Live [Hỏi khôn] Phật dạy tự thắp đuốc soi đường vậy tại sao Thợ Tu xammer thích “chấp niệm” vào Pháp?!?

bọn mày trong này hầu hết là loser ngoài đời, nên tư duy nó cũng đéo ổn định.
Sao bạn nỡ dùng từ "bọn mày" để đánh đồng tất cả vậy, loser xàm ở trọ, chạy grab, húp mỳ tôm đa số. Nhưng mình quan sát thấy nhiều xammers là tinh hoa của xã hội lắm.

Phật dạy bạn sân si thâm độc vậy sao?
amen


chắc có mỗi tao loser cả trên mạng
Mình có làm gì thâm độc đâu bạn.
 
Sao bạn nỡ dùng từ "bọn mày" để đánh đồng tất cả vậy, loser xàm ở trọ, chạy grab, húp mỳ tôm đa số. Nhưng mình quan sát thấy nhiều xammers là tinh hoa của xã hội lắm.


Mình có làm gì thâm độc đâu bạn.
Mình có làm gì thâm độc đâu bạn : cứ tag thằng xe đạp để nó lún vào tham sân si. thấy học trò xuất sắc kiêm tu học giả parttime @Đại gia dân đã ko còn tag nữa ko.
 
mình thấy bạn ngáo hơn cả @AmieD
Mình đã nói trên xàm không biết bao nhiều lần rồi mà, đừng nên nhận xét theo cảm tính cảm xúc cá nhân.

Với bạn thì ngáo, tỉnh táo hay tâm thần là theo tiêu chuẩn của bạn. Còn đối với mình ngáo hay không, tỉnh táo hay tâm thần đều là theo chuẩn Mensa, theo chuẩn khoa học.

Nhận xét về người khác hay góc nhìn kiểu của bạn khác gì 2 thằng ngu khen nhau thông minh, 2 con xấu mù khen nhau xinh, thủ dâm sóc lọ chéo cho nhau mà đéo dựa trên tiêu chuẩn uy tín nào thì vứt con mẹ nó vào sọt rác.
 
Mình đã nói trên xàm không biết bao nhiều lần rồi mà, đừng nên nhận xét theo cảm tính cảm xúc cá nhân.

Với bạn thì ngáo, tỉnh táo hay tâm thần là theo tiêu chuẩn của bạn. Còn đối với mình ngáo hay không, tỉnh táo hay tâm thần đều là theo chuẩn Mensa, theo chuẩn khoa học.

Nhận xét về người khác hay góc nhìn kiểu của bạn khác gì 2 thằng ngu khen nhau thông minh, 2 con xấu mù khen nhau xinh, thủ dâm sóc lọ chéo cho nhau mà đéo dựa trên tiêu chuẩn uy tín nào thì vứt con mẹ nó vào sọt rác.
Bạn xem bài mình có đem content giả điên mà họ vẫn ko nhận ra đó bạn
 
Mình đã nói trên xàm không biết bao nhiều lần rồi mà, đừng nên nhận xét theo cảm tính cảm xúc cá nhân.

Với bạn thì ngáo, tỉnh táo hay tâm thần là theo tiêu chuẩn của bạn. Còn đối với mình ngáo hay không, tỉnh táo hay tâm thần đều là theo chuẩn Mensa, theo chuẩn khoa học.

Nhận xét về người khác hay góc nhìn kiểu của bạn khác gì 2 thằng ngu khen nhau thông minh, 2 con xấu mù khen nhau xinh, thủ dâm sóc lọ chéo cho nhau mà đéo dựa trên tiêu chuẩn uy tín nào thì vứt con mẹ nó vào sọt rác.
“Người đời cười ta quá điên khùng,
Ta cười người đời nhìn không thấu
Người đời cười ta khác người,
Ta cười người đời ai cũng giống nhau
Người đời chê ta điên khùng không biết nghĩ,
Ta chê người đời nghĩ nhiều đến phát điên!”
Đường @Bố Nobita aka Bố Đường
 
Mình đã nói trên xàm không biết bao nhiều lần rồi mà, đừng nên nhận xét theo cảm tính cảm xúc cá nhân.

Với bạn thì ngáo, tỉnh táo hay tâm thần là theo tiêu chuẩn của bạn. Còn đối với mình ngáo hay không, tỉnh táo hay tâm thần đều là theo chuẩn Mensa, theo chuẩn khoa học.

