Khi đó, ván bài quan đã chờ rồi. Ngài xơi xong bát yến vừa xong, ngồi kểnh vuốt râu rung đùi, mắt đang mãi trông đĩa nọc, bỗng nge ngoài xa tiếng kêu vang dậy trời đất. mọi người đều giặt nảy mình, quan vẫn điềm nhiên, chỉ lăm le chờ người ta bốc trúng quân mình chờ mà hạ, Vì ngài sắp ù to.
Có người khẽ nói:
– Bẩm, dễ có khi đê vỡ?
Ngài cau mặt, gắt rằng:
– Mặc kệ!
Rồi ngồi xếp bài lại, quay gối dựa sang bên phải, nghiêng mình bảo thầy đề lại:
Có ăn không thì bốc chứ?
Thầy đè vội vàng :
Dạ, bẩm bốc.
Vừa lúc đó thì tiếng người kêu rầm rỉ, càng nghe càng lớn. Lại có tiếng ồn òa nhưthác chảy xiết, rồi lại có tiếng gà,chó, trâu,bò kêu vang tứ phía.
Bấy giờ ai nấy ở trong đình đều nôn nao, sợ hãi. Thốt nhiên một người nhà quê, mình mẩy lấm láp, quần áo ướtdđẫm, tất cả chạy xông vào, thở không ra hơi.
– Bẩm… quan lớn… đê vỡ mắt rồi!
– Ðê vỡ rồi!… Ðê vỡ rồi, thời ông cách cổ chúng mày. Có biét không… Lính đâu? Sao bay dám để cho nóchạy xồng xộcvào đây như vậy? không còn phép tắc gì nữa à?
– Dạ, bẩm…
– Ðuổi nó ra!
Ngoảnh mặt vào hỏi thầy đề:
Thầy bốc quân gì thế?
-Dạ, bẩm con chưa bốc
– Thì, bốc đi chứ!
Thầy đề tay run cầm cập, thò tay vào đĩa nọc, rút một con bài.lật ngữa xướng rằng:
– Chi chi!
Quan lớn vỗ tay xuống sập, kêu to:
– Ðây rồi! Thế chứ lại.
Rồi ngài vội vàng xòe bài, miệng vừa cười vừa nói:
– ù! thông tôm chi chi nảy!
– Ðiếu, mày!…