Hài độc thoại của ai

Damlolol

Địt Bùng Đạo Tổ
Vatican-City
Tao đã từng nghĩ chính trị là thứ gì đó xa xỉ lắm.
Kiểu như áo vest, cà vạt, mấy ông già trên tivi nói chuyện “ổn định vĩ mô” với “tăng trưởng bền vững”.
Tao chỉ cần bia, cần công việc, cần tối thứ Sáu có tiền đi bar là đủ.
Nhưng mà… càng ngày tao càng thấy nó len vào từng ngóc ngách cuộc đời mình.
Hồi tao còn làm ở nhà máy bia, sếp bảo:
“Năm nay thưởng Tết giảm 30% vì… lạm phát.”
Tao hỏi: “Lạm phát là cái gì?”
Ông ấy cười: “Là khi mày vẫn làm 12 tiếng/ngày mà vẫn không đủ tiền mua bia uống cuối tuần.”
Rồi thằng bạn tao, bị tai nạn, nằm viện 3 tháng.
Bảo hiểm bảo: “Không chi trả vì anh nằm viện công, không đúng tuyến.”
Đúng tuyến là phải cách nhà 300 cây số.
Nó bảo: “Giờ tao đi xe lăn cả đời cũng không tới kịp cái tuyến đó đâu.”
Con gái nhà tao, học giỏi, điểm cao ngất ngưởng, nhưng không đủ tiền chạy điểm vào trường top.
Mấy đứa cùng lớp nó, bố mẹ là “sếp lớn”, vào trường như đi chợ.
Nó khóc trong phòng, tao đứng ngoài cửa nghe mà không dám vào.
Tao chỉ biết nói: “Đời là vậy con ạ.”
Nhưng tao biết, tao nói dối.
Đời không phải “là vậy”.
Đời bị làm cho nó thành “là vậy”.
Hôm qua tao xem tivi, ông ủy viên nào đó bảo:
“Người dân cần siết chặt chi tiêu, sống tiết kiệm để vượt qua khó khăn.”
Trong khi ông ấy vừa mua cái đồng hồ 5 tỷ.
Tao tính thử: 5 tỷ đó đủ nuôi bao nhiêu đứa trẻ suy dinh dưỡng ở vùng cao?
Tao đếm không nổi.
Tao không hiểu gì về kinh tế vĩ mô.
Tao chỉ biết một điều:
Khi tao mở ví, trong đó chỉ còn 20 nghìn, đủ mua một tô phở không thịt,
thì đừng ai bảo tao “hãy lạc quan”.
Tao từng đi bầu.
Tao xếp hàng từ 6h sáng, trời mưa như trút.
Tao bỏ lá phiếu vào thùng, nghĩ mình vừa thay đổi cái gì đó.
Rồi 4 năm sau, mọi thứ vẫn y như cũ.
Chỉ khác là bia đắt hơn, xăng đắt hơn, và thằng bạn tao giờ đi xe lăn điện vì không đủ tiền mổ chân.
Tao không còn tin ai nữa.
Không tin ông nào mặc vest cười tươi trên tivi.
Không tin mấy thằng viết status “yêu nước” nhưng cuối tuần phi sang Campuchia đánh bạc.
Không tin cả mấy thằng cầm loa chửi chính quyền rồi tối về livestream bán kem trộn.
Tao chỉ còn tin một thứ:
Ngày mai tao vẫn phải dậy, vẫn phải đi làm, vẫn phải đếm từng đồng mua sữa cho thằng cu.
Dù cái hệ thống này có muốn đè chết tao bao nhiêu lần đi nữa.
…Có lẽ tao không bao giờ thay đổi được cả thế giới.
Nhưng ít nhất, tao sẽ không để nó thay đổi tao thành một thằng khốn nạn.
 

Có thể bạn quan tâm

Top