Nhận xét về người khác hay góc nhìn kiểu của bạn khác gì 2 thằng ngu khen nhau thông minh, 2 con xấu mù khen nhau xinh, thủ dâm sóc lọ chéo cho nhau mà đéo dựa trên tiêu chuẩn uy tín nào thì vứt con mẹ nó vào sọt rác.
Báo Cáo về Thí Nghiệm Rosenhan (1973)
Thí nghiệm Rosenhan, được công bố trên tạp chí Science với tựa đề "On Being Sane in Insane Places" (Về việc Khỏe mạnh trong những nơi Điên rồ), là một trong những nghiên cứu gây tranh cãi và có ảnh hưởng nhất trong lịch sử tâm thần học hiện đại.
1. Tổng Quan về Thí Nghiệm (Overview)
Mục Tiêu Chính
* Kiểm tra tính hợp lệ và độ tin cậy của việc chẩn đoán tâm thần trong các cơ sở y tế.
* Nghiên cứu những trải nghiệm của bệnh nhân và cách họ được đối xử trong môi trường bệnh viện tâm thần.
Phương Pháp Thực Hiện
* Tuyển chọn Giả Bệnh Nhân (Pseudopatients): David Rosenhan, giáo sư tâm lý học tại Đại học Stanford, cùng với 7 cộng sự (gồm sinh viên, bác sĩ, và các chuyên gia khác) đã tham gia vào thí nghiệm.
* Giả Định Triệu Chứng: Các giả bệnh nhân gọi điện đến 12 bệnh viện tâm thần khác nhau tại 5 tiểu bang của Mỹ, than phiền về việc nghe thấy một giọng nói không rõ ràng, mơ hồ (ảo thanh). Đây là triệu chứng duy nhất mà họ giả vờ có.
* Hành Vi Trong Bệnh Viện: Ngay sau khi được nhập viện, các giả bệnh nhân lập tức ngừng giả vờ triệu chứng và hành xử hoàn toàn bình thường. Họ ghi chép lại mọi quan sát của mình.
* Phần Thí Nghiệm Thứ Hai (Thử thách của Bệnh viện): Để phản bác Rosenhan, một bệnh viện tuyên bố sẽ phát hiện ra bất kỳ "giả bệnh nhân" nào được ông gửi đến trong ba tháng tiếp theo. Trong thời gian này, bệnh viện này đã nghi ngờ 41 người là giả bệnh nhân. Tuy nhiên, Rosenhan không hề gửi thêm bất kỳ giả bệnh nhân nào.
2. Kết Quả và Ảnh Hưởng
Kết Quả Quan Trọng
* Chẩn đoán Sai Lầm: Tất cả 8 giả bệnh nhân đều được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần (7 người mắc Tâm thần phân liệt và 1 người mắc Rối loạn hưng trầm cảm).
* Không bị Phát Hiện: Không một nhân viên bệnh viện nào (bác sĩ, y tá, hay nhân viên hỗ trợ) phát hiện ra bất kỳ người nào là giả bệnh nhân. Tuy nhiên, một số bệnh nhân thật đã bày tỏ nghi ngờ về tính xác thực của các giả bệnh nhân.
* Thời gian Nằm Viện: Thời gian nằm viện trung bình là 19 ngày (từ 7 đến 52 ngày).
