạo, miễn thuế; cấm tăng sưu

⚔️ 2. Thời Trần (1225–1400)

NămVuaVùng bị nạnLoại thiên taiBiện pháp cứu trợ
1257Trần Thái TôngBắc Giang, Kinh BắcNạn đói, dịch bệnhXuất kho phát thóc; miễn thuế
1279Trần Nhân TôngThanh Hóa, Nghệ AnBão, mất mùaPhát tiền, gạo; miễn thuế ruộng
1295Trần Anh TôngSơn Nam (Hà Nam, Nam Định nay)Lũ lớnGiảm sưu dịch, phát gạo
1305Trần Anh TôngBắc Giang, Thái BìnhHạn hánDừng lễ hội, phát kho thóc cứu dân
1344Trần Dụ TôngThanh Hóa, Nghệ AnLũ và đóiPhát bạc, gạo, mở kho “Hàm Dương” cứu tế

📜 3. Thời Lê sơ (1428–1527)

NămVuaVùng bị nạnLoại thiên taiBiện pháp cứu trợ
1429Lê Thái TổThanh Hóa, Nghệ AnMất mùa sau chiến tranhPhát gạo kho Đông Đô; miễn tô
1468Lê Thánh TôngSơn Tây, Hải DươngLũ lớnXuất gạo, tiền cứu tế
1473Lê Thánh TôngBắc Giang, Tuyên QuangHạn hánGiảm thuế, phát thóc
1478Lê Thánh TôngNghệ An, Thanh HóaMưa bão, vỡ đêXuất kho thường bình, cấp tiền làm lại nhà
1495Lê Hiến TôngThái Nguyên, Kinh BắcLũ và đóiMiễn sưu dịch, phát tiền, gạo

🐘 4. Thời Nguyễn (1802–1945)


NămVuaVùng bị nạnLoại thiên taiBiện pháp cứu trợ
1811Gia LongBắc Thành (Bắc Bộ)Đại lũXuất 50.000 phương gạo, miễn thuế 2 năm
1824Minh MạngNghệ An, Quảng BìnhHạn hánPhát bạc, gạo, miễn sưu
1833Minh MạngBắc Ninh, Nam ĐịnhLũ lớnMở kho phát 10.000 phương gạo
1839Minh MạngQuảng Nam, Bình ĐịnhHạnPhát bạc, gạo, cho dân vay vốn làm ruộng
1842Thiệu TrịBắc KỳLũ và đóiLập nhà chẩn tế, phát gạo
1877–1878Tự ĐứcBắc Kỳ (đặc biệt Sơn Tây, Bắc Ninh, Hưng Yên, Nam Định)Đại hạn, mất mùa, đói khát nghiêm trọngXuất 800.000 quan tiền, 30 vạn phương gạo; mở trạm phát chẩn; cho vay không lãi
1889Đồng KhánhBắc Trung BộLũ lụtMiễn thuế ruộng, phát bạc cứu dân

🐘 5. Thời CHXHCN Việt Nam​

Kêu gọi người nổi tiếng, công ty lớn ủng hộ, không ủng hộ quy chụp phản quốc,...
Kêu gọi quốc tế hỗ trợ, dân giúp đỡ nhau...
Tăng thuế Vat, Thuế bán hàng, Hộ kinh doanh,.....
Không có chính sách hỗ trợ phục hồi sau thiên tai như giảm thuế, hỗ trợ vay vốn tái sản xuất....
 
Dưới đây là bảng tổng hợp chi tiết theo triều đại, niên đại, vùng bị nạn, loại thiên tai và biện pháp cứu tế (dựa trên tư liệu: Đại Việt sử ký toàn thư, Khâm định Việt sử thông giám cương mục, Đại Nam thực lục).

🏯 1. Thời Lý (1009–1225)

NămVuaVùng bị nạnLoại thiên taiBiện pháp cứu trợ
1032Lý Thái TôngQuốc Oai, Đỗ Động, Từ Liêm (Hà Nội ngày nay)Lũ lớnMở kho phát thóc, miễn thuế 3 năm
1037Lý Thái TôngThanh Hóa, Nghệ AnHạn và sâu bệnhPhát gạo từ kho, cấp giống
1103Lý Nhân TôngBắc Giang, Kinh Bắc, Thanh HóaMất mùaPhát thóc, tiền; lập kho “Thường bình”
1120Lý Nhân TôngSơn Tây, Kinh BắcĐại hạn, mất mùaPhát gạo, miễn thuế; cấm tăng sưu

⚔️ 2. Thời Trần (1225–1400)

NămVuaVùng bị nạnLoại thiên taiBiện pháp cứu trợ
1257Trần Thái TôngBắc Giang, Kinh BắcNạn đói, dịch bệnhXuất kho phát thóc; miễn thuế
1279Trần Nhân TôngThanh Hóa, Nghệ AnBão, mất mùaPhát tiền, gạo; miễn thuế ruộng
1295Trần Anh TôngSơn Nam (Hà Nam, Nam Định nay)Lũ lớnGiảm sưu dịch, phát gạo
1305Trần Anh TôngBắc Giang, Thái BìnhHạn hánDừng lễ hội, phát kho thóc cứu dân
1344Trần Dụ TôngThanh Hóa, Nghệ AnLũ và đóiPhát bạc, gạo, mở kho “Hàm Dương” cứu tế

