Tối qua, tôi với thằng bạn ngồi lì trong quán, nhìn nó cúi mặt mà thấy nghẹn.
Nó vừa chính thức đóng cửa quán, sau hơn hai năm cố gắng gồng gánh.
Không phải vì hết vốn, mà là hết sức, hết niềm tin, hết chịu nổi.
Nó nói, mấy lý do khiến quán sập nghe thì đơn giản,
nhưng khi nó kể ra — từng chữ như một nhát dao cứa vô tim người nghe.
---
1. KHÔNG CÒN KHÁCH.
Cái đau đầu tiên và rõ nhất.
Ngày xưa, quán lúc nào cũng có tiếng cười, mùi cà phê thơm, khách quen ghé chuyện trò.
Giờ mở cửa ra, là cảnh bàn ghế trống, ly cà phê nguội ngắt,
mà đồng hồ điện thì vẫn quay, hóa đơn vẫn tới.
Mỗi đêm, nhìn ánh đèn quán hắt ra con đường vắng, nó bảo:
> “Tao thấy như tiền mình đang chảy theo nước cống vậy đó bro.”
Mấy tháng đầu nó còn cười, còn tự trấn an “rồi sẽ khá hơn”.
Nhưng lâu dần, tiếng cười cũng tắt.
Không phải vì hết tiền, mà vì hết động lực.
---
2. THUẾ – CÁI ÁP LỰC KHÔNG NHÌN THẤY.
Nó nói, “thuế giống như cái dây thòng lọng, siết từ từ, không đau liền nhưng nghẹt thở.”
Làm thì phải đóng, không ai trốn được.
Nhưng vấn đề là, mấy cái chi phí phát sinh, thuế nọ thuế kia, cứ tăng dần mà không ai báo trước.
Làm hoài, làm mãi, cuối cùng thấy mình chỉ là cái công cụ để nộp thuế.
Mệt mỏi nhất là cái cảm giác, dù có cố gắng cỡ nào, vẫn không thoát nổi.
---
3. TIỀN THUÊ MẶT BẰNG – CÁI DÂY CÓ GAI.
Giá thuê giờ cao hơn cả lợi nhuận.
Chủ nhà thì cứ nghĩ người thuê giàu lắm, có tiền mở quán là có tiền trả.
Nhưng họ đâu biết, bên trong đó là cả đống nợ, là nước mắt, là áp lực gia đình.
Nó nói, mỗi lần chủ nhà nhắn “tới hạn rồi nha”,
là tim nó đập loạn, người run.
Bán không đủ, vẫn phải trả,
mà nếu không trả – bị khóa cửa, mất luôn cả vốn liếng, uy tín.
> “Tao làm, không phải để sống, mà để tồn tại. Mà tồn tại kiểu này… thì khác gì bị bóp cổ từng ngày.”
---
4. NỖI ĐAU KHÔNG AI NHÌN THẤY.
Không ai thấy những đêm nó thức đến 2–3 giờ sáng, ngồi cộng sổ, gạch chi phí,
vừa tính vừa rớt nước mắt.
Không ai thấy cảnh nó giấu vợ, giấu con, nói “ổn lắm”,
trong khi ví không còn nổi 100 ngàn.
Không ai thấy cảnh nó ngồi ngoài hiên, nhìn bảng hiệu quán mình dựng bằng cả giấc mơ —
bây giờ phải tháo xuống, từng chữ, từng ký ức.
Nó bảo:
> “Cái chết không đau bằng cảnh nhìn giấc mơ mình chết dần bro à.”
---
Rồi nó kết lại một câu mà tôi không nói nổi gì thêm:
> “Tao không chết vì làm dở. Tao chết vì bị bóp cổ — bởi những thứ từ trên trời rơi xuống. Tao bị ép nghẹt thở, chứ không phải hết lòng.”
---
Nghe nó kể, tôi thấy thương, mà cũng thấy sợ.
Sợ cho chính mình, cho những người đang gồng gánh từng ngày ngoài kia.
Bởi đôi khi cái giết người không phải là thất bại, mà là sự bất công âm thầm.
Những người nhỏ bé, làm ăn chân thật, đang dần bị bóp nghẹt — không bởi lười biếng, mà bởi hệ thống, chi phí, và cả sự lạnh lùng của cuộc đời.
Có lẽ không riêng nó,
rất nhiều người đang chết dần theo cách đó –
không phải vì làm dở, mà vì bị bóp cổ.
--Thái 2k3--
		