* Chẩn đoán Xuất Viện: Tất cả được xuất viện với chẩn đoán là "Tâm thần phân liệt thuyên giảm" (schizophrenia in remission) thay vì được công nhận là khỏe mạnh. Điều này cho thấy khi một người đã bị dán nhãn là mắc bệnh, nhãn đó sẽ bám theo họ.
Ảnh Hưởng đến Tâm Thần Học
Thí nghiệm Rosenhan đã gây ra một cuộc khủng hoảng về tính hợp lệ trong tâm thần học và dẫn đến những thay đổi lớn:
* Chỉ Trích Hệ Thống Phân Loại: Nó đặt ra câu hỏi nghiêm trọng về việc liệu các công cụ chẩn đoán như DSM (Sổ tay Chẩn đoán và Thống kê các Rối loạn Tâm thần) có đáng tin cậy không. Nó cho thấy việc chẩn đoán phụ thuộc nhiều vào bối cảnh (context) chứ không chỉ riêng triệu chứng.
* Nhấn mạnh vào Cá nhân hóa: Thúc đẩy sự phát triển của các phương pháp chẩn đoán chú trọng hơn vào lịch sử cá nhân, môi trường sống, và các khía cạnh sinh học thay vì chỉ dựa vào danh sách triệu chứng.
* Nâng cao Tiêu Chuẩn Chẩn Đoán: Góp phần vào việc thúc đẩy các phiên bản sau này của DSM (như DSM-III trở đi) trở nên nghiêm ngặt hơn, dựa trên các tiêu chí vận hành (operational criteria) rõ ràng hơn.
* Vấn đề Dán Nhãn (Stigmatization): Làm nổi bật tác hại của việc dán nhãn bệnh tâm thần. Khi một người được dán nhãn, hành vi của họ thường bị diễn giải qua lăng kính của bệnh lý đó, ngay cả khi hành vi đó là hoàn toàn bình thường (ví dụ: việc ghi chép được xem là "hành vi ghi chú bệnh lý").
3. Kết Luận (Conclusion)
Ý Nghĩa Khoa Học
Thí nghiệm Rosenhan đã chứng minh một cách mạnh mẽ rằng: "Chúng ta không thể phân biệt người khỏe mạnh với người điên trong môi trường bệnh viện tâm thần." Điều này đặt ra vấn đề về sai lệch xác nhận (confirmation bias) của các nhà tâm thần học – một khi họ tin rằng bệnh nhân mắc bệnh, họ sẽ tìm kiếm bằng chứng để xác nhận niềm tin đó.
Hạn Chế và Phản Biện
* Thiếu Kiểm Soát Biến Số: Các nhà phê bình cho rằng các triệu chứng được giả vờ là mơ hồ và không điển hình, khiến việc chẩn đoán trở nên khó khăn hơn.
* Thiếu Giải Pháp Thực Tế: Thí nghiệm chỉ ra vấn đề mà không cung cấp giải pháp thay thế rõ ràng cho hệ thống phân loại.
* Hành Vi Ẩn Giấu: Việc giả bệnh nhân hành xử như các nhà nghiên cứu bí mật có thể đã ảnh hưởng đến kết quả.
Tuy nhiên, bất chấp những phản biện, Thí nghiệm Rosenhan vẫn là một cột mốc quan trọng, thay đổi nhận thức về sức khỏe tâm thần và thúc đẩy ngành này hướng tới một hệ thống chẩn đoán và chăm sóc nhân đạo, khách quan, và khoa học hơn.