📜 3. Thời Lê sơ (1428–1527)

NămVuaVùng bị nạnLoại thiên taiBiện pháp cứu trợ
1429Lê Thái TổThanh Hóa, Nghệ AnMất mùa sau chiến tranhPhát gạo kho Đông Đô; miễn tô
1468Lê Thánh TôngSơn Tây, Hải DươngLũ lớnXuất gạo, tiền cứu tế
1473Lê Thánh TôngBắc Giang, Tuyên QuangHạn hánGiảm thuế, phát thóc
1478Lê Thánh TôngNghệ An, Thanh HóaMưa bão, vỡ đêXuất kho thường bình, cấp tiền làm lại nhà
1495Lê Hiến TôngThái Nguyên, Kinh BắcLũ và đóiMiễn sưu dịch, phát tiền, gạo

🐘 4. Thời Nguyễn (1802–1945)


NămVuaVùng bị nạnLoại thiên taiBiện pháp cứu trợ
1811Gia LongBắc Thành (Bắc Bộ)Đại lũXuất 50.000 phương gạo, miễn thuế 2 năm
1824Minh MạngNghệ An, Quảng BìnhHạn hánPhát bạc, gạo, miễn sưu
1833Minh MạngBắc Ninh, Nam ĐịnhLũ lớnMở kho phát 10.000 phương gạo
1839Minh MạngQuảng Nam, Bình ĐịnhHạnPhát bạc, gạo, cho dân vay vốn làm ruộng
1842Thiệu TrịBắc KỳLũ và đóiLập nhà chẩn tế, phát gạo
1877–1878Tự ĐứcBắc Kỳ (đặc biệt Sơn Tây, Bắc Ninh, Hưng Yên, Nam Định)Đại hạn, mất mùa, đói khát nghiêm trọngXuất 800.000 quan tiền, 30 vạn phương gạo; mở trạm phát chẩn; cho vay không lãi
1889Đồng KhánhBắc Trung BộLũ lụtMiễn thuế ruộng, phát bạc cứu dân

🐘 5. Thời CHXHCN Việt Nam​

Kêu gọi người nổi tiếng, công ty lớn ủng hộ, không ủng hộ quy chụp phản quốc,...
Kêu gọi quốc tế hỗ trợ, dân giúp đỡ nhau...
Tăng thuế Vat, Thuế bán hàng, Hộ kinh doanh,.....
Không có chính sách hỗ trợ phục hồi sau thiên tai như giảm thuế, hỗ trợ vay vốn tái sản xuất....
có phát 100 nghìn bằng 1 cân thịt lợn đấy m, tính ra bằng 100.000 phương gạo. tính theo hệ quy chiếu 1 đồng thời nay bằng 1 đồng thời xưa. chân chọng zà kảm ưn.
 
Đi gặp Ủn, về thì xuôi Nghệ An dự lễ mở trường học. Vãi lồn thật =))
Tao nói vài lần trên này rồi. Bản tính háo danh thấy lợi trước mắt là đâm đầu vào, thấy khó thì trốn tránh. Các cụ nói đi đêm lắm có ngày gặp ma
Tao có cảm giác đây là khôi lỗi giống cụ biden dạo trước
 
Các bạn cứ lên bài bỉ bôi là nhà nước chỉ biết tuyên truyền vận động chứ không mở ngân khố, phát lương thực cho dân.
Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?

Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.

Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.

Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.

Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.

Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
 
Hồi ấy thiên tai ít nhỉ, mấy năm mới có 1 đợt.
Nếu 3 năm mới có 1 lần ấy, t nghĩ cấp 18tr đô ~ 500 tỷ cho vùng lũ là chuyện đương nhiên.
Đóng góp cho Cuba, có 2tr lượt đóng góp thôi, mà đã đạt 500 tỷ ~ 18tr đô rồi.
Trong khi đấy, còn đi xem phim "Mưa đỏ" hơn 400 tỷ nhé.
 
Các bạn cứ lên bài bỉ bôi là nhà nước chỉ biết tuyên truyền vận động chứ không mở ngân khố, phát lương thực cho dân.
Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?

Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.

Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.

Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.

Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.

Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
cạc :vozvn (20):
 
Hồi ấy thiên tai ít nhỉ, mấy năm mới có 1 đợt.
Nếu 3 năm mới có 1 lần ấy, t nghĩ cấp 18tr đô ~ 500 tỷ cho vùng lũ là chuyện đương nhiên.
Đóng góp cho Cuba, có 2tr lượt đóng góp thôi, mà đã đạt 500 tỷ ~ 18tr đô rồi.
Trong khi đấy, còn đi xem phim "Mưa đỏ" hơn 400 tỷ nhé.
ko chơi nếu bạn ơi
 
Các bạn cứ lên bài bỉ bôi là nhà nước chỉ biết tuyên truyền vận động chứ không mở ngân khố, phát lương thực cho dân.
Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?

Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.

Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.

Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.

Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.

Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
Nhà nước nào nuôi m khôn lớn? Hay cha mẹ m nai lưng ra kiếm việc, kiếm tiền nuôi?
Thời bao cấp, đéo có việc, không có thu nhập, cả nước ăn bo bo, phải mở cửa năm 1995, thông thương, dòng tiền lưu thông, ngoại tệ chảy vào, việc nó bắt đầu có nhiều, cha mẹ m mới có tiền nuôi m ăn từng bữa, cho m đi học. Nhà nước nào nuôi m? Nhà nước nào "Đóng tiền" cho m đi học? -> m là đốt bất hiếu. Công lao cha mẹ không công nhận.
Quần áo cha mẹ m nai lưng đi làm kiếm tiền, mua về cho m, nhà nước nào "Đưa tiền" cho m đi mua quần áo, nhà nước nào "Đưa tiền" cho m đi mua sách, mua tập? -> m là đốt bất hiếu. Công lao cha mẹ không công nhận.
Nguồn lực hạn chế hay do "không chịu phát triển"? Mâu thuẫn xã hội nó là những gì tích lũy dần, chứ không phải là qua 1 đêm. Một nhà nước, thuế, do chính cha mẹ m đi làm, tới khi m lớn lên đi làm cũng phải đóng, là thứ duy trì nhà nước, nhà nước dùng thuế để chi trả cho nhân viên công vụ, và chính sách phát triển ổn định xã hội. Những lúc thế này, phần tiền bao năm qua phải bỏ ra để hỗ trợ, như các nhà nước tiền nhiệm đã làm. Đồng thời, nhân viên công vụ phải tiến hành hỗ trợ dân chúng, chứ đéo phải là người dân tự phát. Vậy mà giờ toàn thấy dân là dân.
Tóm lại, khi thấy m viết những dòng này, t thật thương cảm cho cha mẹ m vì có đứa con phủ nhận hết công lao dưỡng dục cho m.
 
Nhà nước nào nuôi m khôn lớn? Hay cha mẹ m nai lưng ra kiếm việc, kiếm tiền nuôi?
Thời bao cấp, đéo có việc, không có thu nhập, cả nước ăn bo bo, phải mở cửa năm 1995, thông thương, dòng tiền lưu thông, ngoại tệ chảy vào, việc nó bắt đầu có nhiều, cha mẹ m mới có tiền nuôi m ăn từng bữa, cho m đi học. Nhà nước nào nuôi m? Nhà nước nào "Đóng tiền" cho m đi học? -> m là đốt bất hiếu. Công lao cha mẹ không công nhận.
Quần áo cha mẹ m nai lưng đi làm kiếm tiền, mua về cho m, nhà nước nào "Đưa tiền" cho m đi mua quần áo, nhà nước nào "Đưa tiền" cho m đi mua sách, mua tập? -> m là đốt bất hiếu. Công lao cha mẹ không công nhận.
Nguồn lực hạn chế hay do "không chịu phát triển"? Mâu thuẫn xã hội nó là những gì tích lũy dần, chứ không phải là qua 1 đêm. Một nhà nước, thuế, do chính cha mẹ m đi làm, tới khi m lớn lên đi làm cũng phải đóng, là thứ duy trì nhà nước, nhà nước dùng thuế để chi trả cho nhân viên công vụ, và chính sách phát triển ổn định xã hội. Những lúc thế này, phần tiền bao năm qua phải bỏ ra để hỗ trợ, như các nhà nước tiền nhiệm đã làm. Đồng thời, nhân viên công vụ phải tiến hành hỗ trợ dân chúng, chứ đéo phải là người dân tự phát. Vậy mà giờ toàn thấy dân là dân.
Tóm lại, khi thấy m viết những dòng này, t thật thương cảm cho cha mẹ m vì có đứa con phủ nhận hết công lao dưỡng dục cho m.
Hay. Chửi thấm lắm my fen. Nhớ đợt coi clip ông cha chửi thằng con. Đm + sản toàn dạy ra thứ quái thai. Ông cha chửi luôn 18 năm qua mày ăn cứt mà sống à.
 
Các bạn cứ lên bài bỉ bôi là nhà nước chỉ biết tuyên truyền vận động chứ không mở ngân khố, phát lương thực cho dân.
Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?

Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.

Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.

Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.

Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.

Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
Óc chó tinh trùng khuyết tật
 
Ừ đọc tao mới nhớ ra. Có thể không phát tiền, gạo miễn phí

Nhưng giảm thuế hoặc đơn giản nhất là có các đợt cho bà con vay lãi suất thấp để tái xây dựng lại thì dễ mà nhỉ. Cũng có tốn mấy đâu
Cứ dân Thái Nguyên cho vay 3% lãi suất trong 2 năm là mừng húm rồi
 

Có thể bạn quan tâm

Top