		
	
	
		
	
				
			Nó vừa chính thức đóng cửa quán, sau hơn hai năm cố gắng gồng gánh.
Không phải vì hết vốn, mà là hết sức, hết niềm tin, hết chịu nổi.
Nó nói, mấy lý do khiến quán sập nghe thì đơn giản,
nhưng khi nó kể ra — từng chữ như một nhát dao cứa vô tim người nghe.
---
1. KHÔNG CÒN KHÁCH.
Cái đau đầu tiên và rõ nhất.
Ngày xưa, quán lúc nào cũng có tiếng cười, mùi cà phê thơm, khách quen ghé chuyện trò.
Giờ mở cửa ra, là cảnh bàn ghế trống, ly cà phê nguội ngắt,
mà đồng hồ điện thì vẫn quay, hóa đơn vẫn tới.
Mỗi đêm, nhìn ánh đèn quán hắt ra con đường vắng, nó bảo:
> “Tao thấy như tiền mình đang chảy theo nước cống vậy đó bro.”
Mấy tháng đầu nó còn cười, còn tự trấn an “rồi sẽ khá hơn”.
Nhưng lâu dần, tiếng cười cũng tắt.
Không phải vì hết tiền, mà vì hết động lực.
---
2. THUẾ – CÁI ÁP LỰC KHÔNG NHÌN THẤY.
Nó nói, “thuế giống như cái dây thòng lọng, siết từ từ, không đau liền nhưng nghẹt thở.”
Làm thì phải đóng, không ai trốn được.
Nhưng vấn đề là, mấy cái chi phí phát sinh, thuế nọ thuế kia, cứ tăng dần mà không ai báo trước.
Làm hoài, làm mãi, cuối cùng thấy mình chỉ là cái công cụ để nộp thuế.
Mệt mỏi nhất là cái cảm giác, dù có cố gắng cỡ nào, vẫn không thoát nổi.
---
3. TIỀN THUÊ MẶT BẰNG – CÁI DÂY CÓ GAI.
Giá thuê giờ cao hơn cả lợi nhuận.
Chủ nhà thì cứ nghĩ người thuê giàu lắm, có tiền mở quán là có tiền trả.
Nhưng họ đâu biết, bên trong đó là cả đống nợ, là nước mắt, là áp lực gia đình.
Nó nói, mỗi lần chủ nhà nhắn “tới hạn rồi nha”,
là tim nó đập loạn, người run.
Bán không đủ, vẫn phải trả,
mà nếu không trả – bị khóa cửa, mất luôn cả vốn liếng, uy tín.
> “Tao làm, không phải để sống, mà để tồn tại. Mà tồn tại kiểu này… thì khác gì bị bóp cổ từng ngày.”
---
4. NỖI ĐAU KHÔNG AI NHÌN THẤY.
Không ai thấy những đêm nó thức đến 2–3 giờ sáng, ngồi cộng sổ, gạch chi phí,
vừa tính vừa rớt nước mắt.
Không ai thấy cảnh nó giấu vợ, giấu con, nói “ổn lắm”,
trong khi ví không còn nổi 100 ngàn.
Không ai thấy cảnh nó ngồi ngoài hiên, nhìn bảng hiệu quán mình dựng bằng cả giấc mơ —
bây giờ phải tháo xuống, từng chữ, từng ký ức.
Nó bảo:
> “Cái chết không đau bằng cảnh nhìn giấc mơ mình chết dần bro à.”
---
Rồi nó kết lại một câu mà tôi không nói nổi gì thêm:
> “Tao không chết vì làm dở. Tao chết vì bị bóp cổ — bởi những thứ từ trên trời rơi xuống. Tao bị ép nghẹt thở, chứ không phải hết lòng.”
---
Nghe nó kể, tôi thấy thương, mà cũng thấy sợ.
Sợ cho chính mình, cho những người đang gồng gánh từng ngày ngoài kia.
Bởi đôi khi cái giết người không phải là thất bại, mà là sự bất công âm thầm.
Những người nhỏ bé, làm ăn chân thật, đang dần bị bóp nghẹt — không bởi lười biếng, mà bởi hệ thống, chi phí, và cả sự lạnh lùng của cuộc đời.
Có lẽ không riêng nó,
rất nhiều người đang chết dần theo cách đó –
không phải vì làm dở, mà vì bị bóp cổ.
--Thái 2k3--
	