Không riêng bạn là tâm thần thiệt.
Để mình cho @daoduyphong chửi cho bạn hết tâm thần
 
Báo Cáo về Thí Nghiệm Rosenhan (1973)
Thí nghiệm Rosenhan, được công bố trên tạp chí Science với tựa đề "On Being Sane in Insane Places" (Về việc Khỏe mạnh trong những nơi Điên rồ), là một trong những nghiên cứu gây tranh cãi và có ảnh hưởng nhất trong lịch sử tâm thần học hiện đại.
1. Tổng Quan về Thí Nghiệm (Overview)
Mục Tiêu Chính
* Kiểm tra tính hợp lệ và độ tin cậy của việc chẩn đoán tâm thần trong các cơ sở y tế.
* Nghiên cứu những trải nghiệm của bệnh nhân và cách họ được đối xử trong môi trường bệnh viện tâm thần.
Phương Pháp Thực Hiện
* Tuyển chọn Giả Bệnh Nhân (Pseudopatients): David Rosenhan, giáo sư tâm lý học tại Đại học Stanford, cùng với 7 cộng sự (gồm sinh viên, bác sĩ, và các chuyên gia khác) đã tham gia vào thí nghiệm.
* Giả Định Triệu Chứng: Các giả bệnh nhân gọi điện đến 12 bệnh viện tâm thần khác nhau tại 5 tiểu bang của Mỹ, than phiền về việc nghe thấy một giọng nói không rõ ràng, mơ hồ (ảo thanh). Đây là triệu chứng duy nhất mà họ giả vờ có.
* Hành Vi Trong Bệnh Viện: Ngay sau khi được nhập viện, các giả bệnh nhân lập tức ngừng giả vờ triệu chứng và hành xử hoàn toàn bình thường. Họ ghi chép lại mọi quan sát của mình.
* Phần Thí Nghiệm Thứ Hai (Thử thách của Bệnh viện): Để phản bác Rosenhan, một bệnh viện tuyên bố sẽ phát hiện ra bất kỳ "giả bệnh nhân" nào được ông gửi đến trong ba tháng tiếp theo. Trong thời gian này, bệnh viện này đã nghi ngờ 41 người là giả bệnh nhân. Tuy nhiên, Rosenhan không hề gửi thêm bất kỳ giả bệnh nhân nào.
2. Kết Quả và Ảnh Hưởng
Kết Quả Quan Trọng
* Chẩn đoán Sai Lầm: Tất cả 8 giả bệnh nhân đều được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần (7 người mắc Tâm thần phân liệt và 1 người mắc Rối loạn hưng trầm cảm).
* Không bị Phát Hiện: Không một nhân viên bệnh viện nào (bác sĩ, y tá, hay nhân viên hỗ trợ) phát hiện ra bất kỳ người nào là giả bệnh nhân. Tuy nhiên, một số bệnh nhân thật đã bày tỏ nghi ngờ về tính xác thực của các giả bệnh nhân.
* Thời gian Nằm Viện: Thời gian nằm viện trung bình là 19 ngày (từ 7 đến 52 ngày).
* Chẩn đoán Xuất Viện: Tất cả được xuất viện với chẩn đoán là "Tâm thần phân liệt thuyên giảm" (schizophrenia in remission) thay vì được công nhận là khỏe mạnh. Điều này cho thấy khi một người đã bị dán nhãn là mắc bệnh, nhãn đó sẽ bám theo họ.
Ảnh Hưởng đến Tâm Thần Học
Thí nghiệm Rosenhan đã gây ra một cuộc khủng hoảng về tính hợp lệ trong tâm thần học và dẫn đến những thay đổi lớn:
* Chỉ Trích Hệ Thống Phân Loại: Nó đặt ra câu hỏi nghiêm trọng về việc liệu các công cụ chẩn đoán như DSM (Sổ tay Chẩn đoán và Thống kê các Rối loạn Tâm thần) có đáng tin cậy không. Nó cho thấy việc chẩn đoán phụ thuộc nhiều vào bối cảnh (context) chứ không chỉ riêng triệu chứng.
* Nhấn mạnh vào Cá nhân hóa: Thúc đẩy sự phát triển của các phương pháp chẩn đoán chú trọng hơn vào lịch sử cá nhân, môi trường sống, và các khía cạnh sinh học thay vì chỉ dựa vào danh sách triệu chứng.
* Nâng cao Tiêu Chuẩn Chẩn Đoán: Góp phần vào việc thúc đẩy các phiên bản sau này của DSM (như DSM-III trở đi) trở nên nghiêm ngặt hơn, dựa trên các tiêu chí vận hành (operational criteria) rõ ràng hơn.
* Vấn đề Dán Nhãn (Stigmatization): Làm nổi bật tác hại của việc dán nhãn bệnh tâm thần. Khi một người được dán nhãn, hành vi của họ thường bị diễn giải qua lăng kính của bệnh lý đó, ngay cả khi hành vi đó là hoàn toàn bình thường (ví dụ: việc ghi chép được xem là "hành vi ghi chú bệnh lý").
3. Kết Luận (Conclusion)
Ý Nghĩa Khoa Học
Thí nghiệm Rosenhan đã chứng minh một cách mạnh mẽ rằng: "Chúng ta không thể phân biệt người khỏe mạnh với người điên trong môi trường bệnh viện tâm thần." Điều này đặt ra vấn đề về sai lệch xác nhận (confirmation bias) của các nhà tâm thần học – một khi họ tin rằng bệnh nhân mắc bệnh, họ sẽ tìm kiếm bằng chứng để xác nhận niềm tin đó.
Hạn Chế và Phản Biện
* Thiếu Kiểm Soát Biến Số: Các nhà phê bình cho rằng các triệu chứng được giả vờ là mơ hồ và không điển hình, khiến việc chẩn đoán trở nên khó khăn hơn.
* Thiếu Giải Pháp Thực Tế: Thí nghiệm chỉ ra vấn đề mà không cung cấp giải pháp thay thế rõ ràng cho hệ thống phân loại.
* Hành Vi Ẩn Giấu: Việc giả bệnh nhân hành xử như các nhà nghiên cứu bí mật có thể đã ảnh hưởng đến kết quả.
Tuy nhiên, bất chấp những phản biện, Thí nghiệm Rosenhan vẫn là một cột mốc quan trọng, thay đổi nhận thức về sức khỏe tâm thần và thúc đẩy ngành này hướng tới một hệ thống chẩn đoán và chăm sóc nhân đạo, khách quan, và khoa học hơn.
Đừng cố gắng nhờ AI biện hộ cho hành vi tâm thần, lệch chuẩn của bản thân nữa.
 
