Đụ má! Cái quyển “ Nỗi Buồn Chiến Tranh” - Bảo Ninh này bọn chó đẻ CS phải biết ơn chứ con cặc gì mà thù ghét dễ sợ- làm tao ứa gan.
Ngay chương 1 - lão kể về một bìa rừng tự dưng làm tao liên tưởng tới một trìa chỗ Hải Vân quan xưa đi tàu cọp hay nhảy xuống lội suối về nhà. Chân đi lún - đạp lên đéo biết gì - đến khi đọc mà làm nhớ tới xương người. Làm tao ớn chiến trạnh- ớn bom đạn.
Đụ má ! Bò đỏ sống sung sướng quá giờ đéo bơm cái hiện thực tàn khốc cho tụi mày, thì bọn lồn mày cũng quên mất cái tàn bạo của ly loạn.