Theo như tôi nghĩ là các vị thay vì tranh cãi ai là chánh ai là tà. Thì hãy thử ngồi xuống, nhắm mắt, theo dõi hơi thở ra vào 5-10 phút xem khoảng thời gian đó phóng tâm bao nhiêu lần. Đó là cái thấy tâm linh mà chỉ có người thực hành mới có thể trải nghiệm được.
Chính xác, cái khó nhất của Phật, ko phải là hiểu rõ bản chất, cốt lõi mà chính là thực hành, giữ giới. Ngồi thiền mới hai ba hơi thở là tâm đã lan man đủ chỗ, càng tu cái ngã lại càng cao, tham sân si càng nhiều, dẫn đến phá giới liên tục, điển hình là tuệ ma tăng, ai mà rành về phật sẽ thấy rõ tuệ phá giới khiếp như thế nào, nội cái ánh mắt láo liên, đảo liên tục của tuệ cũng đủ nhận ra, chứ chưa nói tới việc đòi hỏi ăn này ăn kia, mua này mua kia, uống cafe, xịt muỗi.... Tao nhắc lại, cái khó nhất của Phật chính là thực hành.
 
sao em thấy giống thầy mỉa mai em nhỉ? Hay em nhạy cảm?!
Nó khịa tao thôi, mày nhạy cảm quá rồi, phóng dật rồi. 😄😄😄
tao luôn khịa xã hội và cuộc sống nhưng ko bao giờ khịa ai. có fen guột @Ftm làm chứng. Những người cảm giác cô đơn ngoài xã hội,bị bệnh tao đều coi như người thường như nhau hết, đối với tao chúng sanh bình đẳng. trên này hiếm có người cảm thông cho deptrainhatmienbac,bodothanthien hay hssh bị adhd tao vẫn cảm thông được huống hồ chỉ 1 chaybo. Tao thấy nó nói lên Pháp Phật nên ko muốn ai nổi tâm tham, sân, si.
 
Chính xác, cái khó nhất của Phật, ko phải là hiểu rõ bản chất, cốt lõi mà chính là thực hành, giữ giới. Ngồi thiền mới hai ba hơi thở là tâm đã lan man đủ chỗ, càng tu cái ngã lại càng cao, tham sân si càng nhiều, dẫn đến phá giới liên tục, điển hình là tuệ ma tăng, ai mà rành về phật sẽ thấy rõ tuệ phá giới khiếp như thế nào, nội cái ánh mắt láo liên, đảo liên tục của tuệ cũng đủ nhận ra, chứ chưa nói tới việc đòi hỏi ăn này ăn kia, mua này mua kia, uống cafe, xịt muỗi.... Tao nhắc lại, cái khó nhất của Phật chính là thực hành.
Thì đúng rồi.
Thực hành khó quá nên thôi , bỏ qua đéo làm.
Cái gì dễ mình làm trước.
Copy mấy cái trên chat gpt rồi lên mạng chửi người này người kia cho sướng mõm đã🤣🤣🤣
 
tao luôn khịa xã hội và cuộc sống nhưng ko bao giờ khịa ai. có fen guột @Ftm làm chứng. Những người cảm giác cô đơn ngoài xã hội,bị bệnh tao đều coi như người thường như nhau hết, đối với tao chúng sanh bình đẳng. trên này hiếm có người cảm thông cho deptrainhatmienbac,bodothanthien hay hssh bị adhd tao vẫn cảm thông được huống hồ chỉ 1 chaybo. Tao thấy nó nói lên Pháp Phật nên ko muốn ai nổi tâm tham, sân, si.
Trong 1 comment mà anh chửi một lúc 4 thằng rồi kêu tôi làm chứng cho sự nhân từ của mình thì cũng đáng nể thật
 

Có thể bạn quan tâm